Ngôi nhà nhỏ ba tầng ở ven đô Hà Nội vốn luôn rộn ràng tiếng cười vì ba thế hệ cùng chung sống: bố chồng – ông Minh, vợ chồng cô con dâu lớn là chị Thảo, vợ chồng cô con dâu út là Linh – nhân vật chính của câu chuyện này, cùng ba đứa trẻ con nít nô đùa suốt ngày. Mỗi người mỗi tính, mỗi công việc, nhưng mọi thứ dường như luôn trôi qua yên bình – cho đến một buổi chiều định mệnh…
Hôm ấy, Linh tranh thủ trời nắng ráo để giặt giũ, phơi quần áo cho cả nhà. Tay cô thoăn thoắt lộn từng chiếc áo, vừa làm vừa liếc nhìn cái đồng hồ tường, đầu óc vẫn nghĩ tới việc lát nữa còn phải đi chợ, chuẩn bị cơm chiều. Khi đang rũ một chiếc áo sơ mi trắng của bố chồng, Linh bỗng cảm thấy trong túi áo có gì đó lạo xạo. Cô thò tay vào, kéo ra một bức ảnh đã hơi nhàu, nhưng vẫn rất rõ nét.
Ánh nắng chiều nghiêng nghiêng hắt lên gương mặt trong ảnh khiến Linh như chết sững.
Đó là bố chồng cô – ông Minh – đang khoác vai một người phụ nữ, cả hai đang ngồi rất thân mật bên nhau trong một quán cà phê. Nhưng điều khiến Linh lạnh sống lưng là người phụ nữ đó… chính là chị Thảo – chị dâu cả của cô!
Tay Linh run rẩy. Cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh, cố gắng tìm một lý do nào đó để giải thích cho cảnh tượng kỳ lạ này. Phải chăng đây là ảnh ghép? Một trò đùa? Hay là một sự hiểu lầm nào đó? Nhưng ánh mắt trìu mến, nụ cười nửa kín nửa hở, và bàn tay ông Minh đặt trên đùi chị Thảo khiến Linh cảm thấy dạ dày mình quặn lên.
Không thể dằn lòng, cô lập tức chạy lên tầng hai – nơi có phòng riêng của ông Minh. Cô đóng cửa lại, lục tung ngăn kéo tủ, hộc bàn, tủ sách… Trong đáy tủ quần áo, cô phát hiện một chiếc hộp gỗ nhỏ cũ kỹ. Linh mở ra – tim cô như ngừng đập.
Bên trong là một xấp ảnh cũ – tất cả đều chụp ông Minh và chị Thảo trong nhiều bối cảnh khác nhau: khi thì ở nhà nghỉ, lúc thì trong ô tô, khi thì ôm nhau trước cửa nhà ai đó. Có cả vài mảnh thư tay, những dòng chữ nắn nót của chị Thảo viết cho “anh M”: “Em nhớ anh từng phút giây… Em thấy lạc lõng bên chồng em…”
Linh vội vàng đóng hộp, tim đập như muốn nổ tung. Cô biết mình vừa phát hiện một sự thật động trời. Nhưng cô phải làm gì? Nói với mẹ chồng đã mất sớm từ lâu thì không thể. Nói với chồng? Với anh trai chồng – chồng của chị Thảo? Tất cả đều sẽ sụp đổ. Nhưng nếu im lặng, cô sẽ sống sao khi mỗi ngày vẫn phải nhìn thấy hai người kia diễn vai người thân trước mặt cả gia đình?
Cả buổi chiều hôm đó, Linh như người mất hồn. Bữa cơm chiều, chị Thảo vẫn vui vẻ gắp thức ăn cho mọi người, ông Minh vẫn điềm nhiên kể chuyện hài, không ai nhận ra gương mặt Linh tái xanh. Nhưng Linh thì để ý – cô thấy ánh mắt ông Minh và chị Thảo có những khoảnh khắc chạm nhau lạ lùng. Những ánh nhìn chớp nhoáng, nhanh đến mức khó nhận ra, nhưng giờ đây Linh không thể không thấy.
Đêm ấy, Linh không ngủ được. Trong đầu cô hiện lên đủ kịch bản – nếu cô nói ra, ai sẽ tin cô? Có lẽ chị Thảo sẽ nói cô dựng chuyện chia rẽ gia đình, ông Minh sẽ chối và cho rằng cô vu khống. Chỉ một bức ảnh tình cờ rơi ra – liệu có đủ để buộc tội?
Sáng hôm sau, Linh quyết định âm thầm điều tra.
Cô giả vờ cần mượn điện thoại của chị Thảo để gọi cho nhà cung cấp sữa học cho con, nhưng thực chất là để lén kiểm tra album ảnh, tin nhắn. Không có gì. Chị Thảo quá cẩn trọng.
Sau vài ngày, Linh bắt đầu lén đặt camera mini trong phòng khách – nơi ông Minh và chị Thảo hay ngồi tâm sự sau bữa cơm tối. Và chỉ sau ba ngày, cô đã ghi lại được một đoạn video ngắn mà khiến cô lạnh gáy: ông Minh vuốt tóc chị Thảo, nói nhỏ điều gì đó khiến chị khẽ cười, rồi ông chạm vào tay chị – một cách rất tình tứ.
Linh không thể im lặng thêm.
Cô mang video và những bức ảnh mình chụp lại trong hộp gỗ ra cho chồng xem. Đó là một buổi tối thứ Sáu, khi hai vợ chồng cô đang ở trong phòng riêng.
Chồng cô – Nam – lúc đầu tưởng cô đang nói đùa. Nhưng khi xem hết video và những tấm ảnh, anh ngồi lặng đi. Khuôn mặt anh dần tái lại. “Không thể nào… Thảo là chị dâu mình mà. Bố… không thể nào làm chuyện như thế…”
Linh ôm lấy chồng, nghẹn ngào: “Em cũng muốn là không phải. Nhưng đây là sự thật.”
Nam sau đó im lặng suốt nhiều giờ. Rồi anh quyết định sẽ đối mặt.
Sáng Chủ Nhật, Nam gọi bố và anh trai – anh Long (chồng chị Thảo) – cùng ngồi xuống phòng khách. Linh cũng ngồi bên. Anh bật video, rồi lần lượt đặt từng tấm ảnh lên bàn.
Không khí trong phòng như đóng băng. Ông Minh nhìn trân trân. Mặt ông từ đỏ ửng chuyển sang trắng bệch. Còn anh Long thì chết sững. “Bố… bố giải thích sao về những thứ này?” – Nam hỏi, giọng nghiêm khắc.
Ông Minh im lặng rất lâu. Cuối cùng, ông mới lên tiếng: “Tất cả là do… bố sai. Là do bố yếu lòng. Sau khi mẹ các con mất, bố thấy cô đơn… Thảo thì hay tâm sự, chia sẻ. Chúng ta đã đi quá giới hạn… Nhưng giờ bố đã dừng lại. Bố xin lỗi.”
Tiếng “xin lỗi” ấy vang lên mà như gió lốc. Anh Long đứng bật dậy, gằn giọng: “Cô ấy là vợ con đấy bố biết không? Là chị dâu của em đấy!” – rồi quay sang Linh – “Còn cô ấy… dám… phản bội cả gia đình…”
Ngay lúc ấy, chị Thảo bước từ cầu thang xuống. Không ai biết chị đã đứng nghe từ bao giờ. Khuôn mặt chị đầy nước mắt. “Em xin lỗi… Em không thể nào ngờ… chuyện lại bị phát hiện thế này. Em biết em sai…”
Tiếng nức nở vang lên khắp phòng khách. Anh Long không nói gì thêm, bỏ lên phòng và đóng sập cửa. Ông Minh cũng trở về phòng mình.
Cả nhà chìm trong câm lặng suốt một tuần sau đó.
Cuối cùng, chị Thảo quyết định rời khỏi nhà, đưa con về nhà mẹ đẻ, để lại đơn ly hôn. Anh Long ký mà không do dự. Ông Minh sau đó cũng xin lỗi tất cả mọi người lần nữa, rồi dọn ra sống riêng ở căn hộ nhỏ của một người bạn thân.
Gia đình ba thế hệ tan vỡ.
Riêng Linh, cô không hối hận vì đã nói ra sự thật – nhưng cô không thể phủ nhận cảm giác áy náy, trĩu nặng. Mỗi lần nhìn cháu – con của chị Thảo và anh Long – cô lại thấy trái tim thắt lại. Nhưng cô cũng hiểu – nếu cô im lặng, gia đình này có thể sống tiếp trong dối trá, và tệ hơn, những sai lầm đó có thể tiếp tục lặp lại.
Đôi khi, để giữ được phần còn lại của gia đình, phải chấp nhận đánh mất một phần đã mục ruỗng.