Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Sao
  • Tâm sự
  • Tử vi
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Giúp việc bị đuổi khỏi nhà chỉ vì nghi ăn cắp chiếc đồng hồ Rolex, ai mà có ngờ bà lại cứu chủ nhà….

Giúp việc bị đuổi khỏi nhà chỉ vì nghi ăn cắp chiếc đồng hồ Rolex, ai mà có ngờ bà lại cứu chủ nhà….

Thanh Thanh 13 Tháng 9, 2025

“Chiếc đồng hồ Rolex biến mất vào một buổi sáng thứ Hai, khi nhà chỉ có một người giúp việc lớn tuổi và cậu con trai đang ngủ. Không ai chứng kiến, không có camera trong phòng. Và cũng chẳng ai ngờ rằng, việc đuổi một người vô tội đã mở ra một chuỗi sự kiện khiến cả gia đình phải cúi đầu xin lỗi…”

Gia đình ông Khánh ở quận 2 sống khá sung túc. Ông là giám đốc công ty bất động sản, còn bà Thủy – vợ ông – ở nhà nội trợ và quản lý tài chính gia đình. Họ có một cậu con trai học cấp 2 tên là Minh. Gia đình thuê bà Tám – một người giúp việc gần 60 tuổi – đã làm cho họ hơn 3 năm.

Bà Tám hiền lành, ít nói, làm việc chăm chỉ và chưa từng để gia đình phàn nàn điều gì. Dù tuổi đã lớn, bà luôn dậy sớm nấu ăn, lau dọn nhà cửa, giặt giũ, chăm sóc Minh những khi bố mẹ đi vắng. Cả khu dân cư ai cũng quý bà, thường gọi là “bà Tám quê nhưng thiệt thà”.

Một sáng thứ Hai, ông Khánh phát hiện chiếc đồng hồ Rolex trị giá gần 300 triệu – quà sinh nhật vợ tặng năm ngoái – biến mất khỏi ngăn kéo phòng làm việc. Ngăn kéo không khóa. Ông nhớ rõ đã tháo đồng hồ ra chiều hôm qua khi về nhà, để ngay tại đó.

Bà Thủy tái mặt, hỏi từng người. Minh không biết gì – nó còn đang vùi đầu vào game. Trong nhà, ngoài bà Tám ra, không ai khác có lý do để vào phòng làm việc lúc sáng. Camera ngoài hành lang không quay vào phòng. Tất cả dồn ánh mắt về bà Tám.

– “Bà có vào phòng tôi sáng nay không?” – ông Khánh hỏi.

– “Dạ có, tôi lau dọn sơ qua như mọi khi rồi ra liền.”

– “Có thấy đồng hồ trên bàn không?”

– “Dạ không chú ơi. Tôi đâu có để ý, cũng không đụng gì.”

Sự im lặng nặng nề bao trùm. Bà Thủy bắt đầu nổi cáu, gọi bà Tám là “kẻ tham lam”, “ăn cháo đá bát”. Bà Tám cố giải thích, giọng run rẩy: “Tôi chưa bao giờ lấy gì của ai. Nhà mình tin tôi ba năm nay, sao lại nghi oan vậy?”

Nhưng sự mất mát của một tài sản giá trị đã khiến lòng tin tan biến. Ông Khánh không gọi công an, nhưng nói thẳng: “Tôi không muốn làm lớn chuyện, nhưng bà không còn ở lại được nữa.”

Không khóc, không van xin, bà Tám chỉ nhẹ nhàng gật đầu, thu dọn đồ đạc trong im lặng. Trước khi bước ra cửa, bà chỉ nói một câu:

– “Tôi không lấy, và một ngày chú sẽ biết điều đó.”

Những tháng ngày sau:

Gia đình thuê người giúp việc mới, trẻ hơn, nhanh nhẹn hơn, nhưng chẳng ai cảm thấy dễ chịu như với bà Tám. Người mới hay lén dùng điện thoại, làm việc không kỹ. Minh thậm chí nhớ bà Tám, dù cậu không dám nói ra – vì bố mẹ luôn tỏ ra “khó chịu” mỗi khi nhắc tới bà.

Hai tháng trôi qua. Chiếc đồng hồ vẫn không tìm ra. Câu chuyện tưởng chừng đã rơi vào quên lãng… cho đến một đêm.

Khi ấy, bà Thủy đang ở nhà cùng con, còn ông Khánh đi công tác ngoài tỉnh. Khoảng gần nửa đêm, Minh đang ngủ thì bị hoảng loạn vì tiếng chó sủa và tiếng kính vỡ ngoài sân. Có kẻ đột nhập!

Bà Thủy vội chạy ra ban công tầng hai, thì thấy một bóng đen trèo qua tường. Bà hét lên, nhưng chân tay run lẩy bẩy, chưa kịp gọi công an thì cửa chính đã bị mở tung.

May mắn thay, chỉ 30 giây sau, có một bóng người nữa lao vào – là bà Tám.

Bà đang đi ngang khu nhà để gửi bánh cho người quen thì nghe tiếng kính vỡ và chó sủa – bà nhận ra ngay tiếng con chó nhà ông Khánh. Bà chạy lại, thấy có kẻ đang trèo qua ban công – liền hô hoán và gọi bảo vệ.

Tên trộm giật mình, bị bà Tám cùng bảo vệ dân phố đuổi theo và bắt được ngay đầu hẻm. Hắn khai nhận định đột nhập để trộm tài sản, vì biết rõ nhà có của cải, và đêm đó chỉ có hai mẹ con ở nhà.

Khi công an đến, bà Tám mới rụt rè đứng ở ngoài. Bà Thủy sững sờ, nước mắt rơi. Bà không tin vào mắt mình – người mà bà từng đuổi không chút cảm tình lại là người đã cứu mẹ con bà khỏi một vụ trộm có thể rất nguy hiểm.

Ngày hôm sau, ông Khánh về nhà. Khi nghe kể lại, ông lặng người. Ông đến gặp bà Tám, cúi đầu xin lỗi:

– “Tôi đã sai… Rất sai…”

Sau khi tìm lại được chiếc đồng hồ Rolex trong ngăn tủ tài liệu, ông Khánh ngồi lặng đi suốt cả buổi tối. Ông cầm chiếc đồng hồ lên, ngắm nghía như vật chứng sống cho một sai lầm lớn mà ông đã gây ra. Không phải là mất mát tài sản, mà là mất mát lòng tin – vào một con người từng trung thành, tận tụy và vô cùng tử tế.

Ông nhớ lại ánh mắt của bà Tám khi bước ra khỏi cánh cửa căn nhà hôm đó – không oán trách, không tức giận – chỉ có một sự buồn bã trầm mặc của người đã bị tổn thương quá sâu sắc.

Sáng hôm sau, ông và bà Thủy cùng Minh đến nhà trọ nhỏ nơi bà Tám đang ở. Căn nhà cấp 4 cũ kỹ nằm trong một hẻm nhỏ ở quận Bình Thạnh. Bà Tám đang nấu cơm thì nghe tiếng gọi ngoài cửa.

– “Bà Tám… là con Minh đây…”

Bà Tám bước ra. Vẫn nụ cười hiền, vẫn đôi mắt nhăn nheo vì tuổi tác. Nhưng có gì đó đã khác – ánh mắt bà không còn tin tưởng như trước nữa.

Ông Khánh tiến lên, cúi đầu:– “Bà Tám… tôi thay mặt cả nhà xin lỗi bà. Chúng tôi đã nghi oan bà… Đồng hồ tôi tìm được rồi. Bà không sai. Chúng tôi sai – rất sai.”

Bà Tám không nói gì trong một lúc. Cuối cùng, bà mời cả nhà vào uống nước. Không trách móc, không chì chiết. Bà chỉ kể chuyện mấy tháng qua, đi phụ bán cơm cho người quen, tối về tự chăm sóc mình, đôi khi cũng nhớ cháu Minh lắm nhưng không dám tới gần.

Minh bật khóc. Cậu ôm chầm lấy bà Tám, nước mắt lăn dài:

– “Con xin lỗi bà… Con nhớ bà lắm… Hồi đó con cũng nghi ngờ bà… Con ngu quá!”

Bà Tám chỉ vỗ nhẹ lưng Minh, dịu dàng như mọi khi:– “Không sao đâu con. Lúc đó ai cũng lo sợ, ai cũng có lý do để nghi ngờ. Nhưng giờ con đến xin lỗi, vậy là bà vui rồi.”

Một sự trở về… không dễ dàng

Ông Khánh muốn mời bà Tám quay lại làm giúp việc như trước. Nhưng bà từ chối. Bà nói không phải vì giận, mà vì lòng bà có vết xước. Ở tuổi này, điều bà cần không chỉ là công việc – mà là sự trân trọng.

– “Tôi sống đủ rồi. Không thiếu ăn, thiếu mặc. Chỉ thiếu một chỗ người ta tin mình.”

Gia đình trở về trong im lặng. Bữa cơm tối hôm đó, không ai nói gì nhiều, nhưng ai cũng biết, gia đình ấy đã mất đi một điều gì quý giá không dễ gì lấy lại được.

Một tuần sau, bà Tám nhận được một lá thư tay – viết bằng nét chữ còn nguệch ngoạc – của Minh. Cậu xin bà tha thứ lần nữa, kể rằng người giúp việc mới đã nghỉ, nhà lại lạnh lẽo. Cậu không ăn được cơm người khác nấu. Không ai nhớ sở thích nhỏ của cậu như bà.

Lá thư kết bằng dòng chữ:

“Nếu bà không thể về làm lại, thì ít nhất… xin bà cho con được gặp bà mỗi tuần. Dù chỉ để ăn một bữa cơm.”

Lá thư khiến bà Tám lặng người. Bà gói vài món ăn đơn giản, hôm sau ghé nhà Minh, chỉ để “đưa cho con một ít canh chua cá lóc”. Rồi dần dần, bà trở lại – không phải với tư cách người giúp việc – mà là một người thân của gia đình.

Chữa lành và thay đổi

Từ ngày bà Tám quay lại, không khí trong nhà ấm áp hơn hẳn. Không ai còn gọi bà là “giúp việc” nữa. Bà Thủy dạy Minh gọi bà là “bà Tám” như người trong nhà, chứ không phải là “dì” như trước.

Ông Khánh, người từng lạnh lùng và khô khan, giờ hay pha trà mời bà Tám, kể chuyện công ty, hỏi thăm sức khỏe. Bà Tám nói đùa:

– “Hồi xưa chú chỉ biết hỏi tôi lau nhà chưa xong thôi hà!”

Cả nhà bật cười. Sự giận hờn ngày nào như chưa từng tồn tại – nhưng ký ức thì còn đó, như một bài học sâu sắc.

Ông Khánh bắt đầu tham gia các hoạt động thiện nguyện – một việc mà trước đây ông từng cho là “rảnh rỗi vô ích”. Ông và bà Thủy tổ chức những buổi nấu ăn cho người vô gia cư, và chính bà Tám là người khởi xướng điều đó.

Cuối cùng, một ngày nọ…

Gia đình có dịp tổ chức tiệc sinh nhật lần thứ 60 cho bà Tám. Họ mời những người hàng xóm cũ, đồng nghiệp của ông Khánh, bạn bè của Minh. Trong buổi tiệc nhỏ nhưng đầm ấm ấy, bà Tám nói một câu khiến ai nấy lặng đi:

– “Có lần tôi nghĩ mình chẳng còn giá trị gì khi bị nghi oan. Nhưng hóa ra… chính vết thương đó lại làm người khác thay đổi – và cũng làm tôi thấy mình vẫn còn có ích.”

Chiếc đồng hồ Rolex, thứ từng là trung tâm của một trận nghi kỵ, giờ nằm lặng lẽ trong hộp kính. Không ai còn nhắc tới nó nữa – vì cả nhà biết: giá trị lớn nhất không nằm ở vật chất, mà ở những con người bên cạnh ta, những mối quan hệ mà nếu mất đi rồi thì tiền cũng không mua lại được.

Prev Article
Next Article

Related Articles

Bố tôi 70t được trả lương 20 tr.iệu/ tháng nhưng giấu cả nhà, đem 17 tr.iệu đi nuôi “g:á:i” 58t mỗi tháng

Bố tôi 70t được trả lương 20 tr.iệu/ tháng nhưng giấu cả nhà, đem 17 tr.iệu đi nuôi “g:á:i” 58t mỗi tháng

Vợ cũ và vợ mới khác nhau như thế nào? Chỉ những người đàn ông từng ly h.ôn mới hiểu

Vợ cũ và vợ mới khác nhau như thế nào? Chỉ những người đàn ông từng ly h.ôn mới hiểu

HOT NEWS

  • Vừa đưa con lên máy bay Con Bé Khóc thét Đòi Xuống “Mẹ ơi, có người không cho con ngồi”, nào ngờ chỉ 2 Phút Sau, Cả Sân Bay Báo Động Khẩn Cấp khi phát hiện ra…
    Vừa đưa con lên máy bay Con Bé Khóc thét Đòi Xuống “Mẹ ơi, có người không cho con ngồi”, nào ngờ chỉ 2 Phút …
  • Cô gái bị trôi dạt vào bờ biển làng chài không giấy tờ tùy thân, người dân xúm vào đưa về bờ tổ chức hậu sự thì
    Cô gái bị trôi dạt vào bờ biển làng chài không giấy tờ tùy thân, người dân xúm vào đưa về bờ tổ chức hậu …
  • Đi khám thai tôi vô tình gặp lại người yêu cũ là bác sĩ khoa sản
    Đi khám thai tôi vô tình gặp lại người yêu cũ là bác sĩ khoa sản
  • 10 năm trước từ chối không trông đứa cháu ngoại nào cả, giờ ốm bệnh nằm một mình, tôi ấm ức các con đều không chịu ngó ngàng tới, nhờ hàng xóm gọi con đến mua cho bát cháo thì 3 đứa con gái đến tay không
    10 năm trước từ chối không trông đứa cháu ngoại nào cả, giờ ốm bệnh nằm một mình, tôi ấm ức các con đều không …
  • “Em không thể có con” – Câu nói của vợ khiến tôi suýt ký đơn ly hôn vào 5 năm trước… cho đến ngày nghỉ phép trở về thì nhận được tin vui, vợ hạ sinh 3 đứa trẻ cùng một lúc nhưng điều không ngờ nhất là…
    “Em không thể có con” – Câu nói của vợ khiến tôi suýt ký đơn ly hôn vào 5 năm trước… cho đến ngày nghỉ …
  • Tôi năm nay đã gần 60t, đã có 3 tỷ tiết kiệm định để lúc ma chay nhưng các con đều nằng nặc đòi đưa hết tiền mới cho về ở cùng
    Tôi năm nay đã gần 60t, đã có 3 tỷ tiết kiệm định để lúc ma chay nhưng các con đều nằng nặc đòi đưa …
  • Đúng ngày dạm ngõ, vừa nhìn thấy đôi giày của mẹ chồng tương lai, tôi báo cho mẹ rồi hủy hôn ngay…
    Đúng ngày dạm ngõ, vừa nhìn thấy đôi giày của mẹ chồng tương lai, tôi báo cho mẹ rồi hủy hôn ngay…
  • Có con trai 6t, tôi đi bước nữa với trai tân kém tuổi. Đêm tân hôn tôi mới biết vì sao anh ta muốn cưới tôi bằng được
    Có con trai 6t, tôi đi bước nữa với trai tân kém tuổi. Đêm tân hôn tôi mới biết vì sao anh ta muốn cưới …
  • Bà cụ bán nhà chia tiền cho 3 con gái, nhưng yêu cầu mỗi tháng gửi cho mình 3 triệu phụ dưỡng, ai cũng từ chối, chỉ có chị cả đồng ý
    Bà cụ bán nhà chia tiền cho 3 con gái, nhưng yêu cầu mỗi tháng gửi cho mình 3 triệu phụ dưỡng, ai cũng từ …

Bài viết mới

  • Sinh nhật mẹ chồng, chị chồng đặt 15 mâm cỗ hết 35 triệu, nói là chia đôi chi phí nhưng khi trả tiền không góp một đồng
    Sinh nhật mẹ chồng, chị chồng đặt 15 mâm cỗ hết 35 triệu, nói là chia đôi chi phí nhưng khi trả tiền không góp …
    Sinh nhật mẹ chồng, chị chồng đặt 15 mâm cỗ …
  • Giúp việc bị đuổi khỏi nhà chỉ vì nghi ăn cắp chiếc đồng hồ Rolex, ai mà có ngờ bà lại cứu chủ nhà….
    Giúp việc bị đuổi khỏi nhà chỉ vì nghi ăn cắp chiếc đồng hồ Rolex, ai mà có ngờ bà lại cứu chủ nhà….
    “Chiếc đồng hồ Rolex biến mất vào một buổi sáng …
  • Nửa đêm, con rể gọi điện bảo bố vợ mang con gái về dạy lại, 15 phút sau ông có mặt và mang theo một thứ khiến con rể lặng nín
    Nửa đêm, con rể gọi điện bảo bố vợ mang con gái về dạy lại, 15 phút sau ông có mặt và mang theo một …
    Nửa đêm, con rể gọi điện bảo bố vợ mang …
  • Hàng xóm không giao lưu với ai bỗng mời đám cưới, cả làng chẳng ai buồn đi
    Hàng xóm không giao lưu với ai bỗng mời đám cưới, cả làng chẳng ai buồn đi
    Nhà ông Tân đã chuyển về làng sinh sống được …
  • Bà mẹ chồng quê Bắc Giang sợ con trai theo người yêu về tận Thanh Hóa ở rể nên vội vàng bắt xe về thẳng nhà thông gia, vừa đến cổng mẹ chồng đã tái hết mặt
    Bà mẹ chồng quê Bắc Giang sợ con trai theo người yêu về tận Thanh Hóa ở rể nên vội vàng bắt xe về thẳng …
    Ở một làng quê nhỏ thuộc huyện Lục Ngạn, Bắc …
  • Mẹ già giả điêng thử lòng các con, nào ngờ 5 năm sau bật khóc khi biết bộ mặt thật…
    Mẹ già giả điêng thử lòng các con, nào ngờ 5 năm sau bật khóc khi biết bộ mặt thật…
    Mẹ gi/à gi//ả điê//ngg thử lòng các con, nào ngờ …
  • Nóng thì bật quạt thêm, mẹ ạ. Tiền ăn cả tháng mẹ đưa có năm trăm nghìn, mà điện thì cứ bật cả ngày, tụi con xoay sao nổi?
    Nóng thì bật quạt thêm, mẹ ạ. Tiền ăn cả tháng mẹ đưa có năm trăm nghìn, mà điện thì cứ bật cả ngày, tụi …
    Trời tháng sáu như thiêu như đốt. Cái oi bức …
  • Chưa kịp để anh Dũng nói gì, Tí lấy từ túi ra một chiếc vòng bạc cũ kỹ, đặt vào tay chị Hiền: “Đây là món đồ duy nhất mẹ cháu để lại.
    Chưa kịp để anh Dũng nói gì, Tí lấy từ túi ra một chiếc vòng bạc cũ kỹ, đặt vào tay chị Hiền: “Đây là …
    Chưa kịp để anh Dũng nói gì, Tí lấy từ …
  • Được chồng của bạn thân quan tâm, tôi lỡ phải lòng rồi chủ động xin làm người tình bí mật, anh nhắn lại 4 từ đầy ê chề
    Được chồng của bạn thân quan tâm, tôi lỡ phải lòng rồi chủ động xin làm người tình bí mật, anh nhắn lại 4 từ …
    Được chồng của bạn thân quan tâm, tôi lỡ ph/ải …
  • Nhưng ngay đêm tân hôn, khi khách khứa vừa ra về, Hoàng đã lộ rõ bản chất, anh thẳng tay gom hết vàng cưới, tiền mừng, cất vào két sắt.
    Nhưng ngay đêm tân hôn, khi khách khứa vừa ra về, Hoàng đã lộ rõ bản chất, anh thẳng tay gom hết vàng cưới, tiền …
    Cái Bóng Sau Tấm Màn Cưới 1. Ngày cưới rạng …

Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Copyright © 2025 Tin nhanh
Liên hệ: [email protected]