Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Sao
  • Tâm sự
  • Tử vi
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Tôi năm nay đã 30 tuổi, có công việc với thu nhập ổn định, ngoại hình cũng ưa nhìn. Tôi từng yêu qua nhiều người nhưng chỉ có Hương là người phụ nữ tôi muốn lấy làm vợ nhất.

Tôi năm nay đã 30 tuổi, có công việc với thu nhập ổn định, ngoại hình cũng ưa nhìn. Tôi từng yêu qua nhiều người nhưng chỉ có Hương là người phụ nữ tôi muốn lấy làm vợ nhất.

Thanh Thanh 6 Tháng 8, 2025

Tôi tên là Dũng, năm nay vừa tròn 30 tuổi. Công việc tôi ổn định, thu nhập khá, ngoại hình lại không đến nỗi nào – cao ráo, sạch sẽ, nói chuyện có duyên. Tính đến tuổi này, tôi cũng đã từng trải qua vài mối tình, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn nghiêm túc với ai, cho đến khi gặp Linh.

Linh hơn tôi hai tuổi, nhưng nếu nhìn bề ngoài, không ai đoán được điều đó. Cô ấy trẻ trung, nhẹ nhàng, lại có một dáng vẻ mảnh mai khiến tôi từ lần đầu gặp đã không thể rời mắt. Nhưng điều khiến tôi yêu Linh không phải vì nhan sắc mà là sự dịu dàng, tinh tế và biết lắng nghe. Ở cạnh Linh, tôi có cảm giác như mình được an ủi, được yêu thương một cách trọn vẹn mà không cần cố gắng gồng lên làm điều gì cả.

Tình cảm giữa chúng tôi tiến triển rất nhanh. Chỉ sau nửa năm hẹn hò, tôi đã ngỏ lời muốn cưới cô ấy. Linh ban đầu còn do dự – phần vì lớn hơn tôi, phần vì từng trải qua một quá khứ mà cô ấy chưa tiện nói ra. Nhưng trước tình cảm chân thành của tôi, Linh gật đầu.

Tôi hạnh phúc đến tột cùng.

Tuy nhiên, khi mang chuyện về ra mắt gia đình, tôi gặp phải sự phản đối gay gắt từ cha mẹ. Mẹ tôi bảo: “Con trai mới 30, còn bao nhiêu cô gái trẻ đẹp, tại sao lại chọn một người lớn tuổi hơn như vậy? Lỡ mai mốt cô ta già nhanh hơn thì sao?” Tôi chỉ cười nhạt, không đáp. Lấy vợ là lấy cho tôi, không phải cho người khác. Càng bị phản đối, tôi càng muốn nhanh chóng đưa Linh về làm vợ.

Chúng tôi tổ chức một lễ cưới nhỏ, ấm cúng, không quá rình rang nhưng đủ đầy. Linh mặc váy cưới trắng, khuôn mặt rạng rỡ trong ánh chiều vàng khiến tim tôi thắt lại vì hạnh phúc. Trong lòng tôi thầm nhủ: “Mình đã chọn đúng người rồi.”

Đêm đó, sau khi đã uống rượu cùng bạn bè, tôi giữ lại chút tỉnh táo. Dù say men rượu, tôi vẫn nhớ rõ từng khoảnh khắc dẫn vợ vào căn phòng tân hôn mà tôi đã cẩn thận trang trí. Trái tim tôi đập rộn ràng, hồi hộp như một cậu trai mới lớn.

Tôi đẩy nhẹ cánh cửa phòng. Mùi hoa nhài thoang thoảng trong không khí. Đèn vàng dịu nhẹ. Mọi thứ hoàn hảo cho một đêm đầu tiên bên người vợ yêu thương.

Nhưng rồi…

Tôi chết sững.

Trước mắt tôi là Linh – người vợ mới cưới – đang ngồi trên giường, váy ngủ xộc xệch, vạch áo lên, cho một đứa bé sơ sinh bú sữa.

Đứa bé tầm khoảng 2–3 tháng tuổi, da trắng, mắt nhắm nghiền, miệng mút chùn chụt. Linh quay đầu lại nhìn tôi, gương mặt không chút sợ hãi, cũng không lúng túng. Cô ấy chỉ nhẹ nhàng nói:

– Em định nói với anh sau đêm tân hôn, nhưng có lẽ… giờ thì không thể giấu nữa rồi.

Tôi lùi lại một bước, đầu óc quay cuồng.

– Đứa bé… là ai?

– Là con em – Linh nói chậm rãi. – Con gái em.

Tôi cảm thấy sàn nhà dưới chân mình như sụp đổ. Cảm giác hoang mang, giận dữ, bối rối trộn lẫn trong lồng ngực.

– Em… có con? Từ khi nào? Tại sao em không nói gì với anh? – Tôi gần như gào lên, tim đập dồn dập.

Linh nhìn tôi, mắt bắt đầu rưng rưng.

– Em sợ… nếu nói ra thì anh sẽ bỏ em. Em không dám. Em chỉ muốn được sống một cuộc sống bình thường, được yêu thương như bao người khác. Em không muốn quá khứ của mình phá hỏng tất cả.

Tôi lặng người. Tôi chưa bao giờ cảm thấy mất kiểm soát như vậy.

– Cha đứa bé đâu? – Tôi hỏi, giọng khản đặc.

– Anh ta… không nhận con. Em không thể phá thai. Em giữ lại con bé vì đó là sinh linh em mang trong người. Em nuôi nó một mình từ lúc chào đời đến bây giờ.

Tôi ôm đầu. Mọi niềm tin, mọi hình ảnh hoàn hảo tôi từng vẽ về người phụ nữ này – người tôi nghĩ sẽ đồng hành trọn đời – đang vỡ vụn từng mảnh.

Linh ôm đứa bé vào lòng, nước mắt lặng lẽ chảy dài.

– Nếu anh không thể tha thứ… em hiểu. Nhưng xin anh, đừng ghét bỏ con bé. Nó không có lỗi gì cả…

Tôi nhìn hai mẹ con cô ấy.

Đêm tân hôn, lẽ ra là khởi đầu cho một cuộc sống mới, lại trở thành khoảnh khắc khiến tôi phải đối mặt với một lựa chọn mà có lẽ, tôi chưa từng sẵn sàng…

Tôi không ngủ trong đêm tân hôn.

Sau khi biết Linh có con riêng, tôi ngồi một mình ngoài phòng khách đến gần sáng. Trong đầu tôi hỗn loạn, tâm trí không thể nào yên. Nỗi thất vọng, tức giận, đau đớn cứ thay nhau kéo tới. Tôi không biết mình nên làm gì – tha thứ, bỏ đi, hay yêu cầu một lời giải thích rõ ràng hơn nữa?

Tôi cảm thấy bị phản bội. Linh đã giấu tôi một chuyện quá lớn – không phải là việc nhỏ như quên nói mình bị cận hay dị ứng với hải sản. Cô ấy đã làm mẹ, mà tôi thì không hề biết. Điều đó khác xa với tất cả những gì tôi tưởng tượng về cuộc hôn nhân của mình.

Trời vừa hửng sáng, Linh bước ra ngoài, hai mắt thâm quầng, tay vẫn bế đứa bé. Cô ấy nói nhẹ, như thể sợ làm vỡ thêm điều gì:

– Em xin lỗi… Anh muốn hủy bỏ cuộc hôn nhân này, em sẽ không trách. Chỉ xin anh cho em thời gian thu xếp rời khỏi nhà.

Tôi ngước lên nhìn cô ấy.

– Tại sao em không nói gì trước khi cưới?

– Em sợ. Em đã chứng kiến quá nhiều người đàn ông bỏ chạy khi biết em có con. Khi em thấy anh yêu em thật lòng, em ích kỷ… Em muốn giữ anh lại, dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn được sống hạnh phúc.

– Nhưng đó là dối trá – tôi đáp, giọng nặng nề. – Em không nghĩ rằng anh có quyền được biết sự thật sao?

Linh siết chặt đứa bé, giọng run run:

– Em biết… Em sai. Em đã chuẩn bị tâm lý mất anh ngay từ giây phút này rồi.

Tôi không trả lời. Tôi đứng dậy, bước vào phòng ngủ – nơi mùi sữa mẹ vẫn còn vương lại. Tôi nhìn quanh: những chiếc khăn nhỏ xếp gọn trong ngăn tủ, bình sữa, gối dành cho em bé… Tất cả đều cho thấy Linh đã âm thầm sống với đứa con này mà không hề nhờ vả hay cầu cứu ai.

Tôi thấy lòng mình chùng xuống.

Tôi nhớ đến những tháng ngày bên Linh – cách cô ấy quan tâm, lặng lẽ lo lắng cho tôi từ miếng ăn đến giấc ngủ. Cô ấy chưa bao giờ đòi hỏi bất kỳ điều gì. Và đứa trẻ kia – con bé chưa bao giờ gây phiền cho tôi. Chính tôi mới là người chưa từng đặt câu hỏi về quá khứ của cô ấy, vì tôi tưởng mình chỉ cần hiện tại.

Tôi ra khỏi nhà một ngày. Đi lang thang vô định, tôi ghé quán cà phê cũ nơi lần đầu gặp Linh. Những ký ức ùa về – nụ cười dịu dàng, giọng nói nhỏ nhẹ, ánh mắt như có một điều gì giấu kín. Hóa ra tất cả đã ở đó từ đầu, chỉ là tôi chưa từng cố hiểu.

Tối hôm ấy, tôi trở về.

Linh đang thu dọn đồ. Một vali nhỏ nằm bên cạnh, đứa bé đã ngủ. Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt kiệt quệ. Nhưng lần này, tôi không còn thấy giận nữa.

Tôi ngồi xuống, nhìn cô ấy thật lâu, rồi nói:

– Anh không biết mình sẽ làm chồng – hay làm cha – như thế nào. Anh chưa sẵn sàng, đó là thật. Nhưng nếu anh bỏ em bây giờ… thì khác nào anh cũng giống những người từng quay lưng với em?

Linh bật khóc, bấu chặt tay vào mép giường.

– Em không cần anh phải gánh trách nhiệm. Em chỉ mong được sống yên ổn, nuôi con. Nếu anh thấy quá sức, em sẽ đi.

Tôi thở dài, rồi đưa tay chạm vào vali.

– Bỏ đồ lại. Em không đi đâu hết.

Linh ngẩng lên, đôi mắt ngấn nước mở to.

– Ý anh là…?

– Là nếu có ai đó cần được yêu thương, thì đó là con bé. Nó không có lỗi gì. Và nếu em là người anh từng muốn cưới, thì em xứng đáng được đối xử bằng tất cả sự thật. Từ giờ trở đi, mình làm lại – với tất cả sự trung thực. Được không?

Linh gật đầu, rồi ôm chầm lấy tôi. Tôi có thể cảm nhận được cô ấy run rẩy trong vòng tay mình, vừa là nỗi sợ tan biến, vừa là hy vọng được thắp lên.

Ba tháng sau, tôi dẫn Linh và bé Mai – con gái cô ấy – về nhà ba mẹ. Họ vẫn còn khó chịu, đặc biệt là khi biết tôi “cưới phải người có con riêng”. Nhưng lần này tôi không lùi bước. Tôi không nói nhiều, chỉ nói một câu:

– Nếu không chấp nhận được vợ và con tôi, thì coi như con trai ba mẹ không còn nữa.

Mẹ tôi im lặng rất lâu. Đến khi tôi định dắt Linh đi, bà gọi lại. Bà không nói gì, chỉ cúi xuống nhìn bé Mai đang ngồi trong lòng Linh. Bà đưa tay ra, con bé mỉm cười. Tôi thấy ánh mắt mẹ mình dịu lại.

Chậm rãi, bà nói:

– Đứa nhỏ này… trông cũng có nét giống con hồi bé đấy.

Tôi nhìn Linh, siết chặt tay cô ấy.

Đôi khi, gia đình không đến theo cách ta mong muốn. Nhưng nếu đủ dũng cảm để đối diện, ta sẽ hiểu: hạnh phúc không cần hoàn hảo, chỉ cần thật lòng.

Prev Article
Next Article

Related Articles

Ông bà ngoại tôi sinh tận 7 người con, 2 trai 5 gái. Mẹ tôi xếp thứ ba, nên tôi cũng được làm chị của một đàn em họ lít nhít. Những năm tháng tuổi thơ của tôi trôi qua rất hạnh phúc, dù ngh;èo đ;ói nhưng đầy ắp kỉ niệm vui bên ông bà và hội anh chị em nhà ngoại.

Ông bà ngoại tôi sinh tận 7 người con, 2 trai 5 gái. Mẹ tôi xếp thứ ba, nên tôi cũng được làm chị của một đàn em họ lít nhít. Những năm tháng tuổi thơ của tôi trôi qua rất hạnh phúc, dù ngh;èo đ;ói nhưng đầy ắp kỉ niệm vui bên ông bà và hội anh chị em nhà ngoại.

Con gái 23 t:uổi bỗng dẫn một cụ ông 80 t:uổi về đòi cưới. Trời ơi, nhìn ‘con rể’ mà vợ chồng tôi chỉ muốn gọi ‘bố ơi’. Mà chớ bảo là đại gia gì đi còn hiểu được, đây ông ấy còn ngh:.èo r:.ớt, tôi không hiểu con gái mình nghĩ gì

Con gái 23 t:uổi bỗng dẫn một cụ ông 80 t:uổi về đòi cưới. Trời ơi, nhìn ‘con rể’ mà vợ chồng tôi chỉ muốn gọi ‘bố ơi’. Mà chớ bảo là đại gia gì đi còn hiểu được, đây ông ấy còn ngh:.èo r:.ớt, tôi không hiểu con gái mình nghĩ gì

HOT NEWS

  • Chồng lén lút có qu:an h:ệ với đồng nghiệp, vợ biết thừa lên kịch bản bẫy lại đôi nhân tình..
    Chồng lén lút có qu:an h:ệ với đồng nghiệp, vợ biết thừa lên kịch bản bẫy lại đôi nhân tình..
  • Khi chồng mất sớm, chị dâu đã từ chối đi bước nữa, ở vậy nuôi 4 em chồng. Bị cả làng chửi là ngu dại, nhưng 25 năm sau, cả làng phải ngỡ ngàng khi…
    Khi chồng mất sớm, chị dâu đã từ chối đi bước nữa, ở vậy nuôi 4 em chồng. Bị cả làng chửi là ngu dại, …
  • Lấy chồng già trả nợ cho bố, tân hôn tôi vỡ òa bật khóc khi cửa nhà tắm vừa mở
    Lấy chồng già trả nợ cho bố, tân hôn tôi vỡ òa bật khóc khi cửa nhà tắm vừa mở
  • Thủ tướng Chính phủ đã chốt lịch nghỉ lễ Quốc khánh 2/9/2025 chính thức người lao động được nghỉ bao nhiêu ngày?
    Thủ tướng Chính phủ đã chốt lịch nghỉ lễ Quốc khánh 2/9/2025 chính thức người lao động được nghỉ bao nhiêu ngày?
  • Nửa đêm, con rể gọi điện bảo bố vợ mang con gái về dạy lại, 15 phút sau ông có mặt và mang theo một thứ khiến con rể chết lặng…
    Nửa đêm, con rể gọi điện bảo bố vợ mang con gái về dạy lại, 15 phút sau ông có mặt và mang theo một …
  • Sáng mang hơn 6 tỷ đồng tiền đền bù đất đi gửi tiết kiệm, 1 tháng sau số dư chỉ còn 0
    Sáng mang hơn 6 tỷ đồng tiền đền bù đất đi gửi tiết kiệm, 1 tháng sau số dư chỉ còn 0
  • Chồng ngoại tình với bạn thân của vợ trong đêm tân hôn, và kết thúc đau đớn …
    Chồng ngoại tình với bạn thân của vợ trong đêm tân hôn, và kết thúc đau đớn …
  • Cho hàng xóm vay tiền làm nhà, 35 năm sau con trai anh ấy mới đến gõ cửa nhà tôi trả nợ
    Cho hàng xóm vay tiền làm nhà, 35 năm sau con trai anh ấy mới đến gõ cửa nhà tôi trả nợ
  • Tới nhà bạn gái ra mắt, thấy mẹ bạn gái cứ luôn che mặt từ đầu đến cuối, cho đến khi ăn cơm bà mới chịu mở khẩu trang ra
    Tới nhà bạn gái ra mắt, thấy mẹ bạn gái cứ luôn che mặt từ đầu đến cuối, cho đến khi ăn cơm bà mới …

Bài viết mới

  • Vợ mất, mẹ vợ mai mối tôi với em vợ, đến đêm tân hôn tôi mới biết sự thật
    Vợ mất, mẹ vợ mai mối tôi với em vợ, đến đêm tân hôn tôi mới biết sự thật
    Tuổi thơ của tôi là một chuỗi ngày dài lặng …
  • Chồng tình cờ nhặt được một tấm ảnh trong vali vợ, chụp với người đàn ông lạ – cả nhà sục sôi, đến khi sự thật hé lộ, ai cũng rơi nước mắt
    Chồng tình cờ nhặt được một tấm ảnh trong vali vợ, chụp với người đàn ông lạ – cả nhà sục sôi, đến khi sự …
    Trong một buổi chiều mưa lười, căn nhà nhỏ của …
  • Bố dượng đốt giấy báo trúng tuyển đại học, tôi hận ông 15 năm rồi bật khóc khi thấy thứ ông để lại Tôi đậu đại học năm 18 tuổi. Đó là ngày hạnh phúc nhất đời tôi, cũng là ngày định hình nên vết sẹo lớn nhất trong trái tim tôi, một vết sẹo đã theo tôi suốt 15 năm.
    Bố dượng đốt giấy báo trúng tuyển đại học, tôi hận ông 15 năm rồi bật khóc khi thấy thứ ông để lại Tôi đậu …
    Tôi vẫn nhớ như in buổi chiều định mệnh năm …
  • “Em ơi! Tâm ơi!” – Hồng gào khản giọng, nhưng tiếng gọi nhỏ bé bị nuốt chửng trong tiếng reo hò của ngày lịch sử.
    “Em ơi! Tâm ơi!” – Hồng gào khản giọng, nhưng tiếng gọi nhỏ bé bị nuốt chửng trong tiếng reo hò của ngày lịch sử.
    Ngày 30 tháng 4 năm 1975, Sài Gòn vỡ òa …
  • Ông nội chết lặng, mặt cắt không còn giọt máu, chú hai cũng bàng hoàng còn chú út thì biến sắc, lắp bắp
    Ông nội chết lặng, mặt cắt không còn giọt máu, chú hai cũng bàng hoàng còn chú út thì biến sắc, lắp bắp
    Gia đình tôi vốn dĩ không êm ấm như bề …
  • Tôi đi siêu âm thai định kỳ, nhưng khi bác sĩ đưa kết quả cho tôi, tay ông run lên. Ông thì thầm: “Tránh xa chồng cô ra… và đừng bao giờ quay lại nữa”.
    Tôi đi siêu âm thai định kỳ, nhưng khi bác sĩ đưa kết quả cho tôi, tay ông run lên. Ông thì thầm: “Tránh xa …
    Căn phòng siêu âm nhỏ bé sáng loáng mùi thuốc …
  • Bà Tính ngồi trên xe lăn, lặng lẽ nhìn theo, trong mắt chẳng còn giận dữ, chỉ còn nỗi đau tột cùng.
    Bà Tính ngồi trên xe lăn, lặng lẽ nhìn theo, trong mắt chẳng còn giận dữ, chỉ còn nỗi đau tột cùng.
    Viện dưỡng lão Hoa Sen nằm ở ngoại ô thành …
  • Cả nhà chồng bận tổ chức sinh nhật cho em gái chồng, tôi trở dạ nhưng ai nấy mặc kệ tôi vào viện 1 mình, giữa đường thì gặp tai nạn…
    Cả nhà chồng bận tổ chức sinh nhật cho em gái chồng, tôi trở dạ nhưng ai nấy mặc kệ tôi vào viện 1 mình, …
    Trời hôm ấy mưa tầm tã. Trong nhà, tiếng nhạc …
  • Tôi nghẹn ngào: “Con là máu mủ, nhưng nó quay lưng với cha mẹ. Tôi còn trông mong gì nữa hả ông?”
    Tôi nghẹn ngào: “Con là máu mủ, nhưng nó quay lưng với cha mẹ. Tôi còn trông mong gì nữa hả ông?”
    Bệnh viện tỉnh lúc nào cũng đông nghẹt. Trong phòng …
  • Tôi bắt gặp chồng mình ngủ với bạn thân nhất của tôi nên tôi ngủ với chồng cô ấy, nhưng 2 năm sau biến cố ập đến…
    Tôi bắt gặp chồng mình ngủ với bạn thân nhất của tôi nên tôi ngủ với chồng cô ấy, nhưng 2 năm sau biến cố …
    Đêm đó, tôi đứng giữa hiên nhà, mưa tạt vào …

Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Copyright © 2025 Tin nhanh
Liên hệ: [email protected]