Tôi gặp Thanh trong một chuyến đi tình nguyện vùng cao. Giữa cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông Tây Bắc, nụ cười hiền hậu và đôi bàn tay thoăn thoắt lo từng bữa ăn cho trẻ em nghèo của em đã sưởi ấm trái tim tôi. Trở về thành phố, tôi mất ròng rã nửa năm trời theo đuổi mới nhận được cái gật đầu của em. Thanh là người phụ nữ truyền thống, kín đáo và nhẹ nhàng, đúng mẫu người “vợ hiền dâu thảo” mà tôi luôn tìm kiếm.
Chúng tôi dọn về sống chung sau hơn một năm yêu nhau. Vì sự nghiệp chưa vững, tôi bàn với Thanh kế hoạch. Em ngoan ngoãn nghe lời, đều đặn uống thuốc tránh thai hàng ngày để tôi yên tâm phấn đấu. Ba năm sau, khi tôi đã có chỗ đứng nhất định, một đám cưới ấm cúng diễn ra trong sự chúc phúc của hai bên gia đình.
Cưới xong, chúng tôi “thả” cửa để đón con đầu lòng. Nhưng một năm, rồi hai năm trôi qua, bụng Thanh vẫn phẳng lì. Áp lực từ bố mẹ, cộng với sự sốt ruột của bản thân khiến không khí trong nhà ngày càng ngột ngạt. Một buổi chiều mưa tầm tã, chúng tôi dắt nhau đi khám. Trong lúc chờ kết quả, tôi có cuộc gọi triệu tập họp khẩn cấp từ công ty nên đành để Thanh ở lại lấy kết quả một mình. Tối hôm đó về nhà, tôi thấy Thanh ngồi thẫn thờ bên mâm cơm nguội lạnh, đôi mắt đỏ hoe.
“Sao thế em? Bác sĩ bảo sao?” Tôi gặng hỏi, lòng nóng như lửa đốt. Thanh ngập ngừng hồi lâu mới lí nhí: “Bác sĩ bảo… nội tiết của em kém quá, tử cung lạnh nên khó thụ thai. Phải tẩm bổ và điều trị lâu dài mới có hy vọng.” Cơn giận bùng lên, tôi đập mạnh tay xuống bàn: “Thấy chưa! Anh đã bảo mà. Anh to cao, thể dục thể thao đều đặn thế này làm sao mà yếu được. Chỉ có thể là do em thôi. Đấy, giờ biết bệnh rồi thì liệu mà thuốc thang. Anh nói trước, anh là con trai độc đinh, anh không chấp nhận việc tuyệt tự đâu.”
Thanh cúi gầm mặt, nước mắt lã chã rơi nhưng không dám cãi nửa lời. Từ hôm đó, thái độ của tôi với vợ thay đổi hẳn. Tôi hay cáu gắt, nhậu nhẹt về khuya và bắt đầu nảy sinh tâm lý chán chường. Mỗi lần nhìn vợ uống từng bát thuốc bắc đắng ngắt, tôi lại thở dài ngán ngẩm, nghĩ đời mình sao mà đen đủi.
Chính trong những ngày tháng bí bách ấy, tôi gặp Nhung – một cô gái trẻ trung, bốc lửa và phóng khoáng. Sự tươi mới của Nhung khiến tôi mê mệt. Tôi lao vào cuộc tình vụng trộm như con thiêu thân. Và rồi, điều tôi mong chờ nhất cũng đến: Nhung báo tin có thai. Cầm chiếc que thử thai hai vạch đỏ chót Nhung đưa, tôi mừng rơn, lập tức về nhà đưa đơn ly hôn cho Thanh. Tôi cứ nghĩ Thanh sẽ khóc lóc, níu kéo hay làm ầm ĩ. Nhưng không, em bình thản đến lạ lùng. Em nhìn tôi trân trân, ánh mắt không còn sự oán trách mà chỉ có nỗi buồn sâu thẳm.
Trước khi đặt bút ký, Thanh chỉ nói duy nhất một câu: “Anh đã quyết thì em không giữ. Chỉ mong sau này, dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng đừng hối hận.” Câu nói ấy khiến tôi chột dạ nhưng rồi cũng nhanh chóng gạt đi. Tôi để lại cho Thanh một khoản tiền lớn gọi là bù đắp, còn mình giữ lại căn nhà để đón Nhung về. Đám cưới với Nhung diễn ra nhanh chóng và hoành tráng hơn lần đầu rất nhiều. Đêm tân hôn, trong men say hạnh phúc và hơi men rượu, tôi háo hức chờ đợi giây phút được âu yếm vợ và đứa con trong bụng.
Cửa phòng tắm mở ra, Nhung bước ra trong bộ váy ngủ gợi cảm. Nhưng khi cô ấy cởi bỏ lớp áo choàng, tôi chết lặng, hai chân rụng rời. Không có chiếc bụng bầu lùm lùm nào cả. Thay vào đó, Nhung thản nhiên tháo một cái đệm mút dày cộm được độn khéo léo bên trong lớp váy ra vứt lên giường. “Em… cái thai đâu?” Tôi lắp bắp, mặt cắt không còn giọt máu.
Nhung nhún vai, giọng nũng nịu: “Làm gì có thai nào. Nếu em không dùng khổ nhục kế giả bầu thì anh còn dùng dằng với con vợ cũ đến bao giờ? Em làm thế cũng vì quá yêu anh, muốn danh chính ngôn thuận làm vợ anh thôi. Anh yên tâm, mình còn trẻ, khỏe mạnh thế này thì cưới xong đẻ mấy đứa chẳng được.”
Tôi điếng người, cảm giác như bị dội một gáo nước sôi. Nhưng ván đã đóng thuyền, đám cưới đã xong, giờ làm ầm lên thì tôi còn mặt mũi nào nhìn thiên hạ. Tôi đành ngậm bồ hòn làm ngọt, tự an ủi rằng dù sao Nhung cũng trẻ, chuyện con cái chắc không khó. Nhưng ông trời như trêu ngươi tôi. Một năm, hai năm, rồi ba năm trôi qua. Nhung vẫn không có tin vui. Không giống như Thanh cam chịu ngày xưa, Nhung đanh đá và hay đổ lỗi. Cô ấy bắt tôi đi khám, rồi cằn nhằn chuyện chăn gối.
Tuần trước, không chịu nổi áp lực nữa, tôi đưa Nhung đến bệnh viện phụ sản lớn nhất thành phố để kiểm tra tổng thể. Định mệnh trớ trêu, trong lúc ngồi chờ ở sảnh, tôi bỗng thấy một dáng người quen thuộc. Là Thanh! Em đang đi cùng một người đàn ông lạ mặt. Điều khiến tôi tái mặt là chiếc bụng bầu vượt mặt của em. Em mập lên, da dẻ hồng hào, khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc khác hẳn vẻ u sầu ngày xưa.
Người đàn ông đi cùng ân cần dìu Thanh ngồi xuống ghế ngay gần chỗ tôi (nhưng bị khuất bởi hàng cây trang trí), giọng anh ta trầm ấm vang lên: “Em ngồi đây nghỉ, để anh đi lấy nước ấm. Bác sĩ vừa dặn rồi, mang thai đôi lần hai này sẽ nặng nề hơn lần trước, em phải cẩn thận đấy.” Mang thai đôi? Lần hai? Tai tôi ù đi. Vậy là sau khi ly hôn tôi, Thanh đã tái hôn và sắp sinh con thứ hai? Vậy thì nguyên nhân vô sinh ngày trước…
Tôi kéo sụp mũ xuống, cố thu mình lại vì xấu hổ và hoang mang. Đúng lúc đó, Nhung từ phòng bác sĩ bước ra, tay cầm tờ kết quả xét nghiệm, mặt hầm hầm ném thẳng vào người tôi. “Đấy! Anh mở mắt to ra mà nhìn! Hai năm rõ mười rồi nhé!” Nhung gắt lên oang oang giữa chốn đông người. “Tinh trùng dị dạng 100%, khả năng thụ thai tự nhiên bằng 0. Thế mà suốt ngày anh về nhà chì chiết tôi không biết đẻ. Số tôi đúng là vô phúc mới vớ phải thằng chồng vô sinh lại còn sĩ diện như anh!”
Tiếng quát của Nhung khiến mọi người xung quanh đổ dồn ánh mắt về phía tôi. Thanh và chồng cô ấy cũng quay lại. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Trong giây phút ấy, tôi thấy trong mắt Thanh không còn là sự yêu thương, cũng chẳng còn hận thù, mà chỉ là sự thương hại. Em nhìn tôi một cái rồi quay sang chồng mới, mỉm cười nhẹ nhàng rồi khoác tay anh ta rời đi, như thể tôi chỉ là một người xa lạ không đáng bận tâm.
Tôi ngồi phịch xuống ghế, tờ kết quả xét nghiệm rơi lả tả dưới chân. Sự thật phơi bày trần trụi và tàn nhẫn. Hóa ra 3 năm trước, Thanh đã biết rõ nguyên nhân là do tôi. Em đã nhận hết lỗi lầm về mình, chịu đựng sự sỉ nhục của tôi để bảo vệ cái sĩ diện hão huyền của chồng.
Em đã cho tôi cơ hội, đã cảnh báo “đừng hối hận”. Nhưng tôi đã mù quáng vứt bỏ một viên ngọc quý để chạy theo một hòn đá cuội giả tạo. Giờ đây, nhìn vợ cũ hạnh phúc viên mãn với thiên chức làm mẹ, còn mình thì kẹt lại với người vợ chanh chua và bản án “tuyệt tự”, tôi chỉ biết ôm mặt gục xuống. Nước mắt đàn ông mặn chát và cay đắng trào ra. Cái giá tôi phải trả cho sự bội bạc này, quả thực quá đắt.

