BỌC VẢI TRONG CHẬU HOA
Tôi tên Thu, tròn năm năm trước, tôi mất chồng trong một tai nạn mà đến giờ nghĩ lại, tôi vẫn thấy mọi thứ quá đột ngột, quá phi lý, quá đau.
Hôm ấy mưa lớn, nhà mất điện, sàn trơn. Anh vừa từ nhà kho đi vào thì trượt chân lăn từ bậc thang xuống. Hàng xóm nghe tiếng động chạy sang, còn tôi thì gào khóc đến lạc giọng. Bác sĩ xác nhận chấn thương sọ não, tu vong tại chỗ.
Không ai nghi ngờ gì.Không ai nghĩ cái chết ấy có điều gì khác thường.
Tôi sống tiếp những năm tháng sau đó như một cái bóng. Chỉ có một thứ tôi giữ khư khư suốt năm năm: chậu hoa lan tím anh tặng tôi năm cưới, đặt ngay cửa sổ phòng ngủ.
Không phải vì nó đặc biệt đẹp. Mà vì nó là thứ cuối cùng còn giữ hơi ấm anh để lại.
Tôi không ngờ chính nó lại kéo tôi vào vòng xoáy sự thật mà tôi không dám tin.
1. Năm năm sau – một tiếng vỡ chậu thay đổi tất cả
Chiều hôm ấy trời nắng gắt. Con mèo nhà hàng xóm lại nhảy sang ban công đuổi theo con chó nhà tôi. Chúng quần nhau và đam sầm vào cái giá gỗ đặt chậu lan.
Tôi nghe choang! một tiếng chát chúa.
Tôi chạy ra.Chậu lan — kỷ vật duy nhất — vỡ nát thành từng mảnh.
Tim tôi đau như bị ai bóp.
Nhưng tôi còn chưa kịp cúi xuống nhặt thì tôi thấy nó:Một bọc vải nhỏ, được quấn kỹ, nằm trong khoảnh đất vừa bị sới tung.
Tôi sững người.
Chậu lan này anh tặng tôi. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy anh cầm cái bọc này.Tôi nhặt lên. Lớp vải đã ngả màu vàng, được buộc bằng dây chỉ đen. Rõ ràng là thứ đã cất ở đó từ lâu.
Tay tôi run bần bật.
Tôi chậm rãi mở bọc…
Và rồi tim tôi như ngừng đập.
Bên trong là:
Một ổ USB màu bạc, cũ đến mức trầy xước.
Một mảnh giấy nhỏ, với dòng chữ viết nguệch ngoạc bằng bút bi:
“Thu, nếu em tìm thấy nó… tức là anh đã không qua khỏi.Hãy đưa thứ này cho công an. Đừng tin ai.Đừng để chúng đến gần em.”
Tôi ngã quỵ xuống sàn, toàn thân run lên bần bật.Hơi thở như đông lại trong lồng ngực.
Chồng tôi… đã biết trước mình sẽ chết?“Không qua khỏi” là sao?Ai là “chúng”?
Tôi bật khóc, hoảng loạn đến mức tay cầm điện thoại mà cứ tuột liên tục. Cuối cùng tôi chỉ kịp bấm một số duy nhất mà mình nhớ được: 113.
Tôi báo công an trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
2. Khi công an đến, bí mật đầu tiên lộ ra
Đội điều tra đến sau mười phút. Tôi chỉ còn đủ sức giơ bọc vải ra, miệng lắp bắp:
— Đây… chồng tôi… để lại… anh ấy… không phải tai nạn…
Thiếu tá Minh — người phụ trách — nhận bọc vải, mở USB rồi gọi đội kỹ thuật hình sự.
Tôi ngồi run rẩy trên ghế. Căn nhà bỗng trở nên lạnh toát.
Một lúc sau, thiếu tá Minh quay lại:
— Trong USB có một đoạn video. Chị Thu phải chuẩn bị tinh thần.
Tôi gật, dù chẳng biết tinh thần tôi còn gì để chuẩn bị.
Video bắt đầu.
Hình ảnh đầu tiên khiến tôi muốn bật khóc:Chồng tôi — anh Huy — đang ngồi trước bàn làm việc ở phòng khách nhà tôi. Ánh sáng lờ mờ, gương mặt anh nhợt nhạt, ánh mắt căng thẳng chưa từng thấy.
Anh nói trong video:
“Thu, nếu em xem được đoạn này… nghĩa là anh không còn nữa.”
Tôi bịt miệng. Nước mắt rơi lã chã.
“Cái chết của anh… sẽ không phải tai nạn. Em nghe kỹ nhé. Có người muốn bịt miệng anh.”
Công an trong phòng bật dậy. Không khí căng cứng.
Huy tiếp:
“Chuyện bắt đầu từ cách đây ba tháng. Anh phát hiện một khoản tiền bất thường trong sổ sách công ty xây dựng nơi anh làm việc. Rửa tiền. Tham nhũng. Có cả băng nhóm bên ngoài dính líu.”
“Anh âm thầm sao lưu dữ liệu, định báo công an. Nhưng anh bị phát hiện.”
Tôi choáng váng.Suốt thời gian đó… tôi không hề biết gì.
“Nếu họ xử anh, họ sẽ dàn cảnh thành tai nạn. Em đừng tin ai nói anh ‘trượt chân’.”
Tôi bật khóc nghẹn, lảo đảo dựa vào ghế.
“Thu… anh xin lỗi vì không nói sớm. Anh sợ em lo. Nếu em còn sống… hãy bảo vệ bản thân.”
Video tắt.
Cả phòng im phăng phắc.
Tôi nghe tiếng thiếu tá Minh thở mạnh:
— Chị Thu… cái chết của chồng chị có thể là một vụ giet người được ngụy tạo.
Tôi ôm mặt khóc nức nở.
3. Điều tra lại hiện trường – sự thật dần hé lộ
Đội kỹ thuật quay lại căn nhà nơi anh Huy “trượt chân”.Tôi đi theo như người mất hồn.
Nhà vẫn y như năm năm trước, chỉ khác là bụi thời gian phủ lên những góc tường.
Thiếu tá Minh hỏi:
— Chị có ai từng vào nhà trong ngày xảy ra tai nạn?
Tôi lau nước mắt:
— Có… một người. Đồng nghiệp của anh ấy. Anh ta nói tới đưa tài liệu.
— Tên?
Tôi cố nhớ:
— Hình như… Phong. Anh ấy cao, da ngăm, hay cười…
Đột nhiên thiếu tá Minh nhìn tôi, ánh mắt nghiêm trọng:
— Chị Thu, người tên Phong đó… chính là một trong những nghi phạm trong đường dây mà chồng chị tố giác. Người này hiện đã bỏ trốn khỏi địa phương ba năm nay.
Tôi như đông cứng.
Công an tiếp tục rà soát.
Một cán bộ báo:
— Thưa anh, lỗ kim loại trên tay vịn bậc thang… hình như từng có gắn vật gì đó, giống cấu trúc lắp thiết bị trơn trượt.
Tôi run lên:
— Ý anh là…?
Thiếu tá Minh đáp:
— Ai đó đã gắn tấm silicon nhớt để tạo hiện trường trượt ngã.
Tôi thấy choáng váng đến mức không đứng nổi.
Vậy là anh Huy đã bị giet thật.Và tôi sống cạnh kẻ giet chồng suốt ba tháng mà không hề hay biết.
4. Mấu chốt trong USB – hung thủ lộ diện
Tối hôm đó, công an xem kỹ dữ liệu chồng tôi lưu trong USB.
Có:
Nhật ký email của Huy
Ghi âm cuộc họp mờ
Ảnh chụp các hợp đồng mờ ám
Một file video quay lén trong kho công ty
Và một đoạn ghi âm cuối cùng…
Trong đó giọng một người đàn ông nói:
“Mày im thì sống. Mày nói… thì chết. Tụi tao chỉ cần một cú ngã. Vợ mày trẻ, không thiếu người an ủi đâu.”
Tôi bật khóc nức nở khi nghe câu đó.
Thiếu tá Minh đập bàn:
— Giọng này thuộc về Nguyễn Thành Phong. Không nghi ngờ gì nữa, hắn trực tiếp đe dọa và sát hại anh Huy.
Nhưng điều khiến cả phòng lặng đi là câu cuối cùng trong ghi âm, do chính chồng tôi nói, giọng run:
“Nếu tao chết… Thu sẽ thay tao đưa sự thật này ra ánh sáng.”
Tôi cảm giác tim mình vỡ thành nghìn mảnh.
Anh không chỉ nghĩ đến mình.Anh nghĩ đến tôi… nghĩ đến việc phải để lại manh mối phòng khi rơi vào tay kẻ xấu.
Anh đã chuẩn bị cái bọc vải đó từ bao giờ?Đặt vào chậu lan từ khi nào?Anh phải sợ hãi thế nào khi ghi những câu cuối đó?Anh nghĩ gì khi biết mình có thể chết bất cứ lúc nào?
Câu hỏi cứ xoáy sâu vào tâm can, khiến tôi chỉ muốn òa lên gọi tên anh.
5. Lời thú tội đau buốt của người chồng – và ngày định mệnh
Ngày đó, khi tôi xem lại hiện trường cùng công an, tôi chợt nhớ ra một chi tiết nhỏ mà năm năm trước tôi không để ý.
Khoảng một tiếng trước khi xảy ra “tai nạn”, tôi thấy trong túi quần anh có một vật hình chữ nhật, nhưng lúc cởi áo anh đưa cho tôi, vật đó đã không còn.
Giờ nghĩ lại, tôi mới hiểu:Đó là USB.Họ lấy nó khỏi người anh.Nhưng không ngờ anh đã để lại một bản khác, cất trong chậu lan.
Trong video, anh có nói:
“Anh có hai bản. Một bản mang theo người, một bản anh giấu chỗ em không ngờ.”
Đúng là… tôi không ngờ thật.
Tôi gục xuống, đau đớn như bị cứa vào tim.
6. Cuộc vây bắt – và sự thật được phơi bày
Nhờ dữ liệu trong USB, công an mở chuyên án, truy bắt Phong cùng đồng bọn.
Ba tuần sau, họ thông báo với tôi:
— Đã bắt được.
Còn sống.
Tôi không khóc, cũng không vui. Chỉ thấy trống rỗng.Như thể nước mắt đã chảy hết từ hôm chậu lan vỡ.
Nhưng đêm đó, khi một cán bộ đưa tôi bản ghi lời khai, tôi bật khóc nức nở.
Phong khai:
“Nó (chồng tôi) phát hiện công ty rửa tiền. Tôi chỉ muốn dọa, nhưng nó cứng đầu. Tụi tôi không muốn gây tiếng nên quyết định dựng hiện trường tai nạn. Đáng lẽ nó phải trao USB cho tôi hôm đó. Ai dè nó giấu kỹ đâu mất.”
Tôi siết chặt tờ giấy, nước mắt rơi không ngừng.
7. Lá thư cuối cùng của anh – được tìm thấy
Một tuần sau khi chuyên án khép lại, thiếu tá Minh ghé nhà tôi.
Anh đặt trước mặt tôi một túi nylon nhỏ:
— Trong phòng lưu trữ cũ của công ty, chúng tôi tìm thấy thêm một vật có chữ viết của anh Huy. Có lẽ anh ấy để dành nếu còn sống trở về.
Tôi mở ra.
Là lá thư viết tay.
“Thu,Nếu em đọc được thư này, nghĩa là anh vẫn còn cơ hội.Nếu anh sống, anh sẽ kể hết mọi chuyện.Nếu không sống, xin em đừng khóc. Anh làm điều đúng.Anh yêu em. Anh tin em mạnh hơn em nghĩ.”
Tôi ôm lá thư vào ngực, nước mắt rơi ướt cả giấy.
Tôi run run đặt lá thư cạnh chậu lan vỡ — nơi anh từng giấu bí mật của mình.
8. Kết thúc – tôi không còn sợ sự thật
Tôi mua một chậu lan tím mới.
Tôi đặt nó lên giá gỗ, ở đúng vị trí cũ.Như một lời nhắc nhở rằng những điều anh bảo vệ bằng cả sinh mạng, cuối cùng đã được phơi bày.
Tối, tôi đứng trước bàn thờ anh.
Tôi thắp một nén nhang, thì thầm:
— Huy… em đã làm được. Sự thật đã được đưa ra ánh sáng. Anh yên tâm nhé…
Gió nhẹ lay tấm rèm cửa, như có ai đó khẽ đáp lại.
Tôi nhắm mắt.Lần đầu tiên sau năm năm… tôi thấy mình thở được một hơi đầy đủ.
Không còn nặng nề.Không còn sợ hãi.Không còn day dứt.
Chỉ còn lại nỗi nhớ, cong lại trong lồng ngực, âm ỉ nhưng bình yên.
Bởi tôi biết — ở đâu đó — anh vẫn đang mỉm cười với tôi.


