Tôi nghỉ việc mới có 3 tháng, vẫn còn lưu luyến tình cảm đồng nghiệp cũ nên khi cưới, tôi nắn nót từng tấm thiệp, còn tự tay chạy lên công ty trao tận tay từng người. Ai cũng cười cười gật gật, chúc mừng lấy lệ. Tôi tin tưởng lắm, nghĩ chắc hôm cưới sẽ đông vui, anh em đồng nghiệp cũ đến chia vui cùng mình.
Thế nhưng đến ngày cưới, cả hội trường rộng rãi chỉ lèo tèo vài bàn họ hàng, bạn bè thân. Tôi hồi hộp chờ, rồi thấp thỏm ngóng ra cổng từng phút, nhưng không thấy một bóng dáng đồng nghiệp nào. Tiệc tàn, tôi chết lặng nhìn cả chục mâm cỗ thừa.
Về đến nhà, mở phong bì kiểm lại cũng chẳng thấy ai trong công ty gửi. Càng nghĩ càng tủi, tôi lấy hết can đảm nhắn vào nhóm cũ:– “Không biết có ai gửi phong bì nhờ người mang hộ không, vì tôi chưa thấy tên ai trong danh sách cả…”
Cả nhóm im phăng phắc. Một lúc sau, chị kế toán – người tôi từng rất thân – nhắn lại đúng một câu khiến tôi choáng váng, tim như rơi xuống đáy:
– “Mọi người đều đã góp đủ tiền mừng rồi… nhưng chẳng ai muốn tên mình xuất hiện trong đám cưới đó cả. Em thử về hỏi kỹ lại… chồng em xem?”