Hôm nay là ngày cưới của tôi, và cũng là ngày cưới của nhỏ Linh, em họ tôi. Cả hai tiệc cưới được tổ chức cùng một khách sạn sang trọng, chỉ cách nhau vài tầng lầu. Tôi bận rộn với váy cưới và những lời chúc tụng, nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu. Sáng nay, khi rước dâu, chồng tôi – Nam – lái một chiếc xe nội địa cũ kỹ, giá chưa tới trăm triệu. Trong khi đó, chồng của Linh, anh Tùng, xuất hiện với chiếc Porsche Cayenne bóng loáng, tiền tỷ lấp lánh dưới nắng. Cả xóm trầm trồ, còn tôi chỉ biết cười gượng.
Điều làm tôi tức hơn cả là dì Tư – mẹ của Linh. Dì biết rõ hôm nay cũng là ngày cưới của tôi, vậy mà vẫn cố tình lên chiếc Porsche của anh Tùng, kéo theo mẹ tôi đi dự tiệc cưới của Linh. Mẹ tôi ban đầu ngại, nhưng dì Tư lấn lướt: “Thôi, đi chung cho tiện, xe đẹp thế này không ngồi uổng!” Tôi đứng nhìn, lòng nghẹn lại. Mẹ tôi cuối cùng cũng bị thuyết phục, ngồi lên xe, bỏ lại tôi với chiếc xe cũ của Nam.
Tiệc cưới bắt đầu, tôi cố giữ nụ cười trên môi. Nhưng drama thực sự bùng nổ khi mẹ tôi và dì Tư quay về, mặt mày đỏ gay. Hai người cãi nhau ầm ĩ ngay giữa sảnh khách sạn. Mẹ tôi hét lên: “Bà dám làm chuyện đó sau lưng con gái tui?!” Dì Tư vênh váo đáp: “Tui chỉ muốn tốt cho con Linh! Chứ con Hà nhà chị lấy thằng thất nghiệp thì có gì hay ho?”
Tôi sững sờ. Hoá ra, bà mai ban đầu định giới thiệu anh Tùng – chồng của Linh – cho tôi. Gia đình anh Tùng mở công ty lớn, mỗi năm kiếm cả chục tỷ. Dì Tư, vì ghen tị và muốn Linh có “cửa trên”, đã lén dúi tiền cho bà mai, tráo người mai mối. Kết quả, tôi được giới thiệu Nam – người mà dì Tư khinh bỉ gọi là “thằng thất nghiệp”. Dì Tư cười lớn, đắc ý: “Hà ơi, mày thua xa con Linh rồi! Coi mày lấy thằng nghèo kiết xác kìa!”
Tôi đứng đó, tay siết chặt ly rượu, cố kìm cơn giận. Mọi ánh mắt đổ dồn vào tôi, tiếng xì xào vang lên. Linh, trong bộ váy cưới lộng lẫy, nhìn tôi với ánh mắt ái ngại xen lẫn chút kiêu hãnh. Còn Nam, chồng tôi, chỉ lặng lẽ đứng bên, nắm tay tôi thật chặt.
Tôi hít một hơi sâu, quay sang dì Tư, mỉm cười: “Dì ơi, dì nói đúng, chồng con không có công ty chục tỷ. Nhưng con quên nói với dì một chuyện…” Tôi ngừng lại, cố ý kéo dài sự hồi hộp. Dì Tư nhíu mày, còn mẹ tôi ngơ ngác. “Nam là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Vạn Thành, tài sản nghìn tỷ. Chiếc xe nội địa sáng nay? Anh ấy mượn tạm của tài xế vì không muốn phô trương.”
Cả sảnh cưới im phăng phắc. Dì Tư tái mặt, miệng há hốc. Linh bấu chặt tay anh Tùng, mắt tròn xoe. Mẹ tôi bật cười, quay sang dì Tư: “Bà tính toán hay thật, mà tính sai người rồi!”
Đúng lúc đó, một chiếc Rolls-Royce Phantom lướt đến trước khách sạn. Tài xế bước xuống, cúi đầu trước Nam: “Thưa cậu chủ, xe đã sẵn sàng.” Nam mỉm cười, kéo tay tôi: “Mình đi thôi, vợ. Tiệc cưới này… hơi ồn ào rồi.”
Tôi bước lên xe, ngoảnh lại nhìn dì Tư đang chết lặng và Linh với gương mặt méo mó. Câu chuyện hoang đường này, hóa ra, lại là một cái kết hoàn hảo cho tôi.