Tôi năm nay 28 tuổi, vừa cưới chồng được 2 năm. Chồng tôi là con trai duy nhất trong một gia đình giàu có nức tiếng thành phố. Bố chồng tôi – ông Trần – là một tỷ phú trong giới bất động sản. Người ta thường đồn ông lạnh lùng, khắt khe, nhưng với tôi, ông lại đối xử khá tử tế. Ngày cưới, ông còn tự tay trao cho tôi một hộp trang sức, bảo: “Con là vợ của thằng Hùng, cũng là con gái trong nhà này.”
Nhưng trái ngược, mẹ chồng tôi lại chưa bao giờ có thiện cảm. Bà xuất thân cũng quyền quý, luôn coi tôi – đứa con gái tỉnh lẻ – là “không môn đăng hộ đối”. Từ ngày bước chân vào nhà họ Trần, tôi sống trong áp lực. Dù tôi đã sinh cho chồng một bé trai bụ bẫm, bà vẫn luôn lạnh nhạt, thậm chí chẳng buồn bế cháu.
Tối hôm đó, cả nhà đang ăn cơm thì bố chồng đột ngột lên cơn đau tim. Ông gục xuống bàn, cả nhà hoảng loạn đưa ông đi cấp cứu. Tôi bế con còn chưa đầy một tuổi, tim đập loạn nhịp. Trong lòng tôi, ông tuy nghiêm nghị, nhưng lại là chỗ dựa vững chắc nhất trong căn nhà này.
Trong phòng cấp cứu, bác sĩ liên tục ra vào. Không khí nặng nề đến nghẹt thở. Tôi ôm con ngồi ghế chờ, vừa run rẩy vừa cầu nguyện. Đúng lúc ấy, tôi tình cờ nghe thấy mẹ chồng thì thầm với chồng tôi:
– “Nhà ta đã có cháu đích tôn rồi. Cứu lão ấy làm gì? Chẳng may ông ta đi, tài sản cũng về tay con.”
Tôi chết lặng. Tai tôi ù đi, tim như rơi xuống vực. Tôi ngẩng phắt đầu nhìn hai người. Chồng tôi im lặng, không phản ứng. Sự im lặng ấy còn đau hơn ngàn nhát dao.
Tôi muốn gào lên, muốn chạy đến lay chồng tỉnh lại, nhưng vì đang bế con, tôi cố kìm. Trong đầu tôi quay cuồng: “Đây là người cha đã nuôi nấng anh, người đã xây dựng cả gia sản này. Sao anh có thể… Sao mẹ chồng lại tàn nhẫn đến vậy?”
Bỗng bác sĩ bước ra, nói cần người nhà ký giấy đồng ý can thiệp khẩn cấp. Ánh mắt bác sĩ nhìn quanh, rồi dừng ở chồng tôi. Anh còn đang do dự, thì tôi đã lao tới giật lấy bút ký vào.
– “Cứu bố tôi! Dù thế nào cũng phải cứu!” – giọng tôi run run nhưng dứt khoát.
Cả hành lang im phăng phắc. Mẹ chồng trừng mắt nhìn tôi, nhưng tôi không hề né tránh. Ánh mắt bà như dao găm, song trong lòng tôi chỉ có một điều: tôi không thể để người đàn ông ấy chết trong sự thờ ơ của chính gia đình mình.
Sau ca phẫu thuật dài, cuối cùng bố chồng qua cơn nguy kịch. Bác sĩ nói ông cần nghỉ ngơi, kiêng khem và chăm sóc đặc biệt. Nghe tin ấy, tôi òa khóc.
Hôm sau, khi chỉ có hai cha con dâu trong phòng bệnh, ông Trần nắm tay tôi, giọng khàn đặc:– “Bố biết hết rồi… Lúc bố ngã xuống, bố vẫn nghe thấy lời bà ấy nói… Nhưng chính con đã cứu bố.”
Tôi nghẹn ngào, nước mắt rơi ướt gối. Ông cười nhạt, ánh mắt xa xăm:– “Con yên tâm, từ nay bố sẽ để con đứng vững trong nhà này. Người đáng kế thừa… không phải kẻ chỉ biết chờ bố chết.”
Tôi hiểu, ông không chỉ nói về khối tài sản khổng lồ, mà còn là niềm tin, sự kính trọng trong gia đình.
Từ hôm đó, mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng càng căng thẳng. Bà hận tôi vì đã “cướp mất cơ hội”, nhưng tôi không còn sợ nữa. Tôi biết, tôi đã làm điều đúng. Và quan trọng nhất, tôi có bố chồng đứng sau lưng.
Câu chuyện này tôi kể ra không phải để khoe, mà để những ai từng chịu cảnh làm dâu hiểu rằng: đôi khi, chỉ cần một quyết định đúng đắn trong lúc nguy nan, bạn có thể thay đổi cả cuộc đời mình.