Tuấn ném xấp ảnh siêu âm thai nhi xuống mặt bàn, vẻ mặt vênh váo xen lẫn thách thức. – Cô ấy có bầu con trai. Là đích tôn của dòng họ Nguyễn. Tôi không thể để con tôi lưu lạc bên ngoài được. Ly hôn đi, tôi sẽ bù đắp cho cô căn chung cư cũ này. Lan ngồi đó, tay siết chặt tà áo, nước mắt chực trào nhưng không thốt nên lời. Cô nhìn sang mẹ chồng – bà Phương – người phụ nữ quyền lực nhất cái nhà này, hy vọng một lời bênh vực.
Bà Phương chậm rãi nhấp ngụm trà, khuôn mặt không gợn sóng. Bà đặt tách trà xuống cái “cạch”, âm thanh khô khốc vang lên trong không gian tĩnh mịch: “Có bầu rồi à”? – Bà hỏi, giọng nhẹ bẫng. – “Vâng mẹ”! – Tuấn hớn hở. – “Diệp cô ấy trẻ, khỏe, lại mắn đẻ. Không như Lan”… – “Được rồi”. – Bà Phương cắt ngang. – “Con cháu nhà họ Nguyễn không thể sống chui lủi. Con đón con bé đó về đây. Mẹ sẽ đích thân chăm sóc cho đến ngày mẹ tròn con vuông. Còn chuyện ly hôn, đợi sinh xong rồi tính”.
Tuấn và Lan đều sững sờ. Tuấn không ngờ mẹ lại thoáng tính như vậy, còn Lan thì như chết lặng. Cô định mở miệng phản đối thì bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo, sắc lẹm của bà Phương lướt qua. Cái nhìn ấy chứa đựng một mệnh lệnh ngầm: “Im lặng và xem kịch”. Ngày hôm sau, Diệp – nhân tình của Tuấn – dọn về. Ả ta ưỡn cái bụng mới lùm lùm, đi lại nghênh ngang trong biệt thự như bà hoàng. Tuấn chiều chuộng ả hết mực, con Lan thì bị biến thành người giúp việc không lương.
Bà Phương giữ đúng lời hứa. Bà cưng chiều Diệp ra mặt. Bà dọn cho Diệp ở phòng khách rộng nhất, không cho động tay vào bất cứ việc gì, kể cả rót nước. Đặc biệt, ngày nào bà cũng đích thân xuống bếp sắc một bát thuốc đen ngòm, mùi hăng hắc đưa lên phòng cho Diệp. “Uống đi con”. – Bà Phương ân cần nói, ánh mắt hiền từ lạ lùng. – “Đây là bài thuốc bí truyền “dưỡng thai, sinh quý tử” của dòng họ. Uống vào thì con khỏe, cháu bà thông minh xuất chúng”. Diệp nhăn mặt vì mùi thuốc, nhưng nghe đến “quý tử” và nhìn cơ ngơi đồ sộ này, ả nhắm mắt uống cạn.
Một tháng trôi qua. Cuộc sống của Tuấn như thiên đường. Vợ phục tùng, bồ ngoan ngoãn, mẹ ủng hộ. Trong cơn say chiến thắng, Tuấn lơ là mọi thứ. Một buổi tối, bà Phương gọi Tuấn vào phòng, đưa ra một xấp giấy tờ dày cộp. – “Mẹ thấy con Diệp nó cũng thật lòng. Nhưng tài sản gia đình mình lớn, mẹ sợ thiên hạ dị nghị nó đào mỏ. Con ký vào giấy chuyển nhượng tạm thời cổ phần công ty và sổ đỏ biệt thự sang tên con đi. Mẹ làm thủ tục “tặng cho riêng”, sau này nhỡ có chuyện gì thì con Lan không được chia chác, mà con Diệp cũng không dám đòi hỏi. Đây là cách mẹ giữ của cho cháu đích tôn”. Tuấn nghe mùi tai, thấy mẹ tính toán quá chu toàn cho mình, liền đặt bút ký roẹt một cái mà không thèm đọc kỹ các điều khoản pháp lý dày đặc.
Tuần thứ 6 Diệp ở lại biệt thự. Dạo này Diệp thấy lạ. Ả tăng cân vùn vụt, người phù nề, mặt mũi bắt đầu nổi mụn chi chít. Ả luôn cảm thấy buồn ngủ, mệt mỏi rã rời, đầu óc mụ mị. Tuấn thấy bồ xuống sắc thì bắt đầu chán, lại thấy vợ dạo này im lặng, nhẫn nhịn, nấu ăn ngon nên lại lân la muốn “gần gũi” vợ. Nhưng Lan luôn tìm cớ lảng tránh. Đêm hôm ấy là sinh nhật Tuấn.
Bữa tiệc gia đình được tổ chức linh đình. Bà Phương ngồi đầu bàn, Lan ngồi bên trái, Tuấn và Diệp ngồi bên phải. Không khí có vẻ vui vẻ cho đến khi bà Phương ra hiệu cho người giúp việc mang ra “món quà” đặc biệt. Không phải bánh kem. Đó là một chiếc máy chiếu và một bác sĩ mặc áo blouse trắng bước vào.: – “Mẹ? Chuyện gì thế này”? – Tuấn ngơ ngác.
Bà Phương không cười nữa. Khuôn mặt bà đanh lại, toát lên sát khí khiến Tuấn rùng mình. – “Bác sĩ Hùng, phiền anh kiểm tra cái thai trong bụng cô Diệp ngay tại đây cho cả nhà cùng xem”. Diệp tái mặt, ôm bụng lùi lại: – “Mẹ… mẹ không tin con sao? Con đã siêu âm rồi mà”… – “Siêu âm ở phòng khám chui của bạn cô thì nói làm gì”. – Bà Phương gằn giọng. – “Khám ngay”!
Trước thái độ kiên quyết của bà, Diệp run rẩy để bác sĩ thăm khám. Máy siêu âm 4D hiện đại được bật lên, hình ảnh chiếu thẳng lên màn hình lớn. Cả căn phòng im phăng phắc. Trên màn hình đen trắng, tử cung của Diệp trống rỗng. Không có túi thai. Không có tim thai. Chỉ có một lớp mỡ dày và một khối u nang buồng trứng nhỏ: – “Không thể nào”! – Tuấn hét lên. – “Rõ ràng cô ấy nôn nghén, bụng to lên mà”!
Bác sĩ Hùng tháo kính, lạnh lùng nói: – “Đó là hiện tượng mang thai giả do tâm lý, cộng với tác dụng phụ của việc tăng cân đột ngột. Cô này hoàn toàn không có thai. Hơn nữa, nhìn niêm mạc tử cung mỏng thế kia, cô ấy đã từng nạo phá thai rất nhiều lần, khả năng có con tự nhiên gần như bằng không”. Diệp sụp xuống sàn, mặt cắt không còn giọt máu. Tuấn điên tiết lao tới tát Diệp một cú trời giáng: – “Cô lừa tôi! Đồ khốn nạn”!
Nhưng tiếng cười lạnh lẽo của bà Phương vang lên, ngăn Tuấn lại. – “Màn kịch chưa hết đâu con trai ạ”. Bà Phương đứng dậy, đi về phía Lan, nắm lấy tay con dâu. – “Con nghĩ mẹ hồ đồ đến mức đi tin một đứa gái bao hạng sang, chuyên đi lừa đảo đại gia như nó sao? Mẹ đã điều tra lý lịch nó từ ngày đầu con đưa về. Nhưng mẹ cần thời gian để con tự sáng mắt ra, và quan trọng hơn”…
Bà ném lên bàn một tập hồ sơ khác. – “Bát thuốc “an thai” mà nó uống mỗi ngày thực chất là thuốc bổ kích thích ăn uống và tích nước, cộng thêm một chút an thần để nó mụ mị đầu óc, không thể tính kế hại con Lan. Còn con”… Bà nhìn Tuấn, ánh mắt không còn chút tình thương nào dành cho đứa con trai tệ bạc: – “Tập giấy tờ con ký tuần trước, con tưởng là sang tên cho chính mình để tẩu tán tài sản trước khi ly hôn Lan sao? Đọc kỹ lại đi. Đó là Giấy ủy quyền toàn phần và Hợp đồng chuyển nhượng tài sản cho LAN”.
Tuấn chộp lấy tờ giấy, tay run lẩy bẩy. Dòng chữ “Người thụ hưởng: Nguyễn Thị Lan” đập vào mắt anh ta như một nhát dao. – “Mẹ… Mẹ lừa con? Mẹ cấu kết với vợ con lừa con sao”? – Tuấn gào lên trong tuyệt vọng.
Lan lúc này mới ngẩng đầu lên. Ánh mắt cô nhìn Tuấn đầy sự khinh bỉ và thương hại. – Anh Tuấn ạ, tôi đã định tha thứ cho anh. Nhưng khi anh dẫn cô ta về, ép tôi hầu hạ cô ta, anh đã giet chết chút tình nghĩa cuối cùng rồi. Mẹ không ép tôi, là tôi tình nguyện phối hợp cùng mẹ. Tôi cần đảm bảo tương lai cho con tôi, chứ không phải để anh mang tiền đi nuôi loại gái lừa đảo này.
– Ra khỏi nhà tôi! Ngay lập tức!
Tiếng quát của bà Phương vang lên như sấm nổ.
– Cả hai đứa bay! Cút! – Bà chỉ tay ra cửa. – Thằng Tuấn, mày đã ký giấy từ bỏ tất cả, giờ mày trắng tay. Hãy dắt cô bồ “quý hóa” của mày đi mà xây dựng hạnh phúc. Để xem khi không còn tiền, tình yêu của chúng mày đẹp đến đâu.
Diệp thấy Tuấn trắng tay, liền lồm cồm bò dậy định chuồn. Tuấn túm lấy Diệp, nhưng bị bảo vệ lôi xềnh xệch vứt ra ngoài cổng sắt. Dưới cơn mưa tầm tã, Tuấn đập cửa gào khóc: – “Mẹ ơi! Vợ ơi! Con sai rồi! Mở cửa cho con”! Nhưng cánh cửa biệt thự đóng sầm lại lạnh lùng. Bên trong, bà Phương quay sang ôm lấy Lan, người con dâu đang run lên vì kìm nén cảm xúc bấy lâu: – “Khóc đi con. Khóc một lần này rồi thôi. Từ mai, mẹ con mình sẽ làm lại. Nhà này không cần loại đàn ông bội bạc”.
Ngoài kia, tiếng chửi rủa lẫn nhau của Tuấn và Diệp vang lên hỗn loạn trong màn đêm, báo hiệu một tương lai tăm tối, nợ nần và nhục nhã đang chờ đón họ. Đó là cái giá kinh hoàng nhất cho sự phản bội và ngu dốt.

