Tôi tên Dũng, 34 tuổi, nhân viên kinh doanh. Vợ tôi – Hạnh – từng là một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng, và cực kỳ tinh tế. Chúng tôi cưới nhau hơn ba năm, sống khá ổn. Nhưng cách đây bốn tháng, một tai nạn xe đã khiến Hạnh bị liệt nửa người. Từ đó, cô ấy phải nằm một chỗ, mọi sinh hoạt đều cần người giúp đỡ.
Tôi cố gắng chăm sóc vợ, nhưng thú thật, đàn ông mà, thiếu thốn chuyện chăn gối suốt mấy tháng trời khiến tôi phát điên. Cô ấy thì chỉ nằm đó, nhìn tôi với đôi mắt mệt mỏi, yếu ớt, và… im lặng.
Tôi bắt đầu lạnh nhạt. Và rồi, Tú – cô em gái xinh xắn, bốc lửa ở công ty – xuất hiện đúng lúc. Những tin nhắn vu vơ, những cái đụng chạm tưởng như vô tình, rồi một lần họp nhóm đi công tác, tôi không kiềm được.
Tôi lao vào Tú như thể chưa từng biết đến khái niệm “trách nhiệm”.
Tôi để mặc Hạnh ở nhà. Mười ngày. Không một cuộc gọi hỏi han, không một dòng tin nhắn. Trong đầu tôi chỉ còn những cuộc vui, những đêm cuồng nhiệt và thân thể mềm mại, thơm mùi nước hoa rẻ tiền của Tú.
Nhưng rồi, tối hôm đó, tôi về.
Vừa mở cửa nhà, tôi đã khựng lại.
Trước mặt tôi là một người phụ nữ mặc váy đen sang trọng, tóc búi cao, đứng dựa vào thành ghế, ánh mắt lạnh băng.
Là… Hạnh.
Tôi choáng váng. Cô ấy… đứng được?
Tôi lắp bắp:
– “Hạnh… Em…?”
Cô ấy chỉ nhẹ giọng, nhưng sắc lạnh:
– “Bác sĩ nói từ hai tuần trước là em có thể phục hồi vận động nếu kiên trì vật lý trị liệu. Nhưng em không nói, vì em muốn xem… anh sẽ chọn điều gì.”
Tôi chết lặng.
Hạnh đưa mắt nhìn ra phía sau. Tôi quay đầu – mẹ tôi, em gái tôi, và cả người giúp việc đều có mặt. Trên bàn là chiếc điện thoại đang quay video từ camera đặt kín, chiếu cảnh tôi vui vẻ ôm ấp Tú trong khách sạn.
Hạnh quay lại nhìn tôi:
– “Tôi đã từng nghĩ dù có tàn phế, chỉ cần anh còn thương, tôi sẽ cố gắng sống tiếp. Nhưng giờ thì tôi biết… thứ tàn phế nhất trong nhà này, không phải tôi.”
Tôi quỳ sụp xuống, nhưng đã muộn.
Vài tuần sau, tôi nhận được đơn ly hôn, kèm với thông báo chuyển nhượng toàn bộ căn nhà cho Hạnh. Tôi mất tất cả – danh dự, gia đình, cả sự nghiệp – chỉ vì mười ngày “xả láng”.
Gói kỳ nghỉ gia đình
Và tôi hiểu, có những người phụ nữ, họ im lặng không phải vì yếu đuối… mà là vì đang chờ thời điểm thích hợp để rời đi – mãi mãi.