Tôi tên là Tuấn, kỹ sư xây dựng. Vì muốn vợ con có cuộc sống sung túc nên khi vợ tôi bầu tháng thứ 7 tôi đã chấp nhận đi làm giám sát công trình ở tận biên giới, cách nhà hơn 400km để có thêm thu nhập lo cho con sau này.
Lương tháng tôi được 35 triệu. Tôi giữ lại 5 triệu chi tiêu, còn lại gửi về cho mẹ. Ngày vợ sinh con tôi cũng chỉ tranh thủ về được có 2 ngày rồi lại đi luôn và nhờ mẹ chăm vợ con hộ. Tôi dặn mẹ kỹ lưỡng: “Mẹ ơi, Hiền mới sinh, sức khỏe yếu. Mỗi tháng con gửi mẹ 20 triệu để mẹ lo cơm nước, bồi dưỡng cho hai mẹ con cô ấy. Còn 10 triệu mẹ cứ giữ lấy mà tiêu hoặc tiết kiệm hộ con.”
Mẹ tôi gật đầu lia lịa: “Mày cứ yên tâm. Con dâu là con con, cháu nội là cháu tao. Tao không chăm thì ai chăm? Cứ để đấy mẹ lo cho nó béo trắng ra.”. Tôi yên tâm lên đường. Nhưng tôi đã quá ngây thơ.
Nửa tháng đầu tiên, mọi chuyện có vẻ ổn. Nhưng sau đó tôi bắt đầu thấy lạ. Mỗi lần tôi gọi video về buổi tối để nhìn mặt con, Hiền đều không nghe máy. Cô ấy tắt đi và chỉ nhắn lại những dòng tin ngắn ngủi, lạnh lùng: “Con ngủ rồi, nghe máy con thức.”…”Em mệt, em ngủ trước đây.”…”Mạng lag lắm anh ạ.”…
Tôi gọi cho mẹ, bà Thoa than thở: “Ôi dào, vợ mày nó sướng quá hóa rồ đấy con ạ. Cơm bưng nước rót tận miệng mà mặt lúc nào cũng sưng sỉa. Nó bảo mày đi xa, nó buồn, nó chẳng thiết nói chuyện.”
Nghe mẹ nói, cộng với thái độ lạnh nhạt của vợ, tôi bắt đầu sinh nghi. Đàn bà xa chồng, lại mới sinh tâm lý bất ổn, hay là cô ấy có ai khác? Hay cô ấy giấu tôi làm chuyện gì mờ ám, lấy tiền của tôi đưa cho nhà ngoại?
Cơn ghen và sự nghi ngờ như ngọn lửa âm ỉ đốt cháy tâm can tôi. Ngày thứ Sáu, tôi quyết định không báo trước, bắt xe khách chuyến đêm để về nhà “đánh úp”, xem thực hư vợ tôi đang làm cái gì.
11 giờ trưa, tôi về đến đầu ngõ. Căn nhà 2 tầng khang trang im lìm. Tôi rón rén mở cổng bằng chìa khóa riêng. Bước vào sân, tôi nghe thấy tiếng tivi mở lớn và tiếng cười nói rôm rả trong phòng khách.Qua khe cửa sổ, tôi thấy mẹ tôi và cô em gái (đã lấy chồng nhưng hay về ăn chực) đang ngồi ăn cơm. Trên bàn là mâm cơm thịnh soạn: Gà luộc, canh măng, giò lụa…
Tôi thở phào. Mẹ ăn uống thế này thì chắc vợ con tôi cũng được chăm sóc tốt. Chắc Hiền đang ngủ hoặc ăn trong phòng. Tôi định đẩy cửa bước vào tạo bất ngờ, nhưng một ý nghĩ thoáng qua khiến tôi dừng lại. Tôi muốn xem vợ tôi đang làm gì khi không có tôi.
Tôi vòng ra phía sau nhà, nơi có gian bếp cũ và phòng ngủ nhỏ mà mẹ tôi bảo dọn cho Hiền ở cữ “cho kín gió”. Và cảnh tượng trước mắt khiến tim tôi ngừng đập.
Cánh cửa bếp khép hờ. Trong ánh sáng lờ mờ, ẩm thấp, Hiền đang ngồi co ro trên chiếc chõng tre cũ kỹ. Cô ấy gầy rộc đi, hai má hóp lại, da xanh như tàu lá chuối. Trên tay Hiền đang bế đứa con gái đỏ hỏn của tôi, con bé đang ngằn ngặt khóc.
Còn Hiền… cô ấy đang ăn trưa. Không có gà luộc. Không có canh măng. Trước mặt cô ấy là một bát mì tôm úp vội, nước đã nguội ngắt, sợi mì trương phềnh lên. Không có lấy một miếng thịt, không một cọng rau. Hiền vừa dỗ con, vừa và vội miếng mì. Nước mắt cô ấy rơi lã chã xuống bát mì, mặn chát.
Vừa ăn, cô ấy vừa nấc nghẹn: “Nín đi con… mẹ xin lỗi… mẹ đói quá… mẹ ăn miếng rồi mẹ cho con ti…”. Tôi đứng chết lặng. Máu trong người tôi sôi lên sùng sục, chạy rần rật từ chân lên đỉnh đầu. “20 triệu một tháng”! Tôi gửi 20 triệu để vợ tôi ăn mì tôm trương phềnh thế này sao? Không thể kìm nén thêm một giây nào nữa.
RẦM!!!
Tôi tung chân đạp phăng cánh cửa gỗ mục nát. Cánh cửa đập vào tường tạo nên tiếng động kinh hoàng. Hiền giật bắn mình, bát mì trên tay rơi xuống đất vỡ tan tành. Cô ấy ôm chặt con, co rúm người lại vì sợ hãi. Khi nhìn thấy tôi, đôi mắt cô ấy mở to, hoảng loạn tột độ, rồi òa khóc nức nở: “Anh… anh về…?”
Ở nhà trên, mẹ tôi và cô em gái nghe tiếng động lớn cũng hốt hoảng chạy xuống. Thấy tôi đứng sừng sững giữa nhà với đôi mắt đỏ ngầu, mẹ tôi lắp bắp, mặt cắt không còn giọt máu: “Ơ… thằng Tuấn… mày về bao giờ thế con? Sao không báo mẹ?”
Tôi không trả lời mẹ. Tôi bước tới, nhìn bát mì vương vãi dưới đất, rồi nhìn người vợ tiều tụy như xác ve. Tôi quay sang nhìn mẹ tôi, giọng gầm lên như thú dữ: “20 triệu một tháng của tôi đâu? Hả???”
Mẹ tôi run rẩy: “Thì… thì mẹ lo cơm nước… Nhưng vợ mày nó bảo nó ngán cơm, nó thích ăn mì tôm cho lạ miệng… Mẹ chiều nó…”. “Mẹ nói thế mà nghe được à!” – Tôi hét lên, chỉ tay vào mâm cơm thừa đầy ắp thịt cá ở nhà trên. – “Mẹ ăn gà, ăn giò, còn vợ con mới đẻ thì mẹ cho ăn mì tôm không người lái? Mẹ làm thế có được không? Con gái mẹ đi lấy chồng người ta cho ăn như thế mẹ có chịu được không”?
Hiền lúc này mới dám lên tiếng, giọng yếu ớt: “Anh ơi… không phải em thích ăn mì đâu. Mẹ bảo tiền anh gửi về phải để dành xây lại cái cổng và mua xe cho cô Út. Mẹ bảo em ăn bám, đẻ con gái thì chỉ được ăn thế thôi. Mẹ cấm em nghe điện thoại của anh, mẹ bảo nếu mách lẻo mẹ sẽ đuổi hai mẹ con ra đường…”
Tôi nghe mà tim như bị ai bóp nát. Hóa ra sự im lặng của vợ tôi là sự cam chịu của một người phụ nữ bị cô lập, bị bạo hành tinh thần ngay trong chính ngôi nhà của chồng.
Mẹ tôi bắt đầu lu loa: “Ối giời ơi, con tôi đi làm xa về nó nghe lời vợ nó chửi mẹ! Tao nuôi mày khôn lớn để giờ mày đội vợ lên đầu à? Tiền mày tao giữ hộ chứ tao ăn hết của mày à?”
Tôi không tranh cãi nữa. Sự hiếu thảo mù quáng của tôi đã hại chết vợ con tôi rồi. Tôi lao vào tủ quần áo, vơ vội mấy bộ đồ của Hiền và tã lót của con nhét vào ba lô. Tôi bế thốc vợ và con lên. Hiền sợ hãi:– “Anh ơi… đi đâu thế anh?”
Tôi nhìn thẳng vào mặt mẹ tôi và cô em gái đang đứng trơ mắt ếch: “Mẹ, con là con trai mẹ, con có nghĩa vụ phụng dưỡng mẹ. Nhưng mẹ đã đối xử với vợ con con như kẻ thù, thì đừng trách con bất nghĩa. Từ nay, mỗi tháng con sẽ chỉ gửi đúng 3 triệu tiền ăn cho mẹ như luật định. Còn lại mọi thứ ở đây mẹ tự lo đi.”
– “Mày… mày dám bỏ nhà đi à? Mày bước ra khỏi cửa là tao từ mặt!” – Mẹ tôi gào lên.
Tôi quay lưng, giọng lạnh băng: “Con không cần mẹ từ mặt. Chính mẹ đã đẩy con đi.”
Tôi bế vợ con ra thẳng ngõ, vẫy một chiếc taxi. Trên xe, Hiền vẫn khóc, nhưng lần này cô ấy dựa đầu vào vai tôi. Tôi ôm chặt hai mẹ con, nước mắt tôi cũng rơi xuống. “Anh xin lỗi. Anh sai rồi. Từ nay, anh sẽ không để ai làm khổ mẹ con em nữa. Dù có phải đi thuê nhà, ăn cháo, anh cũng sẽ tự tay chăm sóc em.”
Sau ngày hôm đó, tôi xin chuyển công tác về gần nhà, thuê một căn nhà nhỏ. Mỗi lần nhìn vợ tôi hồng hào trở lại, con tôi bụ bẫm, tôi biết mình đã làm đúng. Cú đạp cửa ngày hôm ấy không chỉ phá vỡ cánh cửa gỗ mục, mà còn phá vỡ xiềng xích của những hủ tục và sự nhu nhược trong tôi.

