“Em giữ lại đứa bé này, thì đừng trách anh nhẫn tâm.”
Câu nói ấy của chồng tôi như nhát dao cuối cùng cắt đứt tất cả niềm tin và tình yêu mà tôi đã dành cho anh suốt 5 năm qua.
Tôi đứng đó, bụng mang thai hơn 2 tháng, giữa căn nhà 3 tầng mà tôi từng nghĩ là tổ ấm. Nhưng giờ đây, nó chẳng khác gì một chiếc lồng son. Trong đó, tôi chỉ là món đồ phụ kiện – đẹp đẽ khi thuận mắt, và bị vứt bỏ khi không còn phù hợp.
Tôi và anh quen nhau khi tôi vừa tốt nghiệp đại học. Anh hơn tôi 6 tuổi, là một doanh nhân trẻ, có tiền, có thế lực, có tất cả. Tôi yêu anh vì sự từng trải và chu đáo. Gia đình anh có một công ty bất động sản lớn – ai cũng bảo tôi “số hưởng” khi được anh để mắt.
Chúng tôi cưới nhau sau hơn một năm quen biết. Lúc đó, tôi đang làm trợ lý giám đốc ở một tập đoàn nước ngoài. Nhưng sau đám cưới, mẹ chồng (một người phụ nữ sắc sảo, quyền lực và kiểm soát mọi thứ) đề nghị tôi nên tạm nghỉ việc để tập trung “phụ giúp sự nghiệp của chồng”.
Tôi đồng ý. Vì yêu, vì tin, vì nghĩ rằng đó là sự hy sinh xứng đáng.
Tôi vui mừng thông báo cho chồng. Nhưng trái với mong đợi, anh im lặng. Vài ngày sau, anh nói:
“Bây giờ chưa phải lúc. Anh đang có cơ hội đầu tư với đối tác nước ngoài, em mang thai sẽ ảnh hưởng rất nhiều… Đối tác họ rất bảo thủ, em biết mà.”
Tôi ngỡ ngàng. Tôi chưa từng nghĩ một sinh linh bé nhỏ – con của chúng tôi – lại bị xem là “vật cản” trong kế hoạch làm ăn của anh.
Mẹ chồng tôi thì thẳng thừng hơn:
“Bây giờ mà có con thì chỉ tổ vướng víu. Đối tác nước ngoài mà biết vợ đang mang bầu, nghỉ ngơi, thì họ nghi ngờ năng lực lãnh đạo, ảnh hưởng đến cả công ty. Cô nghĩ đến ai vậy? Đàn bà phải biết thời thế chứ.”
Tôi phản đối. Nhưng càng phản đối, tôi càng bị cô lập. Mọi người lạnh nhạt, ánh mắt nghi ngờ, thậm chí có lần tôi nghe lén được cuộc điện thoại mẹ chồng nói với chồng tôi:
“Anh chắc đứa bé là của anh chứ? Nó suốt ngày ra ngoài, có khi dính vào thằng nào…”
Lòng tôi tan nát.
Tôi ôm bụng bầu, kéo chiếc vali nhỏ ra khỏi căn nhà lạnh lẽo đó giữa cơn mưa tầm tã. Không một ai giữ tôi lại. Không một tiếng gọi. Chồng tôi đứng nhìn từ trên ban công, ánh mắt trống rỗng.
Tôi bắt xe đến một vùng ven thành phố. Trọ ở một căn phòng bé xíu. Tôi làm việc quần quật để sống và giữ lại con. Làm phục vụ quán ăn, dọn vệ sinh buổi tối, thậm chí chạy đơn giao hàng. Tôi từng ngất giữa đường khi bụng đã to, từng ôm con khóc vì không đủ tiền mua sữa. Nhưng chưa một lần tôi nghĩ đến việc bỏ cuộc.
Vì tôi biết, chỉ mình tôi yêu con mình vô điều kiện.
Tôi không còn là người vợ cam chịu, bị đuổi khỏi nhà giữa đêm mưa. Tôi giờ là Trinh Lê, người sáng lập một thương hiệu mỹ phẩm thiên nhiên được yêu thích trên mạng xã hội.
Tôi khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, tự nghiên cứu sản phẩm, tự làm marketing, livestream bán hàng mỗi tối sau khi ru con ngủ. Một người phụ nữ từng giúp tôi trọ nhờ những tháng đầu đã góp vốn mở lô hàng đầu tiên – và tôi chưa từng quên ơn chị ấy.
Câu chuyện của tôi truyền cảm hứng. Báo chí, truyền hình mời tôi chia sẻ. Tên tôi bắt đầu xuất hiện khắp nơi. Và rồi… họ lại xuất hiện.
Doanh nghiệp của họ thất bại trong một dự án lớn, bị phanh phui vì sai phạm pháp lý. Chồng tôi giờ trắng tay. Và họ đến tìm tôi… xin nhận lại cháu.
“Chúng ta là người lớn, chuyện qua rồi, con bé còn nhỏ mà, nó cần gia đình nội nữa chứ?”
Tôi im lặng một lúc lâu. Rồi tôi nhìn thẳng vào họ:
“Khi tôi mang thai, các người đuổi tôi đi không thương tiếc. Giờ tôi sống tốt thì quay lại xin nhận cháu? Đứa bé này – từ lúc nó hình thành trong bụng mẹ – đã không có ông bà nội, cũng không có người cha nào cả. Và nó vẫn sống tốt hơn rất nhiều người trong căn biệt thự của các người.”
Chồng cũ tôi cúi gằm mặt. Anh ta không còn là người đàn ông tự tin năm xưa. Anh ta run rẩy nói:
“Anh xin lỗi… Anh đã sai.”
Tôi cười nhẹ:
“Đúng. Nhưng tiếc là lời xin lỗi không thể quay ngược thời gian. Anh không chỉ đánh mất tôi – mà còn đánh mất cả quyền được làm cha.”
Tôi không kiện tụng, không bêu riếu họ. Tôi chỉ sống tiếp, nuôi con thật hạnh phúc. Đó là đòn trả đũa mạnh nhất – khi người ta từng nghĩ mình sẽ sụp đổ, mà cuối cùng mình lại trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết.
Cuộc đời không công bằng. Nhưng đôi khi, sự bất công lại chính là khởi đầu cho một hành trình phi thường.
Tôi từng là người phụ nữ bị bỏ rơi giữa cơn mưa vì dám giữ lấy con. Và hai năm sau, cũng chính tôi – người mẹ đơn thân ấy – trở thành người khiến tất cả họ phải cúi đầu hối hận.
“Nếu phải chọn lại, tôi vẫn sẽ ôm vali ra đi trong đêm mưa. Vì không có cơn mưa đêm ấy… đã không có tôi ngày hôm nay.”