Chủ nhật. Trời nắng chang chang như đổ lửa. Tôi xách giỏ đi chợ, định bụng mua ít cua đồng về nấu bát canh giải nhiệt cho Kiên – chồng tôi. Dạo này Kiên hay than mệt, công việc áp lực, về nhà là nằm dài ra ghế. Thương chồng, tôi chẳng nề hà việc gì, từ kiếm tiền đến nội trợ đều chu toàn. Đi được nửa đường, đến hàng rau quen, tôi mới tá hỏa nhận ra mình để quên ví tiền trên nóc tủ giày. Chắc lúc nãy mải nghe điện thoại công việc nên đãng trí. Tôi tặc lưỡi, quay xe phóng vội về nhà.
Căn nhà yên ắng lạ thường. Cổng không khóa, chỉ khép hờ. Tôi nhíu mày. Rõ ràng lúc đi tôi đã khóa cẩn thận, Kiên thì bảo mệt nên ngủ nướng trong phòng. Tôi dắt xe vào sân thật khẽ, không hiểu sao tim đập thình thịch như có điềm báo. Ngay bậc tam cấp, đập vào mắt tôi là một đôi dép cao gót màu nude đính đá. Tôi chết sững. Đôi dép này… là của Thu, cô hàng xóm góa chồng ở cách nhà tôi hai căn. Thu hay sang nhà tôi chơi, miệng lúc nào cũng “chị chị em em” ngọt xớt, còn hay khen Kiên là “người chồng quốc dân”.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi, bất chấp cái nóng 40 độ ngoài trời. Tôi bỏ dép, đi chân trần rón rén vào nhà. Phòng khách trống trơn. Nhưng từ phía phòng ngủ của vợ chồng tôi – nơi cửa phòng chỉ khép hờ một khe nhỏ – vọng ra những âm thanh lạ. “Ưm… ư… anh Kiên…… nhỡ chị Hạnh về…” “Yên tâm… vợ anh đi chợ phải cả tiếng mới về… em cứ chiều anh đi…”. Rồi tiếng cười rúc rích, những âm thanh “ú… ớ…” kinh tởm ấy như những mũi kim châm thẳng vào màng nhĩ, xuyên thấu tim gan tôi.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ. Cảm giác đầu tiên không phải là ghen tuông, mà là sự buồn nôn. Căn phòng ngủ tôi vừa thay ga gối sáng nay, giờ đây đang bị vấy bẩn bởi chính người chồng đầu ấp tay gối và ả hàng xóm lẳng lơ. Tôi muốn lao vào, muốn xé xác hai kẻ khốn nạn đó. Nhưng lý trí của một người đàn bà lăn lộn thương trường 10 năm nay đã giữ chân tôi lại. Đánh ghen ầm ĩ để làm gì? Để thiên hạ cười chê mình không biết giữ chồng? Để tay mình vấy bẩn? Không. Tôi phải cho chúng một bài học nhớ đời, một cái kết mà chúng không bao giờ ngóc đầu lên nổi.
Tôi rút điện thoại. Bật chế độ quay video sắc nét nhất. Tôi nhẹ nhàng tiến lại gần khe cửa, đưa camera vào. Ghi lại trọn vẹn 30 giây cảnh tượng rõ mặt cả hai nhân vật chính đang quấn lấy nhau như sam. Xong xuôi, tôi lùi lại, ra phòng khách. Tôi không la hét. Tôi ngồi xuống ghế sofa, rót một cốc nước, uống cạn để hạ hỏa. Sau đó, tôi làm hai việc. Thứ nhất, tôi gửi đoạn video đó vào tin nhắn riêng cho Kiên. Thứ hai, tôi gửi đoạn video đó cho bố mẹ chồng ở quê và… nhóm Zalo “Hội chị em phụ nữ xóm” – nơi mà Thu đang làm việc chuyên đi giảng giải đạo lý.
Xong xuôi, tôi đi ra cửa, khóa trái cửa chính từ bên ngoài, nhốt hai kẻ đó ở trong nhà. Rồi tôi bấm chuông cửa inh ỏi. Bên trong lập tức có tiếng lục đục, tiếng đồ đạc rơi đổ loảng xoảng. – Chết cha! Vợ anh về! – Tiếng Kiên hoảng loạn. – Làm sao bây giờ? Trốn đâu bây giờ? – Tiếng Thu rên rỉ. Hai phút sau, cánh cửa phòng ngủ mở ra. Kiên và Thu quần áo xộc xệch, mặt cắt không còn giọt máu, bước ra phòng khách thì thấy cửa chính đã khóa chặt. Và tôi, đang đứng ngoài sân, nhìn vào qua lớp cửa kính cường lực trong suốt, trên tay cầm chiếc điện thoại, mỉm cười lạnh lẽo.
– Em… Hạnh… em về lúc nào thế? Mở cửa cho anh! – Kiên lắp bắp qua điện thoại, mồ hôi vã ra như tắm. Thu thì nép sau lưng Kiên, mặt tái mét, run lẩy bẩy: – Chị Hạnh… chị hiểu lầm rồi… em sang mượn cái… cái búa… Tôi bật cười, tiếng cười vang lên giữa sân nắng chói chang: – Mượn búa à? Mượn búa mà phải leo lên giường, cởi hết quần áo ra để mượn sao hả Thu?
Tôi giơ điện thoại lên, dí sát vào cửa kính: – Hai người không cần giải thích. Tôi vừa gửi “phim ngắn” của hai người cho cả xóm và bố mẹ anh Kiên xem rồi. Giờ chắc mọi người đang chạy sang đấy. À, nghe nói chồng cũ của cô Thu (tôi nói nhầm, anh trai của chồng quá cố của Thu – người rất dữ dằn) cũng đang trong nhóm Zalo xóm phải không nhỉ? Nghe đến đó, Thu bủn rủn chân tay, ngã quỵ xuống sàn. Cô ta biết, với tính cách hung dữ của gia đình chồng, cô ta chết chắc.
– “Hạnh! Em điên rồi! Sao em dám làm th”ế! – Kiên gào lên, đập tay vào cửa kính. – “Em muốn hủy hoại anh à? – Kẻ hủy hoại anh là chính anh”! – Tôi gắt lên, ánh mắt sắc như dao cau chém đá. – “Căn nhà này là tài sản bố mẹ tôi cho tôi trước hôn nhân. Xe ô tô anh đi là tên tôi. Công việc anh đang làm là do tôi xin cho. Anh có cái gì? Anh chỉ có cái xác không hồn và thói trăng hoa đốn mạt”.
Đúng lúc đó, tiếng ồn ào vang lên ngoài cổng. Hàng xóm láng giềng kéo đến, xì xào chỉ trỏ. Người nhà bên chồng quá cố của Thu cũng hùng hổ chạy tới, mặt đỏ gay gắt. Tôi bình thản mở khóa cửa cổng, rồi mở khóa cửa chính. Đám người nhà chồng Thu lao vào, lôi xềnh xệch ả nhân tình ra ngoài đường. Tiếng chửi bới, tiếng khóc lóc van xin của Thu vang động cả khu phố. Nhục nhã ê chề, Thu không còn mặt mũi nào nhìn ai, bị gia đình chồng đuổi khỏi nhà ngay trong ngày hôm đó, phải bỏ xứ đi biệt tích vì không chịu nổi sự khinh bỉ của láng giềng.
Còn Kiên, anh ta đứng trơ trọi giữa phòng khách, nhìn tôi với ánh mắt van lơn tột cùng. – Vợ ơi… anh sai rồi… một phút yếu lòng… em tha thứ cho anh… Tôi đi lướt qua anh ta, vào phòng ngủ, gom hết quần áo của Kiên nhét vào cái vali cũ rích – thứ duy nhất anh ta mang theo khi bước chân vào nhà tôi 5 năm trước.
Tôi ném cái vali ra sân. – 5 năm trước anh đến đây với hai bàn tay trắng, giờ anh đi cũng thế thôi. Đơn ly hôn tôi sẽ gửi tòa án, bằng chứng ngoại tình tôi đã có đủ, anh đừng hòng chia chác một xu. Giờ thì cút về quê mà bám váy mẹ anh, xem bà có nuôi nổi thằng con quý tử “mất nết” này không. Kiên quỳ xuống ôm chân tôi, nhưng tôi lạnh lùng hất ra. Bảo vệ khu phố (do tôi gọi trước đó) đã có mặt, “hộ tống” Kiên ra khỏi nhà như một kẻ gây rối.
Cánh cổng đóng lại. Căn nhà trở lại sự yên tĩnh vốn có. Tôi ngồi xuống ghế, nhìn bát canh cua chưa kịp nấu, lòng nhẹ bẫng. Đau đớn không? Có. Nhưng thà đau một lần rồi cắt bỏ khối u nhọt, còn hơn để nó di căn cả đời. Tôi nhấc điện thoại, gọi cho thợ đến thay khóa cửa và đặt lịch một công ty vệ sinh công nghiệp đến khử trùng toàn bộ căn nhà, đặc biệt là cái phòng ngủ dơ bẩn kia.
Đàn bà, cầm lên được thì buông xuống được. Một gã chồng tồi cũng giống như chiếc ví để quên, nếu không còn tiền bên trong thì vứt đi cũng chẳng tiếc, chỉ tiếc công mình đã giữ gìn nó bấy lâu nay mà thôi.

