“Cô ký đi, rồi chuyển 10 tỷ vào tài khoản cho tôi. Tôi cần mua căn hộ bên khu Ruby Garden cho Ngọc. Cô ấy đang mang thai con trai tôi, tôi không thể để cô ấy chịu thiệt thòi.” Hùng ném xấp hồ sơ xuống mặt bàn kính, âm thanh chát chúa vang lên trong căn phòng khách sang trọng lạnh lẽo. Anh ta nhìn tôi – người vợ đã đầu gối tay ấp 10 năm qua – bằng ánh mắt ráo hoảnh, không chút tình nghĩa.
Tôi đặt ly trà hoa cúc xuống, chỉnh lại vạt áo lụa, mỉm cười nhẹ nhàng: – Anh muốn 10 tỷ để mua nhà cho cô ta, rồi sau đó anh sẽ ly hôn và để lại quyền nuôi con cho tôi? – Đúng thế! – Hùng hất hàm – Cô thông minh thì nên biết điều. Tiền trong két là tài sản chung, tôi có quyền lấy một nửa.
Tôi im lặng vài giây, giả vờ suy tư, rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt chồng: – Được thôi. Em đồng ý. Thậm chí, em sẽ đứng ra lo thủ tục mua bán giúp anh để anh đỡ mất công. Miễn là anh vui, và các con không phải chứng kiến cảnh bố mẹ cãi vã. Hùng sững sờ. Anh ta đã chuẩn bị sẵn kịch bản tôi sẽ khóc lóc, gào thét hay gọi điện mách bố mẹ hai bên. Nhưng thái độ bình thản đến lạ lùng của tôi khiến anh ta vừa mừng vừa lo. Nhưng rồi, sự háo hức về tổ ấm mới với cô bồ trẻ đẹp đã đánh bay mọi nghi ngờ.
Ba tuần sau đó là những ngày tôi bận rộn ngược xuôi. Tôi rút 10 tỷ từ sổ tiết kiệm, trực tiếp liên hệ cò đất, chọn căn hộ view sông đẹp nhất khu Ruby Garden. Thậm chí, tôi còn tận tình dẫn ả nhân tình của chồng – Ngọc – đi chọn nội thất. Ngọc năm nay mới 24 tuổi, trẻ măng, mắt sắc như dao cau. Ả nhìn tôi vẻ đắc thắng, thi thoảng còn buông lời mỉa mai: – Chị Hiền đúng là người vợ quốc dân. Chồng bỏ đi theo em mà chị vẫn chu đáo thế này, bảo sao anh Hùng chán chị. Đàn bà quá ngoan thì tẻ nhạt lắm.
Tôi chỉ cười, tay vân vê chiếc nhẫn cưới đã lỏng lẻo: – Ừ, chị già rồi, chỉ mong anh ấy hạnh phúc. Căn nhà này coi như quà chị tặng hai người. Ngày bàn giao nhà cũng đến. Hùng hớn hở ký vào một xấp giấy tờ dày cộp mà tôi đưa. – Đây là thủ tục sang tên và đăng ký điện nước, anh ký nhanh kẻo bên công chứng họ về – Tôi giục. Hùng liếc qua loa rồi ký xoẹt một cái, tâm trí anh ta đang đặt vào bữa tiệc tân gia tối nay với Ngọc.
Tối hôm đó, căn hộ mới lung linh ánh đèn. Ngọc mặc chiếc váy đỏ ôm sát, rót rượu vang mời bạn bè đến chung vui. Hùng đứng giữa phòng, tay ôm eo bồ, mặt mày rạng rỡ tuyên bố chủ quyền. Đúng lúc tiệc đang cao trào, tiếng chuông cửa reo vang. Cánh cửa mở ra. Không phải khách mời muộn, mà là tôi. Nhưng tôi không đi một mình. Đi cùng tôi là bố mẹ chồng, hai đứa con của tôi, và… một vị luật sư cùng hai anh bảo vệ to cao của tòa nhà.
Hùng sầm mặt, gằn giọng: – Cô đến đây làm gì? Định phá đám à? Tôi tưởng chúng ta đã thỏa thuận xong rồi? Ngọc cũng bĩu môi: – Chị Hiền, nhà này giờ là của em và anh Hùng. Chị không được mời, mời chị về cho. Tôi thong thả bước vào, đi giày cao gót nện xuống sàn gỗ tiếng “cộp, cộp” đầy quyền lực. Tôi rút từ trong túi xách ra một tập hồ sơ, đặt mạnh xuống bàn tiệc, ngay cạnh ly rượu vang đỏ đang uống dở.
– Các vị cứ bình tĩnh. Tôi đến đây không phải để đánh ghen, mà để… nhận nhà.
– Cô điên à? – Hùng hét lên – Tiền tôi đưa, tôi đứng tên, cô nhận cái gì?
Vị luật sư đi cùng tôi lúc này mới chỉnh kính, dõng dạc nói: – Xin lỗi anh Hùng. Mời anh xem lại văn bản anh đã ký tuần trước tại văn phòng công chứng. Đây không phải là hợp đồng đứng tên anh. Đây là “Hợp đồng tặng cho tài sản”. Anh đã dùng 10 tỷ đồng – số tiền được rút từ tài khoản chung – để mua căn nhà này và tự nguyện ký tặng cho hai con chung của anh chị là cháu Bin và cháu Bống. Chị Hiền đây, với tư cách là người giám hộ hợp pháp, sẽ quản lý tài sản này đến khi các cháu đủ 18 tuổi.
Mặt Hùng cắt không còn giọt máu. Anh ta lao đến chộp lấy tờ giấy. Chữ ký của anh ta rành rành ở đó. Hóa ra, hôm đó vì quá vội vàng và tin rằng tôi đã khuất phục, anh ta đã ký vào giấy tặng cho tài sản mà không hề đọc kỹ nội dung được kẹp khéo léo giữa mớ giấy tờ điện nước.
Tôi mỉm cười, quay sang nhìn Ngọc đang tái mét mặt mày: – Thế nên, cô Ngọc ạ, cô đang đứng trong nhà của các con tôi. Mà theo luật, tôi không đồng ý cho người lạ cư trú bất hợp pháp. – Anh Hùng! Anh làm cái gì thế này? – Ngọc hét lên, túm lấy áo Hùng lay mạnh.
Chưa dừng lại ở đó, tôi quay sang bố mẹ chồng – những người nãy giờ đang run lên vì giận dữ khi chứng kiến cơ ngơi xa hoa mà con trai sắm cho bồ nhí. – Bố, mẹ thấy chưa? Con đã bảo mà. Anh Hùng thương cháu nội của ông bà lắm, nên mới lấy hết tiền tiết kiệm mua nhà để dành cho Bin, Bống sau này đi học. Chứ anh ấy đời nào lại ngu dại mang tiền cho gái, đúng không anh?
Câu nói của tôi chặn đứng mọi đường lui của Hùng. Nếu anh ta thừa nhận định mua cho bồ, anh ta sẽ mất hết sĩ diện với bố mẹ và dòng họ. Còn nếu im lặng, anh ta mất trắng căn nhà.
Nhưng “đòn chốt hạ” của tôi mới thực sự bắt đầu. Tôi nhìn thẳng vào Hùng, giọng lạnh băng: – À còn chuyện này nữa. Vì anh đã hào phóng tặng nhà cho con, nên em nghĩ anh cũng không cần dùng đến thẻ tín dụng phụ nữa nhỉ? Em đã báo ngân hàng khóa toàn bộ thẻ và phong tỏa tài khoản chung từ chiều nay rồi. Anh biết đấy, công ty của anh dạo này khó khăn, vốn liếng đều là của gia đình ngoại hỗ trợ. Nếu anh muốn tiếp tục ngồi ghế Giám đốc, thì ngoan ngoãn về nhà ăn cơm với con. Còn nếu anh bước ra khỏi cửa cùng cô ta, anh sẽ ra đi với hai bàn tay trắng đúng nghĩa.
Hùng chết lặng. Anh ta hiểu rõ hơn ai hết, 10 tỷ kia là khoản tiền mặt cuối cùng anh ta có quyền định đoạt. Gia thế và quyền lực thực sự nằm trong tay bố vợ và tôi. Ngọc nghe đến chữ “trắng tay”, ánh mắt ả đảo liên hồi. Ả nhìn Hùng, rồi nhìn căn nhà đã không còn thuộc về mình. Bất ngờ, Ngọc hất tay Hùng ra: – Đồ lừa đảo! Anh bảo anh là đại gia, anh lo cho mẹ con tôi. Hóa ra anh là thằng bám váy vợ! Nói rồi, ả vơ vội túi xách, vùng vằng bỏ đi, không quên ném lại cái nhìn khinh bỉ vào người tình.
Hùng đứng trơ trọi giữa phòng khách. Bố mẹ chồng tôi lúc này mới lên tiếng, mẹ chồng tôi giáng cho con trai một cái tát trời giáng: – Mày tỉnh chưa con? Về ngay! Đừng để tao phải nhục nhã thêm nữa! Hùng cúi gằm mặt. Anh ta nhìn tôi, ánh mắt không còn sự hung hăng, ngạo mạn ban đầu, mà chỉ còn sự sợ hãi và hối hận tột cùng. Anh ta hiểu, người phụ nữ đứng trước mặt anh ta không đơn giản là một bà nội trợ biết nghe lời. Đó là một “nội tướng” nắm trong tay cả kinh tế lẫn danh dự của anh ta.
Tôi bước lại gần, chỉnh lại cổ áo sơ mi đang xộc xệch của chồng, thì thầm đủ để anh ta nghe thấy: – Nhà này, em sẽ cho thuê lấy tiền nuôi con. Còn anh, muốn làm bố của con em, thì về nhà viết bản kiểm điểm. Đây là lần cuối cùng, Hùng nhé. Tôi dắt tay hai con quay lưng bước đi, để lại Hùng lầm lũi theo sau như một kẻ tội đồ được ân xá.
Tôi đã thắng. Tôi giữ được tài sản cho con, giữ được bố cho chúng, và quan trọng nhất, tôi đã dạy cho chồng một bài học nhớ đời: Đừng bao giờ coi thường sự im lặng của một người đàn bà, bởi sau đó có thể là cả một cơn bão tố nhấn chìm tất cả.

