Vừa ly hôn được 7 tháng, vợ cũ sinh đứa con giống tôi như đúc. Tôi tìm đến nhận con thì chết đứng khi biết bí mật động trời… Hóa ra bố đứa bé lại chính là…
Tôi và vợ cũ ly hôn sau 5 năm chung sống. Không phải vì phản bội, không vì ngoại tình, mà vì… bất đồng “ngầm” không thể hàn gắn. Cô ấy muốn có con, tôi thì lúc đó còn mải mê lập nghiệp, cứ lần lữa hết năm này qua năm khác. Chúng tôi xa nhau trong yên lặng, không to tiếng, không giành giật gì – đến mức tòa xử chỉ mất 15 phút.
Tôi tưởng mọi chuyện đã khép lại, cho đến 7 tháng sau, tôi nhận được tin nhắn từ một người bạn cũ:
“Mày đã thấy ảnh con cô ấy chưa? Giống mày vãi đạn. Đúng là máu mủ.”
Tôi lập tức vào Facebook vợ cũ — giờ cô ấy đã ẩn bài với tôi — nhưng người bạn gửi ảnh sang, một đứa bé mới sinh, khuôn mặt ấy… là tôi hồi nhỏ. Không sai được.
Tôi hoảng thật sự.
Cô ấy sinh con. Tính ngược lại thì đứa bé được hoài thai trước thời điểm ly hôn tầm 1 tháng, nghĩa là nó… có thể là con tôi.
Tôi mất ngủ cả đêm, sáng hôm sau bắt xe đến tận nhà mẹ vợ cũ ở ngoại thành. Mẹ cô ấy gặp tôi, mặt lạnh tanh:Bảo hiểm ô tô giá rẻ
– “Giờ anh đến đây làm gì nữa? Bỏ nó lúc nó cần nhất, giờ đứa trẻ ra đời lại đòi nhận?”
Tôi nghẹn họng.
– “Cháu chỉ muốn biết, có phải… con cháu không?”
Bà không trả lời. Nhưng lúc tôi định quay đi, bà ném cho tôi một tờ giấy xét nghiệm ADN.Tôi run rẩy mở ra, rồi choáng váng toàn thân.
Không phải con tôi. Không có bất kỳ mối liên hệ huyết thống nào.
Tôi chết lặng.Vậy… sao lại giống tôi như đúc?
Tôi gặng hỏi. Mẹ cô ấy im lặng một lúc, rồi rít một câu:
– “Anh nên hỏi… em trai anh.”
Tim tôi như ngừng đập.
Tôi có một đứa em trai cùng cha khác mẹ – thằng đó nhỏ hơn tôi 8 tuổi, từng sống cùng nhà vài năm khi còn bố mẹ chung. Nó và vợ tôi từng chạm mặt vài lần trong các dịp lễ Tết, nhưng tôi chưa từng ngờ tới điều gì.
Tôi lao về quê, lục tung tin nhắn cũ, ảnh chụp cũ… và rồi một bức ảnh mờ hiện lên trong trí nhớ: bữa giỗ năm ngoái, vợ tôi và nó từng ngồi cạnh nhau suốt buổi, còn thì thầm nói chuyện khi tôi ra ngoài nghe điện thoại.
Tôi nhắn tin cho nó. Sau vài tiếng im lặng, nó chỉ trả lời đúng 3 từ: “Anh tha thứ.”
Tôi ném điện thoại xuống bàn. Trong lòng trống rỗng.
Vợ cũ tôi – người phụ nữ từng chờ đợi tôi suốt 5 năm – cuối cùng lại mang thai với chính em trai tôi… chỉ vài tháng sau khi tôi ký đơn ly hôn.
Lúc này tôi mới nhận ra, thứ khiến tôi “giống như đúc” – không phải vì tôi là cha đứa trẻ, mà vì tôi và em trai có đến 50% huyết thống chung.
Giờ thì mọi thứ đều rõ.
Tôi không biết mình tức giận, đau đớn, hay đơn giản là… đã mất quá nhiều, đến mức không còn cảm giác gì nữa.