Bố m/ất 200 triệu, tôi tứ/c t/ối đu//ổi ngay vợ đi, để rồi phải g/ục xuống c/ay đ/ắng khi xem camera…
Khi tôi vừa về đến nhà, đã thấy bố ngồi thẫn thờ bên bàn. Khuôn mặt ông xám lại, đôi bàn tay run run, giọng khàn đặc:
– Mất rồi… mất hết rồi con ơi…
Tôi sững người. Mất gì cơ chứ?
Bố lấy hết can đảm để thốt lên:
– 200 triệu… tiền chuẩn bị trả nợ ngân hàng cuối tuần này… tao để trong tủ, bây giờ không thấy đâu nữa…
Tôi như phát điên. Đó là toàn bộ tiền công trình vừa mới thanh toán, bố giữ để chuẩn bị trả nợ vay vốn xây nhà. Tôi lật tung căn nhà lên, tìm khắp các ngăn tủ, hộc bàn, gầm giường. Nhưng vô ích. Số tiền ấy biến mất không dấu vết.
Tôi gào lên:
– Nhà chỉ có 3 người. Con trai 3 tuổi thì không thể. Con không lấy. Vậy chỉ còn… vợ con thôi!
Vợ tôi lúc đó đang nấu cơm dưới bếp, nghe tiếng quát liền chạy lên. Thấy tôi đỏ gay mặt, cô ấy vội hỏi:
– Có chuyện gì thế anh?
– Em còn giả vờ à? Tiền của bố đâu? Em lấy đúng không? – tôi chỉ tay vào mặt vợ, giọng đầy phẫn nộ.
Cô ấy trợn tròn mắt, nước mắt trào ra:
– Anh nói gì thế? Em lấy tiền làm gì? Em không hề đụng vào tủ của bố.
– Không em thì ai? Tiền để nguyên trong tủ mà mất. Em là người dọn phòng sáng nay, còn ai nữa? – tôi quát lớn, giận dữ.
Bố tôi ngồi bên, im lặng không nói. Ông vốn thương con dâu, nhưng tiền mất khiến ông sốc đến mức không thốt nên lời.
Vợ tôi quỳ xuống, hai tay nắm lấy chân tôi, giọng run run:
– Em thề, em không lấy. Anh đừng nghi oan cho em, đừng nói những lời này trước mặt bố…
Nhưng tôi gạt phắt tay vợ ra:
– Thề thốt gì. Tôi không muốn nhìn mặt cô nữa. Cô cút khỏi nhà tôi ngay!
Nói rồi, tôi đi thẳng vào phòng, kéo vali, nhét vội quần áo của cô ấy vào. Vợ tôi khóc ngất, nhìn con trai đang hoảng sợ đứng ở góc nhà mà lòng tan nát. Cô ấy cúi xuống hôn lên trán con rồi bước ra cửa, không một lời biện minh nữa.
Hôm ấy, bữa cơm tối lạnh tanh. Bố tôi không ăn được miếng nào, cứ ngồi nhìn vào khoảng không vô định. Còn tôi, giận dữ đến mức không thèm gọi điện cho vợ. Trong đầu tôi chỉ văng vẳng ý nghĩ: “Cô ta ăn trộm tiền xong chắc chắn đã giấu ở đâu, hoặc mang cho nhà ngoại rồi.”
Ba ngày trôi qua. Bố tôi không ngủ được vì lo lắng khoản nợ. Tôi cũng gần như phát điên. Trong lúc tuyệt vọng, tôi chợt nhớ ra – nhà có camera an ninh. Tôi vội vàng mở điện thoại lên xem lại đoạn ghi hình ngày hôm đó.
Khoảnh khắc định mệnh ấy khiến tôi chết lặng. Vợ tôi đang lau nhà thì cánh cửa sổ bật mở. Một bóng đen trèo vào, lục lọi đồ đạc trong phòng. Nó nhanh tay mở tủ, nhét tiền vào balo rồi leo ra ngoài chỉ trong vòng chưa đầy một phút.
Tôi tua đi tua lại, nhìn rõ mặt tên trộm. Là một gã hàng xóm nghiện ngập, vẫn hay đi lang thang quanh đây. Lúc này tôi mới nhận ra – vợ tôi hoàn toàn vô tội.
Tôi bật khóc. Nỗi ân hận bóp nghẹt trái tim. Tôi gọi cho vợ, nhưng đầu dây bên kia chỉ có tiếng tắt máy. Tôi gọi cho em gái vợ, cô ấy lạnh lùng nói:
– Chị em đang ở quê. Chị ấy đau khổ lắm. Anh đừng gọi nữa.
Tôi lao xe suốt đêm về nhà ngoại. Vừa nhìn thấy tôi, vợ tôi quay đi lau nước mắt. Tôi chạy tới, quỳ xuống trước mặt cô ấy, giọng nghẹn lại:
– Anh xin lỗi… anh sai rồi… anh xem camera rồi… em hoàn toàn không có tội… anh là thằng khốn nạn…
Cô ấy không trả lời, chỉ lặng lẽ bế con đi vào trong. Tôi gục xuống nền gạch lạnh ngắt, nước mắt nóng hổi rơi lã chã. Suốt đời này, có lẽ tôi cũng không bao giờ quên được ánh mắt đau đớn mà vợ tôi nhìn tôi ngày hôm ấy.
Sau này, tôi bắt được tên trộm và lấy lại được tiền. Nhưng có những thứ tôi đã mất mãi mãi. Đó là niềm tin và tình yêu của vợ tôi. Dù cô ấy vẫn quay về vì con, nhưng khoảng cách trong tim cô ấy, tôi biết, sẽ không bao giờ xóa nhòa được nữa…