Hùng bước vào nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi, đôi giày tây bóng loáng đặt ngay ngắn bên cạnh đôi giày thể thao rách quen thuộc của vợ, Lan. Nhưng hôm nay, đôi giày ấy khiến anh khựng lại. Một vết rách mới, lấm bùn đỏ, trông lạc lõng giữa căn hộ sạch sẽ. “Lan đi đâu mà giày rách thế này?” Hùng lẩm bẩm, một linh cảm kỳ lạ dâng lên.
Lan đang ở bếp, lưng quay lại, tay bận rộn với nồi canh. “Anh về rồi à?” cô nói, giọng hơi run. Hùng không đáp, ánh mắt anh dán vào đôi giày. “Em đi đâu chiều nay? Giày em bẩn thế.” Lan cứng người, nụ cười trên môi vụt tắt. “À… em… đi chợ, đường trơn, ngã một chút,” cô ấp úng.
Nhưng Hùng biết cô nói dối. Chợ gần nhà, đường lát đá, làm sao có bùn đỏ? Anh nhớ lại những cuộc gọi ngắn ngủi gần đây, những lần Lan về muộn với lý do “bận việc.” Tối qua, anh còn thấy tin nhắn lạ lướt qua màn hình điện thoại cô trước khi cô vội khóa lại. “Lan, em có gì giấu anh không?” Hùng hỏi, giọng trầm nhưng sắc lạnh.
Lan quay lại, mặt tái mét. “Anh nói gì thế? Em làm gì có!” Nhưng ánh mắt cô hoảng loạn, bàn tay run rẩy làm rơi chiếc muôi. Hùng không dừng lại. Anh bước đến kệ giày, nhặt đôi giày rách lên. “Bùn đỏ này… giống đất ở đồi Cây Xanh, nơi em bảo không bao giờ thích đến. Em đi với ai?”
Lan bỗng ngồi sụp xuống, ôm mặt khóc nức nở. “Hùng, anh đừng hỏi nữa… Em xin anh…” Nhưng Hùng đã đi quá xa để dừng lại. Anh mở điện thoại, lướt qua tin nhắn anh bí mật chụp lại đêm qua. Một dòng chữ từ số lạ: “Chiều nay, đồi Cây Xanh, như lần trước.” Anh ném điện thoại xuống bàn. “Nói đi, Lan. Là ai?”
Giữa những tiếng nấc, Lan thì thầm: “Em không muốn… Anh ấy ép em… Em chỉ muốn dừng lại, nhưng…” Cô ngừng lại, mắt mở to kinh hoàng, như thể vừa nhớ ra điều gì. “Hùng… anh phải tin em… Em không cố ý… Anh ấy… anh ấy không cử động nữa…”
Hùng cảm thấy máu trong người lạnh toát. “Không cử động? Em nói gì? Em đã làm gì?” Lan ôm đầu, giọng lạc đi: “Em chỉ muốn anh ấy dừng lại… Em đẩy anh ấy, anh ấy ngã… xuống đồi… Em không biết anh ấy còn sống không…” Cô bật khóc, chỉ vào đôi giày. “Em chạy về, em hoảng quá… Em không biết phải làm gì!”
Hùng đứng chết lặng. Đôi giày rách giờ không chỉ là bằng chứng của sự phản bội, mà còn là dấu vết của một tội ác. Anh nhìn vợ, người phụ nữ anh yêu suốt mười năm, giờ đây như một kẻ xa lạ. Điện thoại anh rung lên – một cuộc gọi từ số lạ. Một giọng đàn ông trầm thấp vang lên: “Anh Hùng? Chúng tôi tìm thấy một người ở đồi Cây Xanh. Anh nên đến đây ngay.”
Câu chuyện kết thúc với Hùng nắm chặt đôi giày, đầu óc quay cuồng. Anh phải làm gì? Che giấu cho vợ, hay đối mặt với sự thật kinh hoàng đang chờ đợi?