Mười năm chạy chữa hiếm muộn, tiêm hormone đến tím hết cả bụng, uống bao nhiêu thang thuốc Bắc, Tây y… cuối cùng trời cũng thương vợ chồng Lan và Đạt: Lan mang thai đôi.
Hai thiên thần — món quà mà Lan đã đánh đổi gần như cả tuổi trẻ của mình để có.
Buổi sáng hôm đó, đang cơn đau chuyển dạ dồn dập, Lan cắn răng gọi:
“Đạt! Em đau lắm rồi… mình đi viện ngay, được không?”
Đạt còn chưa kịp trả lời thì bà Hòa, mẹ chồng, đã chặn ngang cửa phòng:
“Không được! Nay giỗ cụ nội, vợ chồng phải có mặt. Đi một lát rồi về, có đẻ được ngay đâu mà sợ!”
Lan ôm bụng, mồ hôi lạnh chảy như tắm:“Mẹ ơi… nó đau từng cơn… em không chịu nổi nữa…”
Nhưng bà Hòa gạt tay:“Con trai tôi phải đưa tôi về quê! Nó không đi, hàng xóm họ cười cho. Còn cô, chịu đựng tí không chết được!”
Đạt đứng giữa, gương mặt lúng túng, rồi cuối cùng lại quơ chìa khóa xe, giọng yếu ớt:
“Lan… chịu một chút nha, anh đưa mẹ về rồi quay lại liền.”
Lan nhìn chồng, tim như rơi xuống đáy.Một bên là mạng sống của vợ, hai đứa con.Một bên là “sĩ diện” giỗ chạp của mẹ chồng.
Và Đạt đã chọn.
Bà Hòa còn khóa trái cửa ngoài trước khi đi, sợ Lan “làm mình làm mẩy”.
Lan đau đến mờ mắt, tay run run đập cửa liên tục.Không ai nghe.
Cho đến khi tiếng chó sủa vang lên. Rồi giọng bác hàng xóm — bác Tình — thảng thốt:
“Lan? Sao con ngồi dưới đất vậy?”
Lan thở hổn hển:“Bác ơi… bác làm ơn… đưa con đi viện với… con… con sắp ngất…”
Bác Tình hốt hoảng phá cửa, dìu Lan ra xe máy rồi phóng như bay đến bệnh viện huyện.
Đưa vào phòng cấp cứu chưa đến 5 phút, bác sĩ hét lớn:
“Thai đôi mà nở cổ tử cung nhanh thế này là nguy hiểm! Chuẩn bị phòng sinh ngay!”
Lan mở mắt trong mơ màng, miệng chỉ kịp bật ra:
“Chồng… chưa tới…”
Bác sĩ siết tay cô, nói khẽ:
“Chồng không quan trọng lúc này. Cứu ba người trước đã.”
Đúng 30 phút sau, khi Lan đang trong cơn đau gần như xé người, cửa phòng cấp cứu bật mở.
Bà Hòa và Đạt lao vào — mặt cắt không còn giọt máu.
Vì họ vừa nhận được một tin khiến cả hai choáng váng:
Bác sĩ xã gọi điện bảo:“Vợ anh đang nguy kịch. Một thai có dấu hiệu suy tim thai. Nếu chậm 15 phút nữa… không cứu được cả mẹ lẫn con.”
Đạt chết lặng.Bà Hòa loạng choạng bám tay vào tường.
Đúng lúc ấy, tiếng khóc trẻ sơ sinh vang lên chói lói.
Một bé trai.
Một phút sau — tiếng khóc thứ hai.
Một bé gái.
Hai thiên thần mà Lan đã suýt mất… chỉ vì một cái giỗ.
Khi Lan được đẩy ra, mệt mỏi đến mức không mở nổi mắt, thì nghe giọng bác sĩ nói rõ từng chữ:
“May mà hàng xóm đưa vào kịp. Nếu thêm mười phút nữa… chúng tôi không dám chắc.”
Bà Hòa ngồi sụp xuống, môi run run.Đạt thì quỳ cạnh giường, tay ôm đầu, nước mắt rơi lã chã:
“Lan… anh xin lỗi… anh sai rồi… anh sai thật rồi…”
Lan nhìn hai đứa con, rồi nhìn người đàn ông mình chọn.
Giọng cô khàn đến mức chỉ còn hơi thở:
“Nếu hôm nay em chết…ai sẽ là người chịu trách nhiệm?”
Cả phòng im phăng phắc.Không ai dám trả lời.
Từ sau ngày hôm đó, điều khiến cả làng xôn xao không phải chuyện Lan sinh đôi…mà là chuyện Đạt chuyển ra ở riêng với vợ con ngay lập tức, thuê hẳn một căn nhà gần bệnh viện.
Và bà Hòa… phải đối mặt với sự thật rằng chính bà đã suýt giet cháu nội mình bằng sự độc đoán của bản thân.

