Căn nhà của chúng tôi chưa bao giờ có lấy một ngày trọn vẹn tiếng cười. Ngay từ những ngày đầu sau cái đám cưới vội vã, không khí trong nhà đã đặc quánh sự ngột ngạt. Tôi và Lan – vợ tôi – đến với nhau quá nhanh, để rồi khi lớp vỏ bọc hào nhoáng của tình yêu sét đánh tan đi, thứ còn lại chỉ là sự chán chường và những trận cãi vã không hồi kết.
Có những đợt, tôi bỏ nhà lên công ty ngủ cả tuần trời. Không phải vì tôi tham công tiếc việc, mà vì tôi sợ phải đối diện với người phụ nữ mà mình gọi là vợ. Lan có tính cách rất kỳ quái, sĩ diện hão huyền. Rõ ràng cô ấy là người nằng nặc đòi cưới, nhưng ra ngoài lại rêu rao rằng tôi mới là kẻ lẽo đẽo theo đuổi. Tôi tặc lưỡi bỏ qua, đàn ông ai lại đi so đo mấy chuyện đó, miễn cô ấy thấy vui là được. Nhưng điều khiến tôi không thể tha thứ, chính là thái độ của cô ấy với mẹ tôi.
Mẹ tôi là một người phụ nữ bất hạnh nhưng vĩ đại. Bà sinh ra với dị tật hở hàm ếch bẩm sinh, khuôn mặt biến dạng khiến người lạ lần đầu nhìn thấy đều e ngại. Bà không có chồng, tôi là kết quả của một phút yếu lòng và sự thương hại của người đàn ông đã bỏ đi biệt tích. Thương mẹ cả đời lầm lũi, chịu đựng sự dè bỉu của thế gian để nuôi tôi khôn lớn, tôi từng thề sẽ không lấy vợ, ở vậy phụng dưỡng bà. Nhưng chính mẹ lại là người khóc lóc, van xin tôi phải lập gia đình để “bà nhắm mắt cũng an lòng”.
Tôi cưới Lan vì chữ hiếu, nhưng không ngờ lại rước về cho mẹ một nỗi buồn.
Lan khinh mẹ tôi ra mặt. Cô ấy coi mẹ chồng như một thứ gì đó dơ bẩn cần tránh xa. Thấy mẹ ngồi phòng khách, Lan lủi ngay vào phòng đóng chặt cửa. Ngày nghỉ, cô ấy thà nhịn đói hoặc gọi đồ ăn về phòng chứ nhất quyết không xuống bếp nếu có mẹ ở đó. Mọi việc nhà, từ nấu nướng đến dọn dẹp, đều do đôi bàn tay già nua, nhăn nheo của mẹ tôi lo liệu. Đỉnh điểm là đợt xây nhà mới, Lan viện cớ công việc bận rộn để trốn về nhà mẹ đẻ, bỏ mặc mẹ con tôi xoay sở trong bụi bặm.
Sức chịu đựng của con người có giới hạn. Tôi đã nộp đơn ly hôn, quyết tâm giải thoát cho cả ba người. Nhưng trớ trêu thay, đúng lúc ấy Lan thông báo có bầu.
Tờ đơn ly hôn bị xé bỏ. Tôi tự nhủ, thôi thì vì đứa con, mình cố gắng thêm một chút. Nhưng số phận dường như muốn trêu ngươi gia đình tôi.
Đến tháng thứ 7 thai kỳ, trong một lần siêu âm màu, bác sĩ thông báo tin sét đánh: Đứa bé bị hở hàm ếch, và dị tật rất nặng.
Tôi chết lặng, còn Lan thì gào lên ngay tại phòng khám: “Là do gen nhà anh! Do mẹ anh di truyền cái thứ quái quỷ đó cho con tôi!”
Nhưng bác sĩ lắc đầu, giải thích cặn kẽ rằng dị tật này hình thành do Lan mắc bệnh cúm và tự ý dùng thuốc kháng sinh liều cao trong 3 tháng đầu thai kỳ mà không đi khám. Dù bác sĩ nói rõ ràng như thế, Lan vẫn bịt tai không nghe, một mực đổ lỗi cho mẹ chồng. Kể từ ngày đó, cô ấy thay đổi tâm tính một cách đáng sợ. Lan không còn nâng niu bụng bầu nữa. Cô ấy đi lại huỳnh huỵch, bỏ uống sữa, thậm chí có lần trong cơn cuồng nộ, tôi bắt gặp cô ấy đấm thùm thụp vào bụng mình, miệng lầm bầm nguyền rủa.
Tôi phải canh chừng vợ 24/24, vừa dỗ dành vừa dọa nạt để cô ấy giữ đứa bé. Tôi hứa hẹn đủ điều: “Em cứ sinh con ra đi, y học giờ tiến bộ lắm, mình sẽ phẫu thuật cho con, con sẽ xinh đẹp như thường thôi”.
Ngày con gái chào đời, không khí trong phòng sinh chùng xuống. Con bé đỏ hỏn, yếu ớt và mang trên mặt dị tật nghiêm trọng hơn cả hình ảnh siêu âm. Hở hàm ếch toàn bộ, ảnh hưởng đến cả cấu trúc mũi và mắt. Tôi ôm con mà nước mắt trào ra, đau đớn như ai xát muối vào lòng. Mẹ tôi đứng bên ngoài cửa kính, nhìn thấy cháu mà bà khóc nấc lên từng hồi, đôi tay run rẩy bám chặt vào vách tường bệnh viện.
Chỉ có Lan là lạnh lùng đến tàn nhẫn. Cô ấy nhìn con một cái rồi quay mặt đi, buông một câu ráo hoảnh: “Đừng mang nó lại gần tôi”.
Những ngày sau sinh là chuỗi ngày địa ngục. Con bé không thể bú mẹ trực tiếp một cách dễ dàng, mỗi lần ăn là một lần vật lộn. Lan nhất quyết không cho con bú. Sữa căng tức ngực, cô ấy thà vắt bỏ đi chứ không cho con một giọt. Tôi phải pha sữa ngoài, bón từng thìa cho con. Mãi đến khi mẹ tôi quỳ xuống xin, và tôi dọa sẽ ly hôn ngay lập tức và giành quyền nuôi con, Lan mới miễn cưỡng cho con bú.
Nhưng hành động của cô ấy rất lạ.
Mỗi lần cho con bú, Lan đều yêu cầu mọi người ra ngoài. Và đặc biệt, cô ấy luôn lấy một chiếc khăn xô trắng, trùm kín mít lên mặt con bé.
Lần đầu tiên thấy cảnh đó, tôi thắc mắc: “Sao em lại che mặt con? Để thế con ngạt thở thì sao?”. Lan gắt gỏng: “Sữa bắn vào mặt nó bẩn. Anh đi ra ngoài đi!”.
Tôi nín nhịn cho qua chuyện. Nhưng những lần sau đó, cứ hễ thấy tôi hé cửa nhìn vào là Lan lại giật mình, vội vàng chỉnh lại chiếc khăn che kín mặt con gái. Linh tính mách bảo có điều gì đó không ổn. Một người mẹ thương con sẽ muốn ngắm nhìn con mình bú, muốn chạm vào làn da của con, chứ không phải là che đậy như thể đang giấu đi một thứ gì đó xấu xa.
Chiều hôm ấy, tiếng con khóc ngằn ngặt trong phòng ngủ vọng ra. Tiếng khóc nghe lạ lắm, như bị nghẹn lại. Tôi đạp cửa xông vào. Trước mắt tôi là cảnh tượng khiến máu nóng dồn hết lên não.
Lan đang cho con bú, nhưng chiếc khăn không chỉ che hờ, mà cô ấy đang ấn chặt nó xuống khuôn mặt nhỏ xíu của con bé. Đứa trẻ vùng vẫy yếu ớt, tiếng khóc bị chặn lại sau lớp vải dày.
Tôi lao đến, giật phăng chiếc khăn ra. Khuôn mặt con bé đỏ gay, mồ hôi vã ra như tắm, miệng há hốc đớp lấy không khí.
“Cô làm cái trò gì vậy hả? Cô định giet con à?” – Tôi gầm lên, tay run rẩy ôm lấy con.
Lan không hề tỏ ra hối lỗi. Cô ấy thản nhiên cài lại cúc áo, khuôn mặt lạnh tanh không chút cảm xúc. Cô ấy nhìn tôi, rồi nhìn đứa bé trong tay tôi bằng ánh mắt ghẻ lạnh tột cùng.
“Anh hỏi tại sao à?” – Lan cười nhạt, giọng nói sắc như dao cạo – “Vì tôi không chịu nổi khi nhìn thấy cái mặt gớm ghiếc của nó! Nhìn cái miệng nứt toác đó xem, giống hệt mẹ anh. Mỗi lần nó mở mắt nhìn tôi, tôi chỉ thấy buồn nôn. Tôi che lại để đỡ phải nhìn thấy con quái vật đó, anh hiểu chưa?”
“Câm mồm!”
Tôi hét lên, cánh tay vung lên giữa không trung. Một chút nữa thôi, cái tát này đã giáng xuống mặt cô ấy. Cả đời tôi chưa từng đánh phụ nữ, nhưng những lời nói độc địa thốt ra từ miệng người mẹ về đứa con ruột thịt khiến tôi mất hết lý trí.
“Đánh đi! Anh đánh đi!” – Lan thách thức, mắt vằn lên tia máu – “Tôi chịu đựng đủ rồi. Anh và cái nhà này, cả đứa con quái thai này nữa, tất cả là bi kịch của đời tôi!”.
Đúng lúc đó, mẹ tôi từ ngoài chạy vào, ôm chặt lấy cánh tay tôi. Bà khóc, giọng méo mó không tròn vành rõ chữ: “Đừng con ơi… Mẹ xin con… Đừng đánh vợ… Cháu nó còn nhỏ…”.
Nhìn mẹ tôi, người bà với khuôn mặt dị tật đang khóc lóc van xin cho người con dâu vừa sỉ nhục mình và cháu nội, lòng tôi đau như bị xé nát. Tôi buông thõng tay xuống, nhìn Lan – người phụ nữ đầu gối tay ấp – mà cảm thấy xa lạ và đáng sợ như một người dưng.
Tôi bế con, dìu mẹ bước ra khỏi phòng, để lại sau lưng một câu nói lạnh lùng nhưng dứt khoát: “Cô thu xếp đồ đạc đi. Đơn ly hôn tôi sẽ gửi đến sớm. Con tôi, tôi tự nuôi. Một người mẹ mà thấy con mình gớm ghiếc thì không tư cách đứng trong cái nhà này.”
Đêm hôm đó, tôi ôm con gái nhỏ trong lòng, nhìn con ngủ chập chờn sau cơn hoảng loạn. Mẹ tôi ngồi bên cạnh, lặng lẽ lau nước mắt. Tôi biết con đường phía trước của hai bố con sẽ vô vàn chông gai với những ca phẫu thuật đau đớn. Nhưng nhìn khuôn mặt thiên thần đang say ngủ, dù có khiếm khuyết, tôi biết mình đã quyết định đúng.
Có những người đàn bà chỉ mang danh làm mẹ, nhưng trái tim họ đã nguội lạnh từ lâu. Và vợ tôi, có lẽ là một trong số đó. Tôi sẽ đuổi cô ấy đi, không phải vì tôi hết yêu, mà vì tôi cần bảo vệ những người tôi yêu thương nhất khỏi sự tàn nhẫn của chính cô ấy.

