Tôi lớn lên trong tiếng tụng kinh, trong hơi hương nhang và tiếng mõ sớm tối của ngôi chùa làng. Không ai rõ tôi là con ai, chỉ biết năm tôi 3 tuổi, một buổi sáng mưa phùn, sư cô mở cổng thì thấy một đứa bé gái co ro trong chiếc áo len rách, bên cạnh là bịch quần áo cũ và một mảnh giấy ghi đúng bốn chữ: “Tôi không thể nuôi.”
Về sau, có người trong làng kháo nhau rằng mẹ tôi — một người đàn bà đẹp nhất vùng — đã đem con bỏ chùa để chạy theo một gã trai trẻ đẹp, vừa từ Sài Gòn về, lái xe máy phân khối lớn, nói tiếng lơ lớ như dân thành phố.
Tôi chẳng rõ thật hư. Nhưng mỗi lần nghe đến đó, lòng tôi lại lạnh đi một nhịp.
Tôi học giỏi. Học y. Ra trường với tấm bằng xuất sắc và được giữ lại bệnh viện tuyến đầu làm bác sĩ ngoại khoa. Cũng chính ở đây, tôi gặp lại bà — mẹ ruột tôi — theo cách không ai ngờ tới.
Hôm đó, bệnh viện báo có một ca phẫu thuật khẩn: bệnh nhân nữ, hơn 50 tuổi, bị vỡ gan do tai nạn giao thông, cần mổ ngay trong đêm.
Khi tôi bước vào phòng tiền phẫu, nhìn hồ sơ bệnh án, tôi khựng lại vài giây.
Họ tên: Nguyễn Thị Lệ H.Địa chỉ: Xã P., huyện Y., tỉnh B…
Tim tôi thắt lại. Tôi nhớ cái tên ấy. Và tôi nhớ tấm hình duy nhất mà sư cô từng đưa cho tôi — một người phụ nữ trẻ tóc dài, đứng cạnh chiếc xe Dream cũ, cười rạng rỡ, tay bế đứa bé tầm 3 tuổi.
Chính là người đang nằm trước mặt tôi, bất tỉnh, người đầy máu, hơi thở yếu ớt.
Tôi không nói gì. Vẫn đeo găng, mặc áo mổ, bước vào phòng như mọi ca cấp cứu khác.
Nhưng khi dao mổ chạm vào da bà, tay tôi run lên.
Tôi ngẩng lên, hít một hơi thật sâu, và bắt đầu phẫu thuật.
Ca mổ thành công. Bà được chuyển sang hồi sức.
Hai ngày sau, khi bà tỉnh, tôi vào kiểm tra. Bà nhìn tôi — ánh mắt xa lạ, lơ đễnh, nhưng lại nói một câu khiến tôi đứng hình:
“Bác sĩ ơi… Em có thể hỏi tên bác sĩ mổ cho em được không? Em cứ có cảm giác… ánh mắt bác ấy giống đứa con gái năm xưa quá…”
Tôi nuốt khan. Định quay đi thì bà tiếp:
“Ngày đó tôi dại quá… bỏ con lại chùa chỉ vì một thằng đàn ông. Cuối cùng nó bỏ tôi ngay khi có tiền. Cả đời tôi không tha thứ cho mình được…”
Tôi quay lại. Đôi mắt tôi ráo hoảnh. Giọng lạnh như thép:
“Bà không cần tha thứ cho mình. Chỉ cần sống cho tử tế phần đời còn lại là đủ. Bởi bác sĩ mổ cho bà… chính là đứa bé bà đã bỏ lại 25 năm trước.”
Bà tái mặt. Cánh tay truyền nước run lên bần bật. Miệng mấp máy:
“Con… con… có hận mẹ không…?”
Tôi nhìn bà hồi lâu. Rồi chỉ nói một câu:
“Tôi không có mẹ.”
Rồi tôi quay đi. Không phải vì căm thù. Mà vì… đứa bé năm xưa đã chết rét ngay buổi tối hôm bị bỏ lại. Người đang sống… là một người phụ nữ đã học cách tự vá tim mình mà không cần tình mẹ.