Tôi là bố của Linh – một cô gái Hà Nội ngoan ngoãn, học cao hiểu rộng. Nó đem lòng yêu một chàng trai tên Phong – con nhà làm ăn lớn, gốc gác gốc Mường ở vùng núi phía Bắc. Hai đứa quen nhau trong một dự án cộng đồng và quyết định tiến tới hôn nhân chỉ sau 6 tháng.
Phía nhà trai cực kỳ trọng lễ nghĩa. Họ tuyên bố sẽ mang lễ ăn hỏi theo nghi thức truyền thống cổ của dòng họ Mường Đăng, một tộc người nổi tiếng với những lễ cưới kỳ bí từ trăm năm trước.
Chúng tôi, nhà gái, ban đầu lo lắng, nhưng vì nể trọng gia đình nhà trai — nhất là ông Dũng, chú ruột Phong và cũng là trưởng đoàn ăn hỏi, người gìn giữ nghi thức cổ của họ — nên đồng ý.
Sáng ngày ăn hỏi, đúng 7 giờ, cả xóm chúng tôi chấn động bởi âm thanh chiêng trống dập dồn, tiếng tù và vang vọng, kéo theo một đoàn người mặc áo chàm dài, tay mang tráp đỏ, phía sau là một con ngựa trắng tinh, phủ khăn điều — dẫn đầu là ông Dũng, mặc áo lễ cổ truyền, tay cầm gậy ngà, mặt nghiêm nghị như đang dự tang lễ chứ không phải đi cưới vợ cho cháu.
Cả nhà tôi ùa ra cổng. Người dân xung quanh kéo đến xem đông như hội. Ai cũng trầm trồ:
“Chưa bao giờ thấy lễ ăn hỏi nào hoành tráng, kỳ lạ như thế này…”
Nhưng đúng khoảnh khắc đoàn vừa đặt chân vào sân, ông Dũng – trưởng đoàn – bỗng khựng lại, mắt trợn ngược, miệng ú ớ… rồi lăn đùng ra giữa sân gạch, bất tỉnh!
Không ai kịp phản ứng. Cả đoàn nhà trai lập tức tán loạn. Một người rút điện thoại gọi ai đó, gấp gáp nói:
“Báo cho bà cụ… nghi lễ bị lỗi rồi! Có chuyện rồi!”
Họ không cho ai chạm vào ông Dũng. Hơn 20 phút sau, một cụ bà gần 90 tuổi trong họ nhà trai, chống gậy run rẩy tới nơi. Bà cụ vừa nhìn ông Dũng đang nằm giữa sân, vừa liếc qua phía bàn thờ gia tiên nhà tôi, thì mặt tái mét. Miệng lẩm bẩm:
“Sai rồi… Giao long động mộ… Lễ gãy duyên… Không thể tiếp tục…”
Bà quay sang con cháu, tuyên bố thẳng:
“Hủy đám cưới. Lập tức. Nếu không… cả hai họ đều có người phải nằm xuống.”
Cả họ nhà tôi chết lặng.
Một tiếng sau, tin dữ gọi đến từ bệnh viện huyện: Ông Dũng – trưởng đoàn ăn hỏi – đã tắt thở trên đường cấp cứu, nguyên nhân không rõ ràng, chỉ có một vết bầm đen đúng giữa ngực, hình xoáy tròn như dấu ấn.
Nhưng cú twist chưa dừng lại ở đó.
Khi dọn dẹp lễ cưới, tôi phát hiện một mảnh giấy nhét bên dưới chiếc tráp lễ, viết bằng nét chữ run rẩy, có vẻ là của ông Dũng:
“Nếu con ngựa trắng dừng lại trước cửa nhà gái… đừng bước vào.
Dưới ngôi nhà này… từng có một cuộc hôn nhân bị nguyền rủa 72 năm trước — cô dâu treo cổ ngay đêm động phòng…
Máu chưa rửa hết. Linh hồn chưa siêu thoát. Ai thành hôn ở đây… đều phải thay số mệnh.”