Loan từng là hình mẫu “phụ nữ lý tưởng”: học giỏi, công việc tốt, lại khéo léo, nhẫn nhịn với nhà chồng. Nhưng điều duy nhất cô không có — là một đứa con trai.
Hai đứa con gái ra đời, ngoan ngoãn, học giỏi, nhưng với mẹ chồng cô – chúng chẳng đáng một xu.
“Đàn bà mà không đẻ được con trai thì coi như vô dụng.”
Từ âm thầm xì xào đến công khai hắt hủi, Loan dần cảm nhận được từng vết rạn trong hôn nhân. Nhưng cô không ngờ, vết rạn ấy bị bồi thêm một nhát dao từ chính ruột thịt: em gái cô – Linh.
Một đêm nọ, Loan đi làm về sớm, đẩy cửa phòng ngủ thì chứng kiến cảnh chồng mình – Dũng – và Linh đang… ôm nhau trong chăn.
Cô chết lặng. Linh tái mặt.
Nhưng Dũng thì lạnh băng, cầm xấp giấy tờ ly hôn ném thẳng lên mặt bàn:
“Cô không sinh được con trai, thì tôi phải tìm người sinh được. Tốt hơn hết là cô ký đi.”
Loan ký. Không khóc, không gào.
Cô chỉ xin giữ hai đứa con gái. Dũng đồng ý nhanh gọn như đang dứt khỏi món đồ không còn giá trị.
3 tháng sau, Linh mang bầu. Cả nhà mở tiệc mừng. Mẹ chồng Loan rạng rỡ như trúng số, liên tục rêu rao:
“Cuối cùng nhà này cũng có đứa đích tôn! Con dâu mới nó biết đẻ!”
3 năm sau.
Một buổi sáng đầu đông, Dũng ngồi trong phòng khám nam khoa, tay run run cầm kết quả.
Bác sĩ nhìn anh, ngập ngừng:
“Anh Dũng… tôi e rằng tinh trùng của anh hoàn toàn dị dạng. Xác suất có con tự nhiên là… gần như bằng 0.”
Dũng chết lặng. Cổ họng khô rát. Một lúc sau, anh lắp bắp:
“Không… không thể nào. Tôi có con trai rồi mà…”
Bác sĩ ngạc nhiên, yêu cầu kiểm tra ADN. Và…
Cú twist giáng xuống như sét đánh ngang tai.
“Kết quả xét nghiệm: không có quan hệ huyết thống giữa anh và đứa trẻ.”
Thằng bé “đích tôn” hóa ra… không phải con anh.
Drama bùng nổ.
Dũng lao về nhà, chất vấn Linh. Ban đầu cô ta còn chối, nhưng trước kết quả ADN, chân tướng lộ ra: người tình cũ của Linh – gã bạn trai trước khi cô ta “thay lòng” – mới là cha đứa bé.
“Tôi đâu biết anh bị vô sinh! Mẹ anh chỉ cần cháu đích tôn, tôi chỉ cần làm dâu nhà giàu. Đơn giản vậy thôi.”
Dũng quỵ xuống.
Cuối cùng, Dũng tìm đến Loan.
Cô lúc này đã trở thành quản lý một công ty du học, đưa hai con gái đi học trường quốc tế. Gặp lại anh, cô lạnh nhạt:
“Anh cần gì?”
Dũng nghẹn lời, cúi đầu:
“Cho anh gặp con… và… xin lỗi em.”
Loan nhìn anh, mỉm cười:
“Anh không cần xin lỗi. Vì nhờ anh, em mới biết giá trị của mình không nằm ở việc đẻ con trai hay không… mà nằm ở chỗ, em chưa bao giờ phản bội ai.”
Kết.
Dũng trở lại căn nhà cũ, nơi mẹ anh đang khóc lóc vì bị Linh bỏ, mang theo cả đứa bé “không phải máu mủ”.
Căn nhà từng rộn tiếng cười, giờ trống hoác.
Và anh — lần đầu tiên thấy thật sự vô sinh — không chỉ về thể xác, mà cả trong trái tim.