Tôi – Hạnh – xuất thân tỉnh lẻ, gia cảnh nghèo. Lấy được chồng nhà giàu ở Hà Nội, ai cũng nghĩ tôi đổi đời. Nhưng không, tôi chỉ đổi được… địa ngục sang trọng hơn.
Từ ngày cưới, mẹ chồng đã coi tôi như “cái bóng trong nhà.” Không đi đâu được, không quyền quyết gì, đến cả quần áo cũng phải mặc theo ý bà.
Sau khi cha chồng mất, bà bắt tôi ký giấy chuyển toàn bộ quyền thừa kế phần của chồng tôi (đã mất trong tai nạn) sang cho em chồng – Tuấn, lý do: “đàn bà thì biết gì mà giữ nhà giữ của.”
Chồng tôi mất sớm, để lại một phần tài sản không nhỏ trong tập đoàn gia đình. Nhưng sau tang lễ 49 ngày, tôi được đưa ra tờ giấy — ép ký như kẻ vô hình.
“Muốn ở yên ổn thì ký đi. Nhà này không phải của cô.” – mẹ chồng nói như dội nước lạnh.
Tôi ký. Nhưng không quên.
Chương 2: Chiếc chìa khóa tầng hầm – món quà bất ngờ từ người chồng quá cố
2 năm trôi qua, tôi sống như một chiếc bóng – đi về lặng lẽ, làm việc như máy. Nhưng một ngày, khi dọn dẹp nhà kho dưới tầng hầm, tôi tình cờ tìm được một chiếc hộp sắt nhỏ giấu kỹ sau tấm ván gỗ.
Bên trong là một chùm chìa khóa cũ, một USB, và một mảnh giấy ghi tay của chồng tôi:
“Nếu anh không còn trên đời, hãy dùng thứ này bảo vệ bản thân. Tầng hầm thứ hai – phía sau kệ rượu.”
Tôi lặng người. Căn nhà này có… tầng hầm thứ hai?
Đêm đó, tôi chờ cả nhà ngủ, lặng lẽ mở khóa tầng hầm phụ. Và… tôi phát hiện một két sắt lớn cùng hàng chục tài liệu quan trọng:
Hợp đồng cổ phần gốc của chồng tôi trong tập đoàn – lên đến 35%, lớn nhất nhà.
Giấy tờ ủy quyền đứng tên tài sản cho tôi – có chữ ký thật, công chứng đầy đủ.
Camera ghi lại cuộc họp nội bộ gia đình sau khi chồng tôi mất – mẹ chồng và Tuấn lập mưu giả giấy tờ tước quyền thừa kế của tôi.
Chương 3: Ngày trả nợ – cả nhà họ quỳ gối
Tôi âm thầm nhờ luật sư tư vấn, nộp đơn kiện. Và ngày Tuấn tổ chức lễ nhậm chức CEO, tôi xuất hiện với tập tài liệu nặng ký và… lệnh niêm phong tài sản.
“Tôi là người thừa kế hợp pháp. Mọi tài sản của chồng tôi – gồm 35% cổ phần và nhà đất hiện nay – đều thuộc quyền tôi sở hữu. Mọi hành vi giả mạo giấy tờ đã được ghi nhận và chuẩn bị đưa ra pháp luật.”
Cả hội trường náo loạn. Mẹ chồng ngã quỵ. Tuấn tái mặt như xác không hồn.
2 tuần sau, tòa tuyên:
Tôi được khôi phục toàn bộ quyền thừa kế, trở thành cổ đông lớn nhất.
Mẹ chồng và em chồng bị phạt vì giả mạo giấy tờ, tước quyền kinh doanh.
Căn biệt thự sang trọng được chuyển tên chủ sở hữu – là tôi.
Chương 4: Hạ màn – nụ cười của người từng bị xem thường
Ngày tôi dọn đồ mẹ chồng ra khỏi phòng lớn, bà chỉ khóc:
“Tôi nuôi cô từng ấy năm…”
Tôi nhìn thẳng:
“Không, bà chỉ nhốt tôi ở đây như con ở, nhưng chính người chồng quá cố mới là người đã để lại chìa khóa mở lối thoát cho tôi.”
Tôi không báo thù. Tôi chỉ trả lại công bằng.