Nước mắt của ba anh em không rơi vì nỗi đau mất mẹ, mà vì sự ức chế đang dâng lên trong lòng. Mẹ vừa nhắm mắt xuôi tay, căn nhà trống hoác, lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Họ ngồi trong phòng khách, đối diện với nhau, ánh mắt không còn sự gắn bó của tình thân mà chỉ còn sự tính toán, dò xét. Cuộc đời họ, từ khi sinh ra đã gắn liền với mảnh đất này, với căn nhà cũ kỹ này, nhưng giờ đây, tất cả đều chỉ là tài sản cần được phân chia.
Người anh cả tên Thuận, vốn dĩ là người điềm đạm nhất, giờ đây cũng không kìm được sự lo lắng. Anh không sợ mất mát, nhưng anh sợ cái cảnh anh em ruột thịt đối xử với nhau như kẻ thù. Nhưng rồi, chính anh cũng bị cuốn vào vòng xoáy của lòng tham khi nghĩ về khoản nợ vay mượn để lo cho gia đình nhỏ. Người em thứ hai, Hòa, là một người đàn ông thành đạt, có công việc ổn định ở thành phố, nhưng anh ta vẫn muốn có thêm một mảnh đất để làm của để dành, một bằng chứng cho sự thành công của mình. Và người em út, Phước, người luôn được mẹ cưng chiều nhất, lại là người có tham vọng lớn nhất. Hắn ta luôn cảm thấy mình xứng đáng được hưởng nhiều hơn, bởi lẽ hắn tin rằng mình là người có thể làm cho mảnh đất ấy sinh lời gấp bội.
Ngày phân chia tài sản, không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Ba mảnh đất vuông vức đã được mẹ chia đều từ trước, nhưng vẫn có những lời cằn nhằn, những tiếng thở dài. Phước chê mảnh đất của mình không có mặt tiền, Hòa chê đất của mình quá hẹp, và cả Thuận cũng thấy lòng không yên. Họ tranh cãi về những chi tiết nhỏ nhặt, về những ranh giới chỉ vài tấc đất. Họ quên mất rằng, ranh giới thật sự đã được vẽ ra trong lòng mỗi người, ngăn cách tình cảm ruột thịt bằng những con số vô hồn.
Nhưng điều khiến họ bất bình nhất, lại là ngôi nhà cũ kỹ, xập xệ mà mẹ đã sống cả đời. Ngôi nhà không có giá trị thương mại, không thể xây mới, chỉ là một khối bê tông cũ nát, mục rỗng theo thời gian. Họ đồng loạt đề nghị bán ngôi nhà để lấy thêm tiền, nhưng mẹ đã kiên quyết từ chối. Mẹ nói rằng ngôi nhà là kỷ vật của bà và cha, là nơi chất chứa những kỷ niệm, không thể bán đi. Lời nói của bà, trong tai họ lúc ấy, chỉ là sự cố chấp của một người già cả, không hiểu giá trị của đồng tiền.
Giờ đây, khi mẹ đã mất, ngôi nhà vẫn còn đó, trơ trọi và vô nghĩa. Họ bàn nhau làm sao để xử lý nó, và quyết định cuối cùng vẫn là bán đi. Họ mặc cả với nhau, ai cũng muốn được thêm một phần, không ai muốn chịu thiệt. Họ quên mất rằng, họ đã từng là những đứa trẻ vô tư, hồn nhiên, từng lớn lên dưới mái nhà ấy, từng chia nhau từng bát cơm, từng giấc ngủ. Lòng tham đã gặm nhấm tình anh em, biến họ thành những người xa lạ.
Một buổi chiều, khi họ đang dọn dẹp phòng của mẹ, Thuận tìm thấy một chiếc điện thoại cũ nằm dưới đáy tủ. Đó là chiếc điện thoại mà mẹ vẫn dùng trước khi ốm nặng. Phước bật cười khẩy, cho rằng chiếc điện thoại đó chẳng có giá trị gì, nhưng Thuận lại muốn giữ lại, như một kỷ vật của mẹ. Anh bật nguồn, màn hình sáng lên, và một tệp ghi âm hiện ra. Tệp ghi âm có tên “Lời con”, được tạo vào đêm trước ngày mẹ đi bệnh viện.
Màn hình điện thoại mờ nhòe, nhưng giọng nói của mẹ vẫn ấm áp và gần gũi như ngày nào. Nghe tiếng mẹ, lòng họ bỗng chùng xuống. Bà kể về cuộc đời mình, về những khó khăn, những vất vả mà bà và cha đã trải qua. Bà kể về ngôi nhà cũ, về từng viên gạch, từng cánh cửa. Nước mắt của bà không rơi vì ngôi nhà, mà vì những kỷ niệm. Bà nói rằng, ngôi nhà không phải là tài sản, mà là tình yêu, là máu thịt của gia đình.
Rồi giọng mẹ trầm xuống, bà bắt đầu kể về một bí mật mà bà đã giữ kín bấy lâu. Bà nói về một người con đã từng mắc bạo bệnh. Bà không nói tên ai, nhưng ba người con đều giật mình. Phước, người đã luôn cho rằng mình là người bất hạnh nhất, đã từng lâm trọng bệnh khi còn nhỏ, và chính vì thế mà hắn ta luôn nghĩ rằng mình xứng đáng được bù đắp. Hòa thì nghĩ về những đêm thức trắng để ôn thi, Thuận lại nhớ về những lần anh bị thương khi còn nhỏ. Mỗi người một suy nghĩ, một nỗi lòng.
Mẹ kể rằng, để chữa bệnh cho người con đó, bà đã phải bán đi những thứ quý giá nhất của mình. Bà đã bán đi chiếc nhẫn cưới, kỷ vật của cha, và cả mảnh đất nhỏ mà cha đã để lại cho bà. Bà không bao giờ nói cho ai biết, bởi bà không muốn con phải mang ơn, không muốn con phải sống trong mặc cảm tội lỗi. Bà chỉ muốn con được sống, được khỏe mạnh, và được hạnh phúc. Nghe đến đây, Phước bắt đầu run lên. Hắn nhớ lại những lần hắn ốm nặng, những lần mẹ thức trắng đêm để chăm sóc hắn. Hắn nhớ lại những lời càm ràm của mình về việc mẹ không chịu bán mảnh đất, không chịu bán nhà để lấy tiền.
Rồi giọng mẹ lại vang lên, buồn bã và đau đớn hơn. Bà kể về một người con khác, người đã bị sa lầy vào những khoản nợ nần. Bà biết tất cả, nhưng bà không nói. Bà đã âm thầm bán đi mảnh đất mà bà đã giữ lại, để có tiền giúp con trả nợ. Bà đã bán nó cho một người bạn cũ, người đã từng sống trong ngôi nhà này, người hiểu giá trị của nó. Và bà đã dùng số tiền đó, không chút do dự, để cứu con khỏi vũng lầy. Nghe đến đây, Hòa cảm thấy tim mình thắt lại. Anh nhớ lại những lần anh vay mượn tiền của mẹ để đầu tư, những lần anh thua lỗ, những lần anh phải giấu diếm. Anh đã từng nghĩ mẹ là một người già cả, không hiểu chuyện kinh doanh, nhưng mẹ đã âm thầm cứu anh, cứu cả gia đình anh.
Và rồi, điều mà họ không thể ngờ tới, bí mật lớn nhất của mẹ cũng được tiết lộ. Bà nói về ngôi nhà cũ, ngôi nhà mà ba anh em đã tranh giành, đã muốn bán đi. Mẹ nói rằng, bà đã bán ngôi nhà đó, đã bán nó để có tiền giúp một người con trả nợ. Người con đó không ai khác, chính là Phước. Phước đã vay mượn tiền để đầu tư vào một dự án thất bại, và hắn đã phải gánh một khoản nợ khổng lồ. Hắn đã bí mật cầu xin mẹ, và mẹ đã đồng ý bán ngôi nhà. Bà đã bán nó cho một người bạn cũ, người hiểu giá trị của nó, và bà đã dùng toàn bộ số tiền đó để cứu hắn.
Tiếng ghi âm dừng lại, nhưng căn phòng vẫn im lặng đến đáng sợ. Họ chết lặng, không nói nên lời. Những lời cãi vã, những sự tính toán, những sự tham lam, tất cả đều tan biến. Họ nhìn vào nhau, ánh mắt không còn sự thù hận, mà chỉ còn sự hối hận. Nước mắt bắt đầu rơi, nhưng không phải vì sự mất mát, mà vì sự xấu hổ. Họ đã làm gì? Họ đã đối xử với mẹ như thế nào? Họ đã tr-anh giành tài sản của người mẹ đã hy sinh tất cả vì họ.
Họ tìm thấy một bức thư nhỏ nằm trong phong bì, được mẹ viết vội vàng. Bà nói rằng bà không muốn họ phải sống trong mặc cảm tội lỗi, bà chỉ muốn họ sống hạnh phúc, sống hòa thuận. Bà muốn họ hiểu rằng, tài sản lớn nhất không phải là tiền bạc, mà là tình yêu, là sự hy sinh. Bà mong rằng họ sẽ biết trân trọng nhau, biết yêu thương nhau, và không bao giờ quên ngôi nhà cũ, nơi đã nuôi dưỡng họ lớn khôn.
Phước, người đã luôn cho rằng mình là người bất hạnh nhất, đã gục đầu xuống, khóc nức nở. Hắn hối hận vì những lời nói cay đắng, vì sự tham lam đã che mờ lý trí. Hắn hiểu rằng, mẹ đã cứu hắn không chỉ một lần, mà là cả cuộc đời. Hòa, người đã luôn tự hào về sự thành công của mình, giờ đây cũng cảm thấy xấu hổ. Anh hiểu rằng, sự thành công của anh có được, một phần là nhờ sự hy sinh thầm lặng của mẹ. Và Thuận, người anh cả, đã từng cố gắng ngăn cản, nhưng rồi cũng bị cuốn vào vòng xoáy của lòng tham, giờ đây cũng cảm thấy tội lỗi. Anh đã không thể bảo vệ tình anh em, không thể bảo vệ mẹ.
Họ quyết định tìm lại người đã mua ngôi nhà. Họ muốn chuộc lại lỗi lầm, muốn giữ lại kỷ vật của mẹ. Họ tìm thấy người bạn cũ của mẹ, một người đàn ông già cả, tóc bạc, đôi mắt hiền lành. Ông kể rằng, mẹ đã bán ngôi nhà cho ông với một giá rất rẻ, và bà chỉ yêu cầu một điều: giữ lại ngôi nhà, không được phá bỏ nó. Ông đã hứa với mẹ, và ông đã giữ lời hứa.
Họ bàn nhau, không còn tranh cãi nữa, mà cùng nhau góp tiền để chuộc lại ngôi nhà. Họ không cần nó để bán, không cần nó để xây mới, họ chỉ cần nó để giữ lại kỷ niệm. Họ quyết định sửa sang lại ngôi nhà, không phải để ở, mà để làm nơi thờ cúng mẹ, nơi gia đình tụ họp vào những ngày lễ, những dịp đặc biệt.
Ngôi nhà cũ không còn là một đống đổ nát, mà là một biểu tượng của tình yêu, của sự hy sinh. Nó nhắc nhở họ về những sai lầm đã qua, về những bài học quý giá mà mẹ đã để lại. Họ hiểu rằng, tài sản lớn nhất của cuộc đời không phải là tiền bạc, mà là tình yêu thương, là sự hy sinh thầm lặng. Họ đã có một cái kết có hậu, không phải vì họ giàu có hơn, mà vì họ đã tìm lại được tình anh em, tìm lại được giá trị của gia đình.
Từ đó, ba anh em không còn tranh giành nữa. Họ cùng nhau làm việc, cùng nhau chia sẻ, cùng nhau vượt qua những khó khăn. Họ sống hạnh phúc, không phải vì họ có nhiều tiền, mà vì họ đã tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống. Ngôi nhà cũ, giờ đây, không còn là ngôi nhà của mẹ, mà là ngôi nhà của cả gia đình, là nơi mà tình yêu thương được vun đắp, được gìn giữ.