Con gái tôi lấy chồng thành phố, vừa mới sinh chưa được đầy tháng. Ở quê, tôi phải bán hết cả đàn lợn với gà qué, vét sạch tiền trong chum, vừa đi đường vừa bế quà, chỉ mong lên thăm cháu ngoại một chuyến. Nhưng vừa đặt chân đến cửa thì nhà thông gia bĩu môi, nói một câu như dao cứa. Tôi cầm luôn con gà sống ném thẳng giữa nhà rồi tuyên bố…
Tôi nhớ cái sáng hôm ấy trời mưa rả rích, cả làng ra đồng chỉ còn mỗi tôi lúi húi buộc lồng gà và túi trứng vào xe đạp. Đứa con gái tôi – nó sinh con đầu lòng ở bệnh viện Hà Nội, về nhà chồng ở tít tận khu chung cư cao tầng gì đó mà tôi còn chẳng đọc được tên.
Tôi bán hết đàn lợn 3 con, thêm lũ gà mới nở để lấy ít tiền đường xa, còn lại thì mua mấy cân thịt, ít quà quê, bọc kỹ từng thứ để đem lên biếu thông gia với đưa tiền cho cháu ngoại mua bỉm sữa.
Ngồi xe 5 tiếng, tôi còn phải đổi hai chuyến, lên đến nơi thì người run như cầy sấy, chân mỏi rã rời. Vừa gõ cửa, mẹ chồng nó mở hé ra, nhìn từ đầu xuống chân, ánh mắt lạnh như nước đá:
– “Mang gì mà lỉnh kỉnh thế bác? Ở đây đâu thiếu gà với trứng. Quê quá!”
Tôi sững người.
Con gái tôi ôm cháu bước ra, mắt đỏ hoe, mặt mừng rỡ. Nhưng chưa kịp đỡ tay thì bà thông gia bĩu môi nói nhỏ nhưng đủ tôi nghe rõ:
– “Tưởng gì, chứ nhà quê thì vẫn là nhà quê. Được mỗi đứa con gái lấy chồng thành phố là tưởng sang chảnh được ngay à.”
Máu tôi nóng bừng cả mặt. Tôi nhìn bà ta, từ đầu tới chân, rồi không nói một lời, xách thẳng con gà sống trong lồng, ném thẳng xuống giữa nhà – gà bay tóe loe, trứng vỡ nhoe nhoét, rồi đứng thẳng lưng, giọng rắn như đinh đóng cột:
– “Tôi nhà quê thật. Nhưng tôi không bán rẻ lòng tự trọng. Của ít lòng nhiều, bà chê thì bà giữ lấy cái khinh người. Còn tiền tôi đem theo, tôi để lại cho con gái và cháu tôi – chứ không phải để mua tiếng khinh rẻ của nhà bà đâu!”
Nói xong, tôi kéo tay con gái, dúi túi tiền vào tay nó rồi quay lưng bước đi.
Ra tới cầu thang, tôi nghe bà ta gọi với:– “Ơ bác ơi, bác đừng giận, tôi đùa thôi mà…”
Nhưng tôi không quay đầu lại. Mấy tiếng “nhà quê” ấy, có lẽ bà ta nói quen miệng, nhưng tôi nghe đến cả đời không quên.