Tôi là con dâu trưởng trong một gia đình được gọi là “gia phong mẫu mực”. Vừa làm đám cưới xong, chưa kịp tận hưởng tuần trăng mật thì tôi đã thấy mẹ chồng bắt đầu “ra đòn”.
Hôm đó, tôi vừa cất xong vali cưới thì bà gọi xuống phòng khách, mặt nghiêm nghị:
– Vàng cưới để trong nhà nguy hiểm lắm con. Nhà mình toàn người thân quen nhưng ai biết được lòng dạ. Mẹ giữ giúp cho, khi nào cần dùng thì mẹ đưa.
Tôi biết thừa tính bà. Đây không phải “giữ giúp”, mà là “giữ luôn”.
Chồng tôi ngồi bên, chẳng nói gì, cũng không bênh vợ. Tôi cười nhạt, gật đầu, rồi đi lấy toàn bộ số vàng được họ hàng tặng, tổng cộng hơn 20 chỉ, có cả dây chuyền và 2 cây vàng bố mẹ đẻ cho riêng.
Nhưng trước khi đưa, tôi đã bí mật nhét một con chip định vị nhỏ cỡ hạt đậu vào giữa miếng xốp lót trong hộp. Loại chip này tôi có được nhờ làm marketing cho một công ty startup vài tháng trước – sản phẩm thử nghiệm nhưng hoạt động rất ổn.
Tôi đưa vàng, bà vui vẻ nhận, miệng không quên khen:
– Ừ, con dâu biết điều là mẹ mừng rồi.
Tối đó, tôi mở app theo dõi. Đêm đầu tiên, hộp vàng nằm yên trong phòng bà. Nhưng sang ngày thứ ba, tín hiệu cho thấy bà đem hộp đó ra ngoài, đến thẳng một tiệm vàng lớn trong thành phố.
Tôi đi theo sau, không vào, chỉ đứng đối diện quán net bên kia đường. Thấy bà rút từ trong túi ra hộp vàng cưới, mở ra, chỉ tay từng món với chủ tiệm. Tôi chụp lại tất cả.
Tối hôm đó, tôi về nhà, giả như không có gì. Đến bữa, tôi nhẹ nhàng hỏi:
– Mẹ ơi, con định đem ít vàng đi gửi ngân hàng tích lũy, tiện lấy lãi. Mẹ cho con xin lại ít được không?
Bà buông đũa, trừng mắt:
– Vàng nào mà vàng? Của hồi môn người ta cho vợ chồng, không phải của riêng con!
Tôi cứng họng, chồng cũng chỉ ậm ừ:
– Ừ, vàng ấy mẹ giữ giùm đi. Em đừng làm khó.
Tôi đứng dậy, không nói thêm lời nào. Đêm đó tôi không ngủ, chỉ gõ từng dòng trong bản tường trình, đính kèm hình ảnh, hóa đơn và vị trí GPS, rồi gửi toàn bộ cho em gái chồng – người đang ở Nhật du học và cực kỳ công bằng, thẳng tính.
Hôm sau, tôi gọi về cho bố mẹ đẻ, nói nhẹ:
– Con muốn xin bố mẹ đứng tên cho con một căn chung cư 2 phòng ngủ, bố có đồng ý không?
Bố tôi trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Nếu con sống ở đó thoải mái hơn, thì bố mẹ giúp.
3 tuần sau, tôi dọn ra riêng với lý do “đi công tác dài ngày cho công ty”.
Cái kết: Bà mẹ chồng quỳ gối
Khi tôi đã yên vị nơi ở mới, sống độc lập, thì biến cố xảy ra: Chủ tiệm vàng bà bán hàng cho bị công an mời lên vì nghi vấn trốn thuế, bà bị dính líu vì bán số lượng lớn mà không có giấy xác nhận tài sản hợp pháp.
Họ cần người xác minh đây là của hồi môn được tặng, và tôi – người được ghi tên trong thiệp cưới, là người duy nhất có thể lên tiếng.
Cùng lúc đó, em gái chồng gọi video về từ Nhật, chất vấn mẹ trước mặt cả gia đình. Mọi việc bung bét. Bà gào lên khóc, bảo “chỉ giữ hộ” nhưng lại không giải thích nổi tại sao đem bán.
Tối hôm đó, tôi nhận được cuộc gọi của chồng:
– Em về đi, mẹ đang mệt lắm, bà muốn gặp em.
Tôi về. Cả nhà ngồi yên, mẹ chồng ôm hộp vàng… giờ đã được bà đi mua lại, rút tiền tiết kiệm trả thêm.
Bà lặng lẽ quỳ xuống giữa phòng khách:
– Mẹ sai rồi. Mẹ tưởng con là loại con dâu dễ uốn, ai ngờ gặp phải… con gái nhà nghề!
Tôi nhìn bà, nở nụ cười nhạt:
– Mẹ à, cái gì dễ lấy thì cũng dễ mất. Vàng có thể mất, chứ niềm tin thì không ai mua lại được. Mẹ… còn non và xanh lắm!