Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại sáng rực trong đêm. Email xác nhận đặt phòng khách sạn và vé máy bay hiện lên rõ mồn một. Người nhận: Trần Minh Tuấn – chồng tôi. Điểm đến: Vũng Tàu. Thời gian: 30 ngày, xuyên suốt dịp Tết. Và dĩ nhiên, người đi cùng không phải là tôi, mà là một cái tên lạ hoắc: “Nguyễn Ngọc Ly”.
Tim tôi như bị ai bóp nghẹt. Mười năm hôn nhân, hai mặt con, tôi tần tảo vun vén từ lúc anh tay trắng cho đến khi anh trở thành giám đốc chi nhánh. Để rồi, thứ tôi nhận được là một kế hoạch “trăng mật” lén lút với nhân tình ngay trong dịp Tết.
Thay vì gào thét dựng ngược chồng dậy để tra khảo, tôi hít một hơi thật sâu, tắt điện thoại và nằm xuống. Trong đầu tôi, một kế hoạch tàn nhẫn nhưng đích đáng bắt đầu hình thành. Đàn ông đã cạn tình thì đàn bà cũng chẳng cần giữ nghĩa.
Sáng hôm sau, Tuấn thông báo với vẻ mặt “đau khổ”: – Em à, Tết này anh phải vào Nam giám sát công trình trọng điểm trọn một tháng. Sếp chỉ định rồi, không đi không được. Anh tiếc lắm vì không được đón Tết cùng mấy mẹ con.
Tôi đang rót cà phê, tay không hề run, quay lại mỉm cười dịu dàng: – Công việc là quan trọng mà anh. Anh cứ đi đi, ở nhà em lo được hết. Anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Tuấn thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt ánh lên vẻ đắc ý vì tưởng đã qua mặt được “mụ vợ sề” ở nhà. Anh ta đâu biết, đó là nụ cười tử tế cuối cùng tôi dành cho anh.
Ngay sau khi Tuấn xách vali ra sân bay, tôi lập tức hành động.
Việc đầu tiên: Tôi ra ngân hàng. Với tư cách là người đồng sở hữu tài khoản tiết kiệm và nắm giữ mật khẩu két sắt (do Tuấn quá chủ quan tin tưởng vợ), tôi rút sạch 80% số tiền mặt chúng tôi tích cóp trong 5 năm qua. Tôi chuyển sang một tài khoản riêng mang tên mẹ đẻ tôi để đảm bảo an toàn pháp lý.
Việc thứ hai: Tôi nhìn mình trong gương. Tóc tai bù xù, quần áo luộm thuộm mùi dầu mỡ. Tôi book lịch spa trọn gói, cắt tóc, làm da, mua sắm hàng hiệu. Chỉ trong 3 ngày, tôi như lột xác thành một người khác: Sang trọng, quyến rũ và đầy quyền lực.
Việc thứ ba: Tôi đặt vé cho cả đại gia đình – bao gồm bố mẹ chồng, bố mẹ tôi và hai con – đi nghỉ dưỡng tại một resort 5 sao ở Phú Quốc. Tôi nói với bố mẹ chồng rằng: “Anh Tuấn bận kiếm tiền vất vả, anh ấy thưởng cho cả nhà chuyến đi này để chuộc lỗi vắng mặt”. Ông bà cảm động rưng rưng, càng thương con trai, càng quý con dâu.
Trong suốt một tháng đó, Tuấn và ả nhân tình hí hửng check-in kín đáo ở Vũng Tàu. Ả ta khoe ảnh nắm tay người giấu mặt, chụp những bữa ăn sang chảnh. Tôi biết hết, vì tôi đã dùng nick ảo theo dõi ả từ lâu.
Còn tôi, tôi công khai đăng ảnh lên Facebook. Không phải ảnh buồn rầu, mà là ảnh tôi mặc bikini khoe dáng thon gọn sau khi giảm cân cấp tốc, ảnh đại gia đình cười nói vui vẻ trong resort hạng sang. Tôi tag tên chồng vào với dòng trạng thái ngọt ngào: “Cảm ơn chồng yêu đã tài trợ cho cả nhà một cái Tết ấm no. Anh cứ yên tâm công tác nhé, ở nhà em tiêu tiền hộ cho!”
Bạn bè, đối tác của Tuấn vào comment khen ngợi anh là người chồng mẫu mực. Tuấn ở Vũng Tàu, vừa ôm bồ vừa phải cắn răng like ảnh vợ để giữ hình tượng, trong lòng chắc hẳn đang nóng như lửa đốt vì thấy tiền trong tài khoản vơi đi với tốc độ chóng mặt. Nhưng anh ta không dám gọi về chửi bới, vì sợ lộ chuyện đang đi với bồ.
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, cũng là ngày Tuấn chuẩn bị check-out để bay về Bắc. Tôi canh đúng giờ check-out của khách sạn (tôi biết rõ vì chính tôi đã gọi điện đến đó check thông tin dưới danh nghĩa thư ký của anh).
9:00 sáng, Tuấn gọi điện cho tôi, giọng hốt hoảng: – Lan ơi! Tài khoản của anh sao bị khóa rồi? Thẻ tín dụng cũng không quẹt được? Anh đang cần thanh toán tiền… tiếp khách. Em chuyển gấp cho anh 50 triệu vào tài khoản phụ. Tôi bình thản đáp: – Ơ, em tưởng anh mang nhiều tiền mặt? Hôm trước em rút tiền đi đầu tư đất cho bố mẹ rồi, em nhắn tin mà anh không đọc à? Giờ em đang trên máy bay về Hà Nội, không chuyển được đâu.
Tuấn gào lên: – Cô điên à? Giờ tôi lấy gì thanh toán khách sạn? – Khách sạn nào? Anh bảo anh ở công trường mà? – Tôi giả vờ ngây ngô. Tuấn cứng họng, tắt máy cái rụp. Nhưng ác mộng của anh ta mới chỉ bắt đầu.
Tôi gửi một tin nhắn vào nhóm chat Zalo gia đình – nhóm có đầy đủ bố mẹ hai bên, các cô dì chú bác và cả Tuấn. Tin nhắn chỉ có 3 tấm ảnh và 1 đoạn video:
Kèm theo dòng tin nhắn: “Bố mẹ ơi, con xin lỗi vì đã giấu mọi người. Chồng con không đi làm, chồng con đi nuôi bồ nhí. Số tiền anh ấy vất vả kiếm được là để lo cho cô gái này, trong khi con phải rút tiền tiết kiệm để đưa bố mẹ đi du lịch giữ thể diện cho anh ấy. Đến hôm nay, con xin phép được trả anh ấy về nơi sản xuất.”
Chiếc điện thoại của Tuấn chắc chắn đã nổ tung vì cuộc gọi của bố mẹ chồng. Mẹ chồng tôi vốn cao huyết áp, bà gọi facetime ngay lập tức, mắng Tuấn xối xả ngay khi anh ta đang đứng cạnh cô bồ nhí mặt cắt không còn giọt máu. Nhưng đòn đau nhất nằm ở lễ tân. Vì không có tiền thanh toán (thẻ bị tôi báo mất khóa lại, tiền mặt không đủ vì ăn chơi quá đà), Tuấn phải gọi điện vay mượn bạn bè khắp nơi. Nhưng tôi đã “phủ đầu” trước trên Face/book bằng một status bóng gió về việc chồng ngoại tình, nên chẳng ai dám cho anh ta vay.
Cuối cùng, Tuấn phải để lại đồng hồ, điện thoại và viết giấy nợ, nhục nhã ê chề mới được bước ra khỏi khách sạn. Cô bồ nhí thấy cảnh người tình khánh kiệt, bị gia đình từ mặt, lập tức bắt taxi chuồn thẳng, bỏ mặc Tuấn bơ vơ giữa Vũng Tàu. Khi Tuấn về đến nhà, thứ chào đón anh ta là tờ đơn ly hôn đã ký sẵn, vali quần áo vứt ngoài sân và ổ khóa cổng đã được thay mới.
Tôi đứng trên ban công tầng 2, nhìn xuống người đàn ông từng là tất cả của mình, lòng nhẹ bẫng. Tôi đã dùng chính sự phản bội của anh ta để làm bàn đạp, tút tát lại bản thân và dạy cho anh ta một bài học nhớ đời.
Phụ nữ à, đừng đánh ghen bằng axit hay nắm đấm. Hãy đánh ghen bằng nhan sắc, trí tuệ và sự tự chủ tài chính. Để khi buông tay, kẻ hối tiếc mãi mãi không bao giờ là chúng ta.

