Tôi từng nghĩ rằng sau 28 năm trên đời, mình đã tìm thấy bến đỗ bình yên. Quang Hùng – người yêu tôi gần hai năm – là một người đàn ông chu đáo, thành đạt, và là tất cả những gì tôi hằng mong ước. Mối tình của chúng tôi tưởng như một cuốn tiểu thuyết lãng mạn: đi xem nhà, bàn bạc nội thất, lên kế hoạch cho đám cưới. Rồi một ngày, chiếc que thử hiện lên hai vạch hồng.
Tôi run rẩy báo tin. Hùng ôm tôi chặt đến mức tôi tưởng như xương mình gãy vụn. “Cảm ơn em, mẹ của con anh,” anh nói trong niềm hạnh phúc vỡ òa. Tôi cũng tin rằng, từ giây phút ấy, chúng tôi đã gắn bó cả đời, và tổ ấm nhỏ của chúng tôi đang hình thành dưới sự che chở của anh.
Ba tháng đầu mang thai, tôi nghén nặng. Hương vị thức ăn trở thành nỗi ám ảnh. Tôi buồn nôn triền miên, đầu óc quay cuồng. Thế nhưng, mỗi lần anh mua trái cây về, kiên nhẫn gọt từng miếng xoài chấm muối ớt, hay đỡ tôi khi tôi nôn thốc tháo vào nhà vệ sinh, tôi lại tự nhủ: “Có cực mấy cũng đáng.” Tôi thương con, thương Hùng, thương cả cái gia đình nhỏ đang lớn dần. Tôi tin vào sự chân thành và trách nhiệm của anh.
Bụng tôi lớn dần theo thời gian. Ngày ăn hỏi đến, tôi đã mang thai được tròn năm tháng. Tôi háo hức chọn áo dài lụa màu hồng phấn, cố gắng trang điểm nhẹ nhàng để che đi gương mặt nhợt nhạt vì thai nghén. Ai nhìn vào cũng chúc mừng, khen tôi có phúc, sắp làm dâu một gia đình khá giả. Tôi chỉ cười, nghĩ mình đúng là người phụ nữ hạnh phúc nhất trần đời.
Ngày ăn hỏi diễn ra tại nhà tôi ở vùng ngoại ô thành phố. Nhà trai sang đông đủ, xe hoa kết ruy băng rực rỡ, lễ vật trầu cau, bánh trái xếp thành tháp cao ngất. Không khí rộn rã tiếng cười nói, tiếng chúc mừng. Trong không gian hân hoan đó, tôi lại cảm thấy một chút lo lắng. Lo vì không biết làm dâu sẽ thế nào, lo vì bản thân vốn nhạy cảm, dễ tủi thân. Nhưng rồi tôi tự trấn an: Hùng sẽ là chỗ dựa vững chắc cho tôi.
Tôi bước ra chào hỏi quan viên hai họ. Mẹ tôi nắm tay tôi, dặn dò vài câu xúc động. Hùng nhìn tôi, ánh mắt rạng ngời niềm tự hào. Trong lúc tôi đang khẽ cúi đầu nhận lời chúc phúc từ cô chú bên nhà trai, một bóng dáng nhỏ nhắn lướt đến gần tôi. Đó là Hà An, em gái ruột của Hùng, một cô bé mới 18 tuổi, đang học đại học. Hà An luôn tỏ ra quý mến tôi. Cô bé nắm lấy bàn tay đang đeo nhẫn đính hôn của tôi.
Rồi, Hà An ghé sát tai tôi. Bàn tay cô bé run run, đôi mắt đỏ hoe ngấn nước. Trong tiếng pháo tép lác đác ngoài sân, giọng nói thầm thì của cô bé như một luồng điện lạnh buốt chạy dọc sống lưng tôi: “Chị ơi, anh ấy có người khác rồi.” Chỉ bảy từ ngắn ngủi, nhưng mạnh hơn cả một quả bom. Tôi giật mình, tưởng mình nghe nhầm. Nhìn lại gương mặt non nớt kia, đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt đầy sự lo lắng, bàn tay run rẩy, tôi biết cô bé không hề nói dối. Em chồng tôi đang gom hết can đảm của tuổi trẻ để cảnh báo tôi.
Trong khoảnh khắc, tim tôi thắt lại, máu dồn lên mặt. Mọi niềm tin, mọi hình dung về tương lai hạnh phúc bấy lâu tôi dày công dựng xây, sụp đổ hoàn toàn chỉ trong tích tắc. Những lời nói của em chồng vang vọng mãi trong đầu, át hết cả tiếng cười nói, tiếng nhạc ngoài sân. Tôi như rơi vào hố sâu không đáy của sự phản bội.
Tôi đứng chết lặng giữa vòng vây của họ hàng. Khuôn mặt tôi tái nhợt, chiếc bụng bầu năm tháng dường như nặng trĩu hơn bao giờ hết. Tôi hít một hơi sâu, sự bình tĩnh đến một cách kinh ngạc. Tôi nhìn thẳng vào Hùng, người đang tươi cười nhận lời chúc tụng. Hôm ấy, khi quan viên hai họ còn chưa kịp nâng chén rượu mừng, tôi đã dõng dạc tuyên bố, giọng nói tuy không lớn nhưng đầy dứt khoát: “Xin lỗi hai họ, tôi quyết định hủy hôn.”
Cả phòng khách như có một cơn bão quét qua. Sự ồn ào lập tức biến thành sự im lặng đáng sợ. Mẹ tôi tái mặt, bố tôi nắm chặt tay ghế, giận đến tím tái. Nhà trai thì xôn xao, bối rối, ngạc nhiên tột độ. Hùng hoảng hốt, mặt cắt không còn giọt máu. Anh lao đến nắm chặt tay tôi, gặng hỏi: “Em nói gì thế? Em đang đùa đúng không? Hôm nay là ngày vui của chúng ta mà, Mai!”. Tôi nhìn thẳng vào anh, ánh mắt không còn sự dịu dàng hay ngọt ngào như những ngày yêu đương:
“Khi trong bụng tôi là con của anh, anh vẫn phản bội. Tôi không cưới người như vậy. Tôi không thể làm vợ một người nói dối, và không muốn con tôi có một người cha như thế.” Không cần thêm một lời giải thích hay một cuộc cãi vã nào. Tôi xoay người bước vào trong, bỏ mặc những tiếng xôn xao, những lời đồn đoán và sự tức giận phía sau. Người ta đồn tôi dở hơi, có bầu năm tháng rồi còn hủy hôn, tự đẩy mình vào hoàn cảnh khó khăn. Có người chê tôi dại, vì dù sao cũng đã “lỡ”, phải cố mà níu lấy cái danh vợ để con có cha.
Nhưng tôi im lặng. Tôi chỉ thấy mình cần sự bình tĩnh tuyệt đối để nuôi dưỡng sinh linh bé nhỏ đang lớn lên từng ngày. Những đêm ôm bụng bầu, nước mắt tôi cứ rơi. Tôi thương con, thương bản thân, thương cả tuổi xuân đã tin nhầm người. Nhưng rồi tôi lại nghe văng vẳng câu nói ngây ngô của Hà An hôm ấy. Tôi biết, cô bé đã gom hết can đảm để nói thật, để cứu tôi thoát khỏi cuộc đời làm dâu nước mắt, thoát khỏi một cuộc hôn nhân dối trá. Tôi thấy biết ơn vô cùng.
Khi tôi quyết định ôm bụng bầu về nhà ngoại, bố mẹ tôi ban đầu giận lắm, giận vì tôi làm mất mặt gia đình. Nhưng nhìn tôi ngày một xanh xao, họ lại thương. Mẹ tôi chăm tôi như chăm một đứa trẻ, bố tôi lặng lẽ đi chợ nấu cho tôi bát canh cá chua nóng hổi. Tôi nhận ra, dù hủy hôn mất đi một cuộc hôn nhân, tôi vẫn còn gia đình, vẫn còn những vòng tay thật sự thương mình.
Ngày tôi sinh con, chính Hà An hôm ấy lặng lẽ xuất hiện ở bệnh viện. Cô bé bưng một bó hoa, mắt hoe đỏ, nói khẽ: “Em xin lỗi chị. Nhưng em nghĩ chị xứng đáng được hạnh phúc hơn, xứng đáng với một người đàn ông tốt hơn anh ấy.” Tôi ôm con trong tay, nhìn cô bé mà nước mắt lăn dài. Tôi biết ơn Hà An, bởi nhờ bảy từ định mệnh từ hôm ấy, tôi mới có đủ dũng khí rời đi, để con tôi không phải lớn lên trong một gia đình dối trá. Giờ đây, mỗi ngày tôi đều nỗ lực làm việc, nuôi con bằng tình yêu thương và sự mạnh mẽ.
Với tôi, lựa chọn hủy hôn ngày hôm ấy không phải sự yếu đuối, mà là cách mạnh mẽ nhất để bảo vệ con và bảo vệ lòng tự trọng của chính mình. Tôi tin, con tôi sau này sẽ tự hào vì mẹ nó đã dũng cảm.

