Nhiều năm nay, cuộc sống của tôi gói gọn trong hai chữ: chịu đựng.
Chồng tôi nghiện rượu.Cứ 5 ngày một trận nặng, 7 ngày một trận nhẹ.Lúc tỉnh, anh ta xin lỗi, hứa bỏ rượu.Lúc say, anh ta coi tôi như bao cát.
Tôi quen dần với việc che vết bầm bằng áo dài tay,quen cả việc cười gượng mỗi khi mẹ chồng hỏi:“Lại va vào đâu thế con?”
Cho đến hôm đó.
Hôm anh ta uống từ trưa, về nhà khi trời còn sáng.Chỉ vì bát canh mặn, anh ta đánh tôi không nương tay.
Tôi chỉ kịp nghe tiếng ù trong tai…rồi ngất đi.
Khi tỉnh lại, tôi đang nằm trên băng ca.Mùi thuốc sát trùng nồng nặc.
Chồng tôi đứng bên, nắm tay tôi rất chặt, giọng run run trước mặt bác sĩ:
“Vợ tôi trượt chân trong nhà tắm, đập vào tường…Mong bác sĩ kiểm tra giúp.”
Tôi quay đầu đi.Không còn sức để cãi.
Gia đình chồng tôi kéo đến đông đủ.Mẹ chồng thở dài, trách tôi hậu đậu.Chị chồng lắc đầu:“Đàn bà mà vụng vậy là khổ.”
Không ai hỏi tôi có đau không.
Bác sĩ không nói gì nhiều.Chỉ định chụp X-quang toàn thân.
Khoảng 30 phút sau, ông quay lại.Trên tay là một xấp phim X-quang dày.
Ông đặt từng tấm lên bảng đèn.
Căn phòng lặng như tờ.
“Xương sườn số 6 và 7,” bác sĩ chỉ tay,“đã từng nứt, hiện có dấu hiệu can lệch.”
Ông lật sang tấm khác.
“Cổ tay phải — gãy cũ, liền không đúng trục.”
Tấm tiếp theo.
“Xương bả vai — tổn thương do lực mạnh lặp lại.”
Rồi thêm một tấm nữa.
“Và đây… là sẹo vi chấn thương nhiều thời điểm khác nhau.Không thể là do một cú ngã.”
Bác sĩ quay sang nhìn thẳng chồng tôi, giọng trầm xuống:
“Anh nói vợ anh trượt chân.Nhưng trên phim X-quang này là dấu vết của bạo lực kéo dài.”
Cả phòng chết lặng.
Mẹ chồng tôi run tay, phải vịn vào ghế.Chị chồng há hốc miệng, không nói được câu nào.
Chồng tôi lắp bắp:
“Không… không thể… bác sĩ nhầm rồi…”
Bác sĩ lắc đầu:
“Tôi làm nghề này hơn hai mươi năm.Tôi không nhầm.”
Ông quay sang tôi, nhẹ giọng:
“Cô có muốn chúng tôi lập hồ sơ bạo hành gia đình không?”
Lần đầu tiên sau nhiều năm,tôi nhìn thẳng vào mặt chồng mình.
Anh ta cúi đầu.Không còn rượu, không còn hung hăng.Chỉ còn sợ hãi.
Tôi nói, giọng khàn nhưng rõ:
“Bác sĩ…lần này, tôi không ngã nữa.”
Câu nói ấy như một nhát dao.
Gia đình chồng tôi không ai dám nhìn tôi thêm lần nào.
Những tấm phim X-quang kiakhông chỉ cho thấy xương tôi từng gãy ở đâu…
👉 …mà còn phơi bày bao năm họ đã chọn im lặng trước bạo lực.
Và lần đầu tiên trong đời,tôi hiểu ra:
Có những nỗi đau không cần gào thét.Chỉ cần đặt lên ánh sáng…là đủ khiến tất cả phải cúi đầu.

