Hai vợ chồng sống với nhau gần 10 năm rồi ly hôn. Tôi vẫn chu cấp tiền ăn học cho con đầy đủ… cho đến khi thấy 4 đứa con càng lớn càng chẳng giống bố. Đi xét nghiệm ADN thì bẽ bàng: Không những không cùng huyết thống mà còn…
Tôi và vợ cũ ly hôn cách đây một năm. Lý do ly hôn khá đơn giản: “không hợp nhau”, “mâu thuẫn kéo dài”. Tôi chẳng muốn lôi nhau ra toà như những cặp khác nên nhận phần thiệt về mình, dọn ra ngoài, để lại nhà cửa cho mẹ con cô ấy.
Duy chỉ một điều tôi giữ lại:Tôi tự nguyện chu cấp 100% tiền học, tiền ăn, tiền sinh hoạt cho cả bốn đứa con.
Tôi nghĩ mình làm đúng. Dù hôn nhân có đổ vỡ, chúng vẫn là con tôi.
Nhưng rồi… càng lớn chúng càng khác.
Đứa đầu cao lêu nghêu, mũi cao, da trắng như người Bắc Âu.Đứa thứ hai mắt một mí, dáng nhỏ, mặt gãy như con lai Nhật.Đứa thứ ba tóc xoăn tít, da ngăm.Đứa út thì… y như con lai Ấn Độ.
Tôi bắt đầu thấy bất thường. Nhưng tôi vẫn tự an ủi rằng trẻ con lớn lên khác, gen di truyền đôi khi khó đoán.
Cho đến một hôm, nhà trường yêu cầu xác nhận danh tính để chuyển hồ sơ đi nước ngoài. Nhân viên hành chính nói bâng quơ:
“Anh có phải bố ruột của các cháu không? Hồ sơ có vẻ không trùng khớp.”
Câu đó như đam thẳng vào ngực tôi. Đêm đó tôi trằn trọc, rồi quyết định làm điều mà tôi từng nghĩ mình sẽ không bao giờ làm:
Xét nghiệm ADN cả bốn đứa.
Kết quả trả về khiến tôi ngồi sụp xuống ghế.
Không đứa nào mang dòng máu của tôi.Không một đứa.
Tôi muốn phát điên.
Nhưng nỗi đau lớn nhất không phải ở đó.
Khi tôi đem kết quả đối chiếu thêm, bác sĩ nói:
“Điều kỳ lạ là cả bốn đứa trẻ… không cùng huyết thống với nhau luôn.Nghĩa là… mỗi đứa có một người bố khác nhau.”
Tôi chết lặng.
Tôi thấy đầu óc choáng váng, gần như không thở nổi.Suốt 10 năm hôn nhân, hoá ra tôi bị biến thành kho dự phòng tài chính, còn vợ cũ thì dùng mái nhà này như một nơi… tập hợp “tứ đại bố ruột”.
Tôi gọi vợ cũ đến đối chất. Cô ta ban đầu còn vùng vằng, chửi tôi hoang tưởng. Nhưng khi tôi đặt 4 tờ giấy ADN xuống bàn, mặt cô ta trắng bệch.
Tôi hỏi một câu duy nhất:
“Bốn đứa có bốn bố khác nhau. Tại sao?”
Cô ta bật khóc, nhưng câu trả lời làm tôi lạnh sống lưng:
“Em… Em không biết bố chúng là ai.Nhưng có một điều anh phải biết…Anh cũng… không phải chồng hợp pháp của em.”
Tôi đứng bật dậy.
Cô ta run rẩy lấy trong ngăn kéo ra một tờ giấy cũ bạc màu.
“Ngày cưới anh còn nhớ không?Em nói giấy đăng ký kết hôn để em giữ.Em chưa bao giờ nộp hồ sơ lên phường.Pháp luật không công nhận tụi mình là vợ chồng…”
Tôi cảm giác đất dưới chân mình sụp xuống.
10 năm chung sống.4 đứa con.Toàn bộ tài sản tôi để lại cho cô ta khi ly hôn.Tất cả đều không có giá trị pháp lý.
Và rồi cú sốc cuối cùng ập tới khi cô ta lắp bắp nói:
“Đừng tìm bố bọn trẻ nữa…vì… chính họ cũng không biết em có thai.”
Những người đàn ông đó — ai cũng đã có gia đình, có địa vị, có danh tiếng.Tất cả đều không biết họ có con riêng.
Tôi bước ra khỏi nhà như một kẻ mất hồn.
Phía sau lưng, tiếng cô ta vang lên:
“Anh không phải bố ruột… nhưng anh vẫn là người họ gọi bằng cha suốt 10 năm.Anh muốn bỏ mặc tụi nhỏ thật sao?”
Tôi quay lại, đôi mắt như bị ai bóp nghẹt.
Kết quả ADN có thể nói tôi không liên quan đến chúng.
Nhưng trái tim tôi… thì lại nói khác.

