Tôi lấy chồng xa, cách nhà ngoại gần 200 cây số. Bố mẹ tôi tuổi đã cao, thương con gái nên ít khi lên thăm, chỉ sợ phiền hà nhà sui. Thế mà lần ấy, nghe tin tôi mới sinh bé đầu lòng, hai ông bà lặn lội xe khách từ quê lên, tay xách nách mang nào gà nào rau, háo hức gặp cháu.
Không ngờ, khi vừa tới cổng, mẹ chồng tôi lạnh lùng bước ra, khóa trái cửa. Bà quắc mắt:
– Nhà này không phải cái chợ! Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi à? Quay về đi, ở đây không chào đón ai hết!
Bố tôi lúng túng, mẹ tôi đỏ hoe mắt. Hai ông bà lủi thủi kéo nhau ra bến xe. Tôi ở trong nhà nghe tiếng, bế con chạy ra thì cổng đã khóa. Tôi gào khóc, chồng tôi đứng đó, cúi gằm, không dám mở lời.
Đêm ấy, tôi ngồi ôm con mà nước mắt rơi ướt áo. Tôi thấy mình như bị cắt đứt khỏi chính gia đình ruột thịt. Chồng tôi chỉ lặng lẽ:
– Em chịu khó, mẹ anh khó tính.
Khó tính? Hay độc đoán đến tàn nhẫn?
Từ hôm đó, mẹ chồng càng được đà. Bà can thiệp từng bữa ăn, từng đồng tiền, thậm chí còn chìa mặt thách thức:
– Căn nhà này do nhà tôi bỏ tiền, cô chỉ ở nhờ. Đừng có mà ảo tưởng.
Tôi im lặng. Nhưng trong lòng, tôi đã có quyết định.
Thực ra, căn nhà này được mua bằng chính số tiền tôi dành dụm suốt những năm đi làm cùng khoản bố mẹ đẻ bán mảnh vườn góp thêm. Giấy tờ đứng tên tôi. Tôi chưa từng khoe khoang, để họ muốn nghĩ gì thì nghĩ.
Một tháng sau, tôi liên hệ với bên môi giới, kín đáo làm thủ tục bán nhà. Người mua trả giá cao. Tôi chỉ lặng lẽ chờ đến ngày ký.
Và cái ngày ấy đến.
Trong bữa cơm, mẹ chồng lại hạch sách:
– Bố mẹ cô mà còn mò lên, tôi đuổi thẳng. Căn nhà này chẳng dính dáng gì họ.
Tôi mỉm cười, đặt tập hồ sơ sang một bên:
– Mẹ yên tâm, từ mai, nhà này cũng chẳng còn dính dáng gì đến mẹ nữa.
Mọi người ngẩng lên. Tôi rút ra hợp đồng mua bán, đỏ dấu đỏ chót.
– Tôi đã bán căn nhà này. Người mua sẽ đến nhận bàn giao tuần tới. Tiền đã vào tài khoản.
Không khí lặng phắt. Mẹ chồng há hốc:
– Cái… cái gì? Cô lấy quyền gì bán nhà tôi?
Tôi đáp gọn:
– Giấy tờ đứng tên tôi. Bố mẹ tôi bỏ tiền mua cùng tôi. Nhà này là tài sản hợp pháp của tôi.
Mặt bà tái mét, giọng run run:
– Cô… dám!
Tôi nhìn thẳng:
– Tôi dám, vì tôi đã chịu đủ rồi. Mẹ khóa cửa đuổi bố mẹ tôi, coi họ như kẻ ăn xin. Vậy thì hôm nay, tôi cũng khóa lại quá khứ ở nơi này. Tôi bán nhà, đưa con đi, bắt đầu lại ở chỗ khác.
Chồng tôi bấy giờ mới hốt hoảng:
– Em… em đừng nóng.
Tôi cay đắng:
– Khi bố mẹ em bị đuổi, anh có mở lời không? Khi em bị coi như kẻ ăn nhờ ở đậu, anh có đứng về phía em không? Giờ em chỉ làm đúng việc cần làm: bảo vệ con và bố mẹ em.
Mẹ chồng sững sờ, cứng họng. Cả nhà chồng bàng hoàng, không ai ngờ đứa con dâu “hiền như đất” lại ra đòn bất ngờ đến thế.
Một tuần sau, tôi ôm con dọn đi. Bố mẹ đẻ đón tôi về, đôi mắt họ vừa lo vừa tự hào. Họ hiểu tôi không còn là đứa con gái bị đè nén nữa.
Câu chuyện lan ra khắp xóm, rồi lên mạng xã hội. Người ta truyền nhau: “Đừng xem thường sự nhẫn nhịn của đàn bà. Khi họ quyết, thì cả căn nhà cũng có thể biến mất.”
Tôi đã mất một mái nhà, nhưng tôi giữ lại được danh dự, tình thân, và tương lai bình yên cho con gái. Và tôi biết, chẳng có cánh cửa nào đủ khoá được tình cha mẹ ruột, cũng chẳng ai có quyền chà đạp nếu mình không cho phép.