Đám tang bố tôi tổ chức giản dị nhưng chu đáo. Ông là người đàn ông hiền lành, cả đời sống kín đáo, được hàng xóm quý mến.
Bạn thân tôi – Hương – đến viếng vào buổi chiều.
Cô ấy là người bạn nối khố từ cấp 2, hay lui tới nhà tôi, quen biết cả bố mẹ tôi như ruột thịt. Nhưng kể từ khi tôi đi làm xa, Hương cũng ít liên lạc hơn. Thế mà hôm nay, cô ấy vừa bước vào đã khóc lóc thảm thiết, khiến mọi người xung quanh cũng rơm rớm theo.
“Bác ơi… sao bác lại đi nhanh thế này… bác thương con nhất mà…”
Tiếng cô nghẹn ngào nức nở, ôm mặt cúi rạp xuống bàn thờ. Ai cũng tưởng cô đau buồn vì thương tiếc.
Nhưng chỉ vài phút sau, lúc mọi người tản bớt ra sau uống nước, tôi thấy Hương lén cúi người rút thứ gì đó từ tay áo ra, bước về phía quan tài…
Và rồi: Một tiếng hét xé không gian
Cô cụ Sáu – bà hàng xóm ở đầu hẻm, ngồi sát bên – bỗng gào lên thất thanh:
“Con kia! Mày vừa làm cái gì thế?! MÀY VỪA NÉM GÌ XUỐNG GẦM?!”
Cả đám tang náo loạn.
Hương giật mình hoảng hốt, tay run lên:
“Không! Con… con không làm gì cả! Con chỉ… con cúi xuống nhặt cái khăn rơi…”
Cụ Sáu run lẩy bẩy chỉ tay:
“Tao thấy rõ! Mày ném một cái túi đỏ nhỏ! Mày tưởng mắt tao mù chắc?”
Tôi lao tới, thò tay xuống gầm quan tài — rút ra một bọc nhỏ gói kỹ bằng vải đỏ.
Bên trong… là một túi tro và vài mảnh móng tay cháy dở, cùng một mảnh giấy chi chít chữ Hán được xếp hình tam giác.
Không khí đông cứng lại. Một ông chú họ thì thào:
“Đây là… bùa phong hồn. Loại này dùng để ràng hồn người chết… không cho siêu thoát…”
Mẹ tôi ngồi sụp xuống, mặt tái không còn giọt máu. Bà lẩm bẩm:
“Trời ơi… sao lại… là Hương? Con bé từng được ông ấy nuôi nấng như con…”
Sự thật phơi bày – cú twist không ai lường trước
Tôi kéo Hương ra sau, gặng hỏi.
Cô ấy im lặng một lúc lâu, rồi bật khóc nức nở:
“Bố cậu… từng là người yêu đầu của mẹ tớ…”
“Nhưng sau đó ông bỏ mẹ, cưới người khác – là mẹ cậu. Mẹ tớ vì thế trầm cảm cả đời. Mỗi lần nhìn thấy tớ chơi với cậu, bà lại phát điên.”
“Trước khi mất, mẹ tớ dặn… nếu ông ấy chết trước thì phải… không cho ông siêu thoát. Phải bắt ông… trả giá.”
“Tớ không muốn làm… nhưng tớ sợ… tớ nợ mẹ một lời hứa…”
Cái kết: Một câu nói đánh sập tất cả
Tôi đứng lặng, nghẹn họng. Nhìn người bạn thân gục đầu trong nỗi đau quá khứ bị cha mẹ truyền lại, tôi chỉ nói:
“Cậu không nợ mẹ cậu. Nhưng cậu vừa gieo thêm một nỗi oán nữa cho chính mình.”
Bùa bị đem đốt. Tro tàn được thả trôi sông.
Không có ma quỷ, không có báo oán.
Chỉ có con người tự ràng buộc nhau bằng những hận thù cũ kỹ, để rồi truyền tay nhau thêm một thế hệ oán hận.