Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Sao
  • Tâm sự
  • Tử vi
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Vừa đặt chân về nhà sau chuyến công tác ngắn ngày, tôi khựng lại khi thấy giày cao gót và váy áo vương vãi từ phòng khách đến tận cửa phòng ngủ. Linh cảm có chuyện chẳng lành, tôi hít sâu một hơi rồi đẩy cửa thật mạnh. Ánh đèn bật sáng, cảnh tượng trước mắt khiến tim tôi lạnh buốt: chồng tôi và cô thư ký đang cuống cuồng che đậy sự thật trần trụi. Khi cô ta hoảng loạn quấn khăn bỏ chạy, tôi lập tức làm một việc… khiến cả hai không còn đường thoát.

Vừa đặt chân về nhà sau chuyến công tác ngắn ngày, tôi khựng lại khi thấy giày cao gót và váy áo vương vãi từ phòng khách đến tận cửa phòng ngủ. Linh cảm có chuyện chẳng lành, tôi hít sâu một hơi rồi đẩy cửa thật mạnh. Ánh đèn bật sáng, cảnh tượng trước mắt khiến tim tôi lạnh buốt: chồng tôi và cô thư ký đang cuống cuồng che đậy sự thật trần trụi. Khi cô ta hoảng loạn quấn khăn bỏ chạy, tôi lập tức làm một việc… khiến cả hai không còn đường thoát.

Thanh Thanh 4 Tháng 12, 2025

Vừa đặt chân về nhà sau chuyến công tác ba ngày, tôi còn đang định vào bếp uống cốc nước ấm thì khựng lại. Ngay giữa phòng khách, đôi giày cao gót đỏ rực nằm chỏng chơ như bị đá văng ra trong vội vã. Cạnh sofa là chiếc váy body quấn thành một cục, dây kéo còn chưa kịp kéo hết. Tôi đứng chết lặng vài giây, sống lưng lạnh buốt như có luồng gió chạy dọc.

Nhà tôi trước giờ luôn gọn gàng, đặc biệt những ngày tôi đi vắng, chồng tôi – Nam – thường chẳng bao giờ để đồ đạc bừa bộn như vậy. Tôi nhìn quanh, càng bước đến gần phòng ngủ, càng thấy nhiều dấu vết lạ: một chiếc túi xách nhỏ màu nude bị bỏ dở trên bàn ăn, một lọ nước hoa nắp mở vương trên ghế. Không phải đồ của tôi.

Linh cảm chẳng lành khiến tôi nắm chặt tay, cố hít sâu để giữ bình tĩnh. Tôi đẩy cửa phòng ngủ thật mạnh.

Tiếng bật đèn “tách” vang lên, ánh sáng dội thẳng vào cảnh tượng khiến tim tôi như rơi xuống vực. Nam – chồng tôi – đang cuống cuồng kéo chiếc chăn lên che phần thân trên trần trụi. Bên cạnh anh là My, cô thư ký trẻ của anh, mặt tái mét, hoảng loạn quấn tạm chiếc khăn tắm quanh người.

“Em… nghe anh giải thích…” Nam lắp bắp.

Tôi không nói một lời. Tim đau đến nỗi không thể thốt ra nổi âm thanh nào. My quýnh quáng chạy đến nhặt túi xách, định lao ra cửa.

Chính khoảnh khắc đó, tôi đưa tay chặn lại.“Đứng yên.” – giọng tôi lạnh như dao cắt.

Cả hai sững lại, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi lấy điện thoại ra, bấm số đánh dấu sẵn – số của quản lý tòa nhà và tổ an ninh mà tôi quen từ lâu, bởi tôi là người điều phối các hoạt động cộng đồng trong khu.

“Tôi cần anh lên căn hộ của tôi ngay. Có người lạ xâm nhập trái phép.”

Nam bật dậy, giọng hoảng sợ: “Em làm gì vậy? Không được!”

“Anh im đi.” – Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, lần đầu tiên trong đời thấy sự run rẩy thật sự.

Trong vòng vài phút, tiếng chuông cửa vang lên liên hồi. Đội an ninh xuất hiện, nghiêm túc yêu cầu My trình giấy tờ, xác nhận lý do có mặt trong nhà tôi giữa đêm khi chủ nhà không đồng ý. My bối rối đến mức bật khóc, còn Nam luống cuống như mất hồn.

Tôi khoanh tay đứng nhìn, lòng đau thấu nhưng tỉnh táo lạ thường. Tôi không đánh ghen, không ồn ào – tôi chỉ làm một việc khiến cả hai không còn đường thoát: để sự thật bị ghi nhận một cách công khai, đúng quy định, không ai chối cãi được.

Màn đêm ngoài cửa như đóng lại, và tôi biết, đây mới chỉ là khởi đầu cho tất cả

Đêm hôm đó kéo dài như cả thế kỷ. Sau khi đội an ninh lập biên bản sự việc có người lạ xuất hiện trong nhà khi chủ nhà vắng mặt, họ mời cả ba chúng tôi xuống phòng tiếp nhận để ký xác nhận. My run rẩy, liên tục níu tay Nam xin anh “nói đỡ” để cô ấy không bị đưa vào diện xâm nhập trái phép. Nhưng Nam chỉ biết im lặng, mặt trắng bệch.

Tôi đứng quan sát tất cả, cảm giác như người ngoài nhìn một vở kịch dở. Suốt nhiều năm, tôi luôn cố gắng tin tưởng chồng mình, luôn nghĩ người đàn ông từng hứa sẽ bảo vệ tôi cả đời sẽ không bao giờ phản bội. Nhưng giờ đây, mọi thứ sụp đổ trước mắt theo cách trần trụi nhất.

Khi biên bản hoàn tất, tôi lạnh lùng ký tên, giọng đều đều:“Căn hộ là tài sản riêng đứng tên tôi. Việc anh Nam đưa người lạ vào mà không có sự đồng ý của tôi là vi phạm quy định khu dân cư. Tôi yêu cầu phía an ninh giữ bản ghi lại để làm bằng chứng.”

Câu nói ấy như nhát dao cắt đứt mọi hy vọng cuối cùng của Nam. Anh quay sang tôi, ánh mắt hoảng hốt:“Em định làm gì? Hủy hoại anh à?”

Tôi nhếch môi: “Không. Anh tự làm điều đó với mình.”

My bật khóc, cố giải thích đó chỉ là “một phút yếu lòng”. Nhưng tôi không cần nghe. Sự thật không thay đổi. Tình cảm không thể tồn tại nếu bị phản bội.

Khi trở lại căn hộ, tôi đóng cửa phòng, thu dọn một số giấy tờ quan trọng. Nam đập cửa liên tục nhưng tôi không mở. Tôi chỉ muốn được một mình để thở. Cả đêm, tôi không ngủ. Những mảnh ký ức đẹp đẽ cứ như bị ai đó nghiền nát trong đầu.

Sáng hôm sau, khi bước ra phòng khách, Nam đã ngồi đó, thảm hại và bơ phờ.“Anh sai rồi. Anh xin em. Anh có thể xin lỗi cả đời cũng được. Chỉ cần em đừng rời đi.”

Tôi ngồi xuống đối diện anh, bình tĩnh đến lạ:“Anh nói thật đi. Chuyện này bắt đầu từ bao giờ?”

Nam im lặng rất lâu rồi trả lời nhỏ đến mức khó nghe:“Từ hai tháng trước. Nhưng… anh không có ý định bỏ em. Chỉ là… cô ấy trẻ, chủ động, và anh… anh yếu lòng.”

Tôi nhắm mắt vài giây. Hai tháng. Vậy mà anh vẫn về nhà ôm tôi, vẫn làm như mọi thứ bình thường.

Tôi mở mắt, nhìn thẳng vào anh:“Anh có biết điều tôi ghê tởm nhất là gì không? Không phải việc anh phản bội, mà là anh nghĩ tôi ngu ngốc đến mức không bao giờ biết.”

Nam cúi đầu, im lặng.

Tôi đứng dậy, nói rõ ràng từng chữ:“Tôi sẽ không làm ầm lên. Nhưng anh phải chuẩn bị tinh thần. Chúng ta sẽ nói chuyện ly hôn. Tôi sẽ để anh giải thích với gia đình.”

Nam bật dậy ôm lấy tôi nhưng tôi đẩy ra, bước lùi lại.Khoảnh khắc đó, tôi biết cuộc đời mình vừa rẽ sang một hướng khác. Một hướng đau đớn, nhưng là nơi tôi có thể ngẩng cao đầu.

Ba ngày sau, tôi dọn ra ở tạm tại căn hộ của em gái. Tôi cần khoảng cách để suy nghĩ thấu đáo trước khi đặt bút ký vào đơn ly hôn. Nam nhắn tin, gọi điện không ngừng, thậm chí tới công ty tìm tôi. Nhưng tôi không còn muốn đối thoại bằng cảm xúc nữa. Tôi cần sự tỉnh táo.

Khi gia đình hai bên biết chuyện, mẹ chồng tôi lập tức gọi điện, giọng run rẩy:“Con à, đàn ông ai chẳng đôi lần sai lầm. Con đừng vì chuyện này mà đập đổ hết.”

Tôi không muốn xúc phạm bà, nhưng cũng không thể để người khác định nghĩa nỗi đau của mình.“Mẹ, con tôn trọng mẹ. Nhưng con không chấp nhận việc người ta xem phản bội là ‘chuyện đàn ông bình thường’. Con không sống như vậy được.”

Bên nhà tôi thì hoàn toàn ủng hộ. Ba tôi chỉ nói một câu:“Con gái ba không phải chịu uất ức để giữ một người không biết trân trọng.”

Trong thời gian đó, My — cô thư ký của Nam — bị công ty cho thôi việc sau khi sự việc lan rộng. Cô ta tìm cách liên lạc với tôi để xin tha thứ, nhưng tôi chặn toàn bộ. Một lời xin lỗi không thể xóa đi vết thương.

Tối hôm ấy, Nam tìm đến nhà em gái tôi. Anh đứng ngoài cửa, không gào thét, không cầu xin, chỉ nói một câu khiến tôi phải bước ra:“Anh không muốn níu kéo nữa. Chỉ muốn trả lại em đúng sự thật.”

Tôi ra ngoài ban công, đứng đối diện anh.“Anh nói đi.”

Nam thở dài, nhìn xuống đôi tay mình:“Anh đã nghĩ em sẽ không bao giờ rời anh. Chính vì vậy, anh mới sai. Anh quen cảm giác em luôn ở đó, quan tâm, chăm sóc, lo cho gia đình. Cô ấy chỉ xuất hiện lúc anh áp lực, và anh ngu ngốc chạy theo cảm giác mới lạ. Nhưng ngay khoảnh khắc em mở cửa phòng hôm đó… anh biết mình đã đánh mất thứ quý nhất.”

Tôi im lặng. Không phải vì cảm động, mà vì thừa nhận: ít nhất lần này, anh dám đối diện.

“Anh không xin em tha thứ. Nhưng anh xin em đừng tự trách mình. Lỗi hoàn toàn là ở anh.” — Nam nói tiếp.

Tôi nhìn anh một lúc rất lâu rồi đáp:“Em không quay lại. Nhưng em sẽ ký đơn một cách văn minh, không bêu rếu nhau, không gây tổn thương thêm. Chúng ta kết thúc ở đây — bằng sự tôn trọng cuối cùng.”

Nam gật đầu, mắt đỏ hoe.“Anh hiểu.”

Hôm ký đơn, trời đổ mưa lớn. Khi rời khỏi phòng hành chính, tôi đứng dưới mái hiên nhìn bầu trời xám đục. Không hẳn buồn, không hẳn nhẹ nhõm — chỉ là một loại cảm giác như vừa bước ra khỏi căn phòng tối lâu năm.

Tối đó, lần đầu tiên sau nhiều ngày, tôi ngủ một giấc dài. Sáng dậy, tôi mở cửa sổ để ánh nắng tràn vào.

Tôi biết hành trình phía trước không dễ dàng, nhưng tôi cũng hiểu một điều:Tôi xứng đáng với một cuộc đời không có lừa dối.

Và câu chuyện này — dẫu đau — là cánh cửa để tôi bắt đầu lại.

Một tháng sau ngày ly hôn, cuộc sống của tôi dần ổn định trở lại, nhưng không còn giống như trước. Tôi chuyển về căn hộ nhỏ của mình — nơi tôi từng sống thời độc thân. Căn phòng chỉ hơn 60 mét vuông, nhưng lại khiến tôi cảm thấy an toàn và tự do một cách kỳ lạ. Không còn chiếc bàn ăn bốn ghế chỉ có hai người dùng đến. Không còn những buổi tối phải chờ cửa ai đó về muộn với lý do “tan họp trễ”.

Mỗi sáng tôi dậy sớm, uống một tách cà phê rồi đi làm. Lịch trình đơn giản, nhưng tôi cảm nhận rõ từng nhịp đập của cuộc sống — điều mà trước đây tôi thường bỏ quên vì mải chạy trong cuộc hôn nhân tưởng là hạnh phúc.

Dẫu vậy, những vết thương không biến mất ngay. Có những đêm tôi vô thức bật ngực nước mắt khi nghĩ lại cảnh tượng hôm ấy. Những ngày khác, tôi hoang mang tự hỏi liệu mình có thiếu sót gì khiến cuộc hôn nhân ấy rơi vào đổ vỡ. Nhưng mỗi lần như vậy, tôi lại tự nhắc: “Đừng đổ lỗi cho bản thân vì lựa chọn sai lầm của người khác.”

Một buổi chiều thứ Sáu, khi vừa dứt cuộc họp, trưởng phòng gọi tôi lên trao đổi.“Dạo này em ổn chứ?” — chị nhìn tôi với ánh mắt quan tâm.

Tôi mỉm cười: “Em ổn. Em nghĩ mình mạnh mẽ hơn trước.”

Chị gật đầu, rồi đưa tôi một tập hồ sơ.“Công ty đang mở dự án chi nhánh mới ở Đà Nẵng. Ban lãnh đạo muốn cân nhắc em làm trưởng nhóm triển khai. Đây là cơ hội tốt. Nhưng đi 6 tháng, em cần suy nghĩ nhé.”

Tôi bất ngờ. Cơ hội như vậy, nếu là trước kia, tôi sẽ phải cân nhắc chuyện gia đình, chuyện chồng, chuyện ở nhà ai trông nom. Nhưng bây giờ… tôi hoàn toàn có thể tự quyết.Tối hôm đó tôi ngồi trong phòng, mở toang cửa sổ, nghe âm thanh xe cộ ngoài đường rồi nghĩ về tương lai. Sáu tháng xa thành phố quen thuộc… có lẽ lại là một hành trình chữa lành mà tôi cần.

Ngày hôm sau, tôi gọi cho mẹ chồng cũ — một phần vì phép lịch sự, một phần vì tôi vẫn trân trọng tình cảm gia đình trước đây.“Con sống tốt nhé.” — bà nói, giọng nghèn nghẹn.“Dạ, mẹ cũng vậy.”

Cuộc hội thoại chỉ vài phút, nhưng đủ để tôi cảm thấy lòng mình nhẹ đi một chút.

Nam thì chưa từng xuất hiện lại trước mặt tôi. Thỉnh thoảng anh gửi những tin nhắn ngắn ngủi kiểu: “Em ổn chứ?”, “Nếu em cần giúp đỡ gì…” nhưng tôi không trả lời. Không phải vì hận, mà vì tôi không muốn mình quay lại vòng lặp cũ.

Một tuần sau, tôi chính thức ký vào quyết định điều động. Khi rời tòa nhà công ty, nắng chiều đổ xuống vàng rực cả con phố. Tôi ngửa mặt nhìn bầu trời, cảm thấy một năng lượng mới đang mở ra trong lòng mình.

Tối đó, trước khi đóng vali chuẩn bị cho chuyến công tác dài ngày, tôi nhìn gương thật lâu. Người phụ nữ trong gương không còn là phiên bản yếu đuối sống vì sự chấp nhận của người khác. Cô ấy đã trải qua đau đớn, mất mát, nhưng cũng học được cách đứng thẳng trên đôi chân mình.

Trong khoảnh khắc đó, tôi khẽ mỉm cười.Tôi không cần ai bảo vệ. Tôi tự bảo vệ chính mình.

Và lần này, tôi bước đi không phải để chạy trốn quá khứ, mà là để đón lấy một tương lai tốt đẹp hơn — tương lai mà tôi biết mình xứng đáng.

Sáu tháng ở Đà Nẵng trôi qua như một cuốn phim nhiều màu sắc. Tôi sống một mình trong căn hộ nhỏ hướng biển, sáng nào cũng nghe tiếng sóng vỗ và ngửi thấy mùi mằn mặn của gió biển thổi qua khung cửa. Công việc bận rộn, nhưng tôi cảm thấy mình sống thật hơn bao giờ hết — không còn những buộc ràng vô hình, không còn những cú điện thoại kiểm tra giờ giấc, không còn những đêm dài nín nhịn trong cô đơn.

Tôi kết bạn thêm nhiều đồng nghiệp mới, trong đó có một người đặc biệt: Minh, kỹ sư phụ trách hạng mục thiết kế. Minh điềm tĩnh, ít nói, nhưng rất kiên nhẫn. Mỗi khi dự án có vấn đề, anh luôn là người đầu tiên đề xuất giải pháp. Cơ mà điều khiến tôi để ý nhất lại là sự tôn trọng tuyệt đối mà anh dành cho mọi người — kể cả những bạn trẻ mới vào nghề.

Chúng tôi không có gì quá thân thiết. Chỉ là vài buổi cà phê sau giờ làm để bàn chuyện dự án. Vài cuộc trao đổi về quê hương, mục tiêu nghề nghiệp, những câu chuyện không đầu không cuối. Nhưng trong từng khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy một điều mà lâu rồi tôi chưa từng cảm nhận: sự an toàn.

Dần dần, tôi nhận ra mình đã thôi run rẩy mỗi khi nghĩ đến hôn nhân. Tôi không phá vỡ tương lai của mình chỉ vì quá khứ bị tổn thương.

Một tối cuối tuần, sau khi kết thúc buổi họp muộn, Minh đưa cho tôi một chiếc ô vì trời lất phất mưa.

“Tặng em. Trời này dễ ốm lắm.” — Anh nói.

Tôi bật cười: “Anh nghĩ em không tự mua nổi một cái ô à?”

“Không phải. Nhưng… đôi khi người ta cần có ai đó nhắc nhở mình chăm sóc bản thân.”Nói xong, anh quay đi ngay, để tôi đứng đó — vừa ngạc nhiên, vừa ấm lòng.

Ngày kết thúc dự án, công ty tổ chức một buổi tiệc nhỏ. Sau khi tiễn mọi người ra về, Minh gọi tôi lại.

“Ngày mai em về Sài Gòn đúng không?”

“Ừ. Cũng đến lúc rồi.”

Anh im lặng vài giây, rồi nói:“Anh không biết em đã trải qua những gì, nhưng anh mong em biết… em rất mạnh mẽ. Và xứng đáng được hạnh phúc. Nếu một ngày nào đó em muốn bắt đầu lại — dù chỉ là kết bạn — anh hy vọng mình ở đâu đó trong danh sách lựa chọn của em.”

Tôi lặng người. Không phải vì lời tỏ tình, mà vì sự tinh tế trong cách anh nói. Không ép buộc. Không chen vào vết thương cũ. Chỉ cho tôi một lối đi nhẹ nhàng.

Tôi không trả lời ngay. Chỉ mỉm cười:“Cảm ơn anh. Khi nào em sẵn sàng… em sẽ nói.”

Ngày tôi trở về Sài Gòn, thành phố vẫn ồn ào như mọi khi, nhưng tôi thì khác. Tôi mở cửa căn hộ cũ mà mình đã sống suốt nhiều năm, cảm giác như đặt chân vào một quãng đời đã khép lại. Không đau nữa. Chỉ bình thản.

Tôi đứng cạnh cửa sổ, nhìn xuống dòng xe tấp nập và mở điện thoại. Một tin nhắn mới hiện lên:

“Chúc em về nhà bình an. Nếu cần người nghe em kể về những ngày gió biển, anh luôn sẵn sàng.” — Minh.

Tôi khẽ mỉm cười.

Tôi không biết tương lai sẽ thế nào. Tôi không chắc mình sẽ yêu lần nữa, hay sẽ lại sợ hãi một cuộc ràng buộc. Nhưng tôi biết một điều:

Tôi đã bước ra khỏi bóng tối. Tôi đã trở lại với chính mình. Và lần này, tôi sẽ chọn cuộc đời không vì ai khác — mà vì tôi.

Hành trình của tôi chưa kết thúc.Nhưng với tất cả những gì đã trải qua, tôi tin mình đang đi đúng hướng.

Đây không chỉ là hồi kết. Đây là khởi đầu.

Prev Article
Next Article

Related Articles

Con trai mộ mới xanh cỏ mà con dâu bụng đã lùm lùm, mẹ chồng đuổi đi và sự thật…

Con trai mộ mới xanh cỏ mà con dâu bụng đã lùm lùm, mẹ chồng đuổi đi và sự thật…

Vợ tôi có 50 triệu tiền thai sản không dùng đến, bảo tặng em chồng đi đ:ẻ cô ấy lại ích kỷ nhất quyết không cho

Vợ tôi có 50 triệu tiền thai sản không dùng đến, bảo tặng em chồng đi đ:ẻ cô ấy lại ích kỷ nhất quyết không cho

HOT NEWS

  • Con gái một mình chăm mẹ suốt 10 năm cuối đời mẹ để lại cho bộ nữ trang mỹ ký cũ mèm
    Con gái một mình chăm mẹ suốt 10 năm cuối đời mẹ để lại cho bộ nữ trang mỹ ký cũ mèm
  • Cưới vợ hơn mình 19 tuổi vì “chị ấy trải đời, sâu sắc, 3h sáng dậy đi vệ sinh anh mới tá hỏa ra
    Cưới vợ hơn mình 19 tuổi vì “chị ấy trải đời, sâu sắc, 3h sáng dậy đi vệ sinh anh mới tá hỏa ra
  • Phát hiện 30 nốt đỏ như trứng côn trùng trên lưng chồng, đưa đi cấp cứu, bác sĩ vừa nhìn liền báo: Gọi 113 ngay…
    Phát hiện 30 nốt đỏ như trứng côn trùng trên lưng chồng, đưa đi cấp cứu, bác sĩ vừa nhìn liền báo: Gọi 113 ngay…
  • Đêm Tân Hôn Chồng phát hiện ra người Vợ của mình không còn trong trắng như cô đã nói, anh ta nổi điên gọi bố mẹ vợ sang 3 mặt 1 lời
    Đêm Tân Hôn Chồng phát hiện ra người Vợ của mình không còn trong trắng như cô đã nói, anh ta nổi điên gọi bố …
  • Khinh nhà gái quê bẩn thỉu, mẹ chồng giàu không chịu vào đón mà bắt con dâu tự đi ra và…
    Khinh nhà gái quê bẩn thỉu, mẹ chồng giàu không chịu vào đón mà bắt con dâu tự đi ra và…
  • Vợ tôi làm y tá, ca trực của cô ấy thất thường đến mức có tuần chỉ được ở nhà ba tối
    Vợ tôi làm y tá, ca trực của cô ấy thất thường đến mức có tuần chỉ được ở nhà ba tối
  • Đi ăn đám cưới bạn, cả nhóm thống nhất mừng cưới theo mức chung là 500.000/ người nhưng sau khi nhìn thấy mâm cỗ nhà gái chuẩn bị vài người vội đổi phong bì
    Đi ăn đám cưới bạn, cả nhóm thống nhất mừng cưới theo mức chung là 500.000/ người nhưng sau khi nhìn thấy mâm cỗ nhà …
  • Em gái ruột lỡ mang bầu nhưng định bỏ vì không có khả năng nuôi con, tôi thương nên động viên cứ giữ lại thai đẻ
    Em gái ruột lỡ mang bầu nhưng định bỏ vì không có khả năng nuôi con, tôi thương nên động viên cứ giữ lại thai …
  • Chị song sinh lấy nhầm phải chồng gia trưởng, nức nở trở về nhà đẻ khi toàn thân đã bầm tím. Tôi và chị quyết định đổi thân phận, dạy tên chồng hèn hạ một bài học nhớ đời!
    Chị song sinh lấy nhầm phải chồng gia trưởng, nức nở trở về nhà đẻ khi toàn thân đã bầm tím. Tôi và chị quyết …

Bài viết mới

  • Suốt 6 năm ròng, mẹ chồng 61 tuổi lặn lội lên thành phố chăm cháu, tháng nào cũng dứt khoát yêu cầu con dâu đưa đủ 11 triệu. Họ hàng dưới quê bàn ra tán vào, chê bà “ham tiền”, còn vợ chồng con trai thì nhiều lúc ấm ức mà chẳng dám nói. Thế nhưng ngay ngày bà xách vali về quê, một phong bì gần 900 triệu đồng bất ngờ được đặt lên bàn. Chỉ vài phút sau, cả nhà sững sờ đến mức phải gọi công an…
    Suốt 6 năm ròng, mẹ chồng 61 tuổi lặn lội lên thành phố chăm cháu, tháng nào cũng dứt khoát yêu cầu con dâu đưa …
    Mới 5 giờ sáng, bà Tư đã gõ cửa phòng …
  • Người mẹ ấy bước ra khỏi nhà trong buổi sáng bình thường như bao ngày, chỉ nói một câu “Mẹ đi chợ một lát rồi về” — nhưng bà đã biến mất không dấu vết suốt 11 năm dài đằng đẵng. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra tai nạn, bắt cóc, hay một bí mật chưa từng được kể? Mãi đến hơn một thập kỷ sau, khi gia đình vô tình mở một món đồ cũ của bà, sự thật bàng hoàng mới hé lộ… Và nó hoàn toàn khác với những gì họ từng tưởng tượng.
    Người mẹ ấy bước ra khỏi nhà trong buổi sáng bình thường như bao ngày, chỉ nói một câu “Mẹ đi chợ một lát rồi …
    Buổi sáng hôm ấy bình yên như bao ngày. Bà …
  • Vừa đặt chân về nhà sau chuyến công tác ngắn ngày, tôi khựng lại khi thấy giày cao gót và váy áo vương vãi từ phòng khách đến tận cửa phòng ngủ. Linh cảm có chuyện chẳng lành, tôi hít sâu một hơi rồi đẩy cửa thật mạnh. Ánh đèn bật sáng, cảnh tượng trước mắt khiến tim tôi lạnh buốt: chồng tôi và cô thư ký đang cuống cuồng che đậy sự thật trần trụi. Khi cô ta hoảng loạn quấn khăn bỏ chạy, tôi lập tức làm một việc… khiến cả hai không còn đường thoát.
    Vừa đặt chân về nhà sau chuyến công tác ngắn ngày, tôi khựng lại khi thấy giày cao gót và váy áo vương vãi từ …
    Vừa đặt chân về nhà sau chuyến công tác ba …
  • Không ngờ ngày 2 vợ chồng lên xã mới số tiền hưu bố được nhận được thật là choáng váng…
    Không ngờ ngày 2 vợ chồng lên xã mới số tiền hưu bố được nhận được thật là choáng váng…
    Bố chồng tôi – ông Hòa – vốn là cán …
  • Mẹ chồng mời 10 khách nhưng chỉ đưa 50 nghìn để con dâu đi chợ, tới giờ cơm, cô tươi cười bưng mâm lên khiến mọi người tái mặt
    Mẹ chồng mời 10 khách nhưng chỉ đưa 50 nghìn để con dâu đi chợ, tới giờ cơm, cô tươi cười bưng mâm lên khiến …
    Mẹ chồng mời 10 khách nhưng chỉ đưa 50 nghìn …
  • Đi một mình đi sắm đồ sơ sinh, cô vợ nào ngờ bắt gặp cảnh chồng mình ân cần đẩy xe cho một người phụ nữ bụng bầu khác. Không gào khóc, không đánh ghen ầm ĩ giữa siêu thị, cô chỉ đứng lặng vài giây rồi quay lưng bỏ đi. Nhưng trước khi rời khỏi đó, cô nhắn cho chồng đúng một tin duy nhất. Và chính tin nhắn ấy — vẻn vẹn vài chữ — đã khiến gã đàn ông tưởng mình khôn ngoan ấy mất sạch tất cả…
    Đi một mình đi sắm đồ sơ sinh, cô vợ nào ngờ bắt gặp cảnh chồng mình ân cần đẩy xe cho một người phụ …
    Lan vốn không phải kiểu phụ nữ hay ghen. Cưới …
  • Khi chồng mất sớm, chị dâu đã từ chối đi bước nữa, ở vậy nuôi 4 em chồng. Bị cả làng chửi là ngu dại, nhưng 25 năm sau, cả làng phải ngỡ ngàng khi…
    Khi chồng mất sớm, chị dâu đã từ chối đi bước nữa, ở vậy nuôi 4 em chồng. Bị cả làng chửi là ngu dại, …
    Hoàng hôn buông xuống, nhuộm đỏ cả một góc trời, …
  • Cô dâu chửa trước mẹ chồng không cho vào cửa trước mà bắt đi cửa sau vào nhà
    Cô dâu chửa trước mẹ chồng không cho vào cửa trước mà bắt đi cửa sau vào nhà
    Ngày cưới của Hạnh, cả làng ai cũng xì xào. …
  • Ông lão 70 tuổi cưới cô gái 18 tuổi về làm vợ 2 để sinh con nối dõi, giữa lúc cao trào nhất của đêm động phòng thì sự cố xảy ra…
    Ông lão 70 tuổi cưới cô gái 18 tuổi về làm vợ 2 để sinh con nối dõi, giữa lúc cao trào nhất của đêm …
    Ông Tâm, một người đàn ông 70 tuổi, tóc đã …
  • Vợ tôi có sở thích kì lạ thích bắt cá trê ngoài đầm. Cứ cuối tuần được nghỉ làm ở công ty, vợ lại xách giỏ đi bắt cá
    Vợ tôi có sở thích kì lạ thích bắt cá trê ngoài đầm. Cứ cuối tuần được nghỉ làm ở công ty, vợ lại xách …
    Vợ tôi có một sở thích kỳ lạ. Cứ cuối …

Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Copyright © 2025 Tin nhanh
Liên hệ: [email protected]