Cô gái tên L., 27 tuổi, nhập viện từ năm 2021 sau tai nạn nghiêm trọng, chấn thương sọ não, hôn mê sâu.Suốt 4 năm, L. nằm bất động trong phòng đặc biệt, chăm sóc bởi ê-kíp 3 y tá luân phiên, camera giám sát 24/7.Gia đình vẫn thăm đều, dù đã chuẩn bị tinh thần cho điều xấu nhất.
Cho đến tháng 4/2025, một y tá trong ca trực phát hiện vùng bụng bệnh nhân có dấu hiệu bất thường.Siêu âm khẩn cấp – cả khoa chết lặng: bệnh nhân đang mang thai 25 tuần.
Không một ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.
– “Camera vẫn hoạt động bình thường…”– “Không có ai khả nghi…”– “Không có dấu hiệu xâm nhập cơ thể…”
Ban lãnh đạo họp kín.Truy xuất camera, kiểm tra toàn bộ lịch trực, phỏng vấn nhân viên.Tất cả đều… trắng. Không một bằng chứng nào.
Và rồi, ngày đứa trẻ chào đời, sự thật bị xé toang bằng một chi tiết nhỏ mà không ai ngờ tới:
Đứa bé – một bé trai – ra đời khỏe mạnh, đôi mắt nâu nhạt, sống mũi cao, đặc biệt có vết bớt hình giọt lệ màu hồng nhạt sau gáy.
Chỉ duy nhất bác sĩ trưởng khoa – ông Đ.H.T. – khi nhìn thấy đứa trẻ, đã run tay đánh rơi khẩu trang xuống sàn.Gương mặt tái nhợt như gặp ma.
Vì… đứa trẻ có vết bớt giống hệt với con trai ruột của ông.
Y tá hộ sinh già nhìn thấy phản ứng ấy, tái mặt.Một người nội soi camera thầm thì:
– “Có lần ông ấy ở lại một mình trong phòng bệnh nhân… máy bị trục trặc không ghi được 3 tiếng đồng hồ.”
Câu nói ấy không ai dám lặp lại lần thứ hai.
Đêm hôm đó – sau khi hoàn tất giấy tờ khai sinh cho đứa trẻ và lặng lẽ dặn y tá không được báo chí vào cuộc,bác sĩ trưởng khoa Đ.H.T. nộp đơn xin nghỉ việc. Không từ biệt ai.Sáng hôm sau – phòng làm việc của ông trống trơn, điện thoại không liên lạc được.
Một tuần sau, hồ sơ nhân sự của ông bị rút sạch khỏi hệ thống.
Không truy cứu. Không điều tra.Cái thai kia… trở thành “biến chứng kỳ lạ” trong báo cáo nội bộ.Và đứa bé được giao cho cơ quan bảo trợ trẻ em.
“Camera có thể mù. Nhưng lương tâm không thể giả điếc mãi.”