Tôi và chồng luôn coi gia đình chồng như gia đình của mình, đặc biệt là trong suốt thời gian bố chồng tôi bệnh nặng. Ông mắc ung thư gan giai đoạn cuối, sức khỏe suy kiệt, mọi sinh hoạt đều phải nhờ vào sự chăm sóc của người thân. Mặc dù chúng tôi đã có cuộc sống riêng nhưng khi biết tin ông bị bệnh, tôi và chồng không hề ngần ngại, lập tức bỏ hết công việc, dành hết thời gian để chăm sóc ông. Tôi nấu ăn, dọn dẹp, đưa ông đi bệnh viện, còn chồng tôi thì lo việc thuốc men, thăm khám định kỳ. Chúng tôi cố gắng chăm sóc ông như thể chính là cha ruột của mình.
Mọi chuyện cứ trôi qua cho đến một ngày, khi tình trạng của ông trở nên xấu hơn, ông quyết định gọi tất cả các con về để chia tài sản. Anh cả, người con trai duy nhất đã lập gia đình và sống riêng, được nhận cả căn nhà mà ông đã sống bao năm nay. Căn nhà này không chỉ là tài sản lớn mà còn là nơi chứa đựng bao kỷ niệm của gia đình. Điều này khiến tôi cảm thấy hơi chạnh lòng, vì dù sao tôi và chồng mới là người ngày đêm chăm sóc ông suốt những tháng ngày bệnh tật.
Còn vợ chồng tôi, chỉ được nhận 50 triệu đồng. Số tiền đó đối với chúng tôi không phải là nhỏ, nhưng so với những gì chúng tôi đã bỏ ra thì quả thật chẳng xứng đáng. Tôi không nói ra nhưng trong lòng tôi, cảm giác bất mãn không ngừng dâng lên. Cả ngày hôm đó, tôi cứ suy nghĩ mãi, tự hỏi liệu chúng tôi có phải là những người thừa trong gia đình này không? Hay đơn giản, công lao của chúng tôi chẳng thể nào so với sự “người nối dõi” của anh cả?
Khi đêm đến, tôi đang ngồi trong phòng, nghĩ vẩn vơ về những gì vừa xảy ra, thì đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ ông. Ông bảo tôi vào phòng ông một chút. Tôi vội vã chạy vào, trong lòng vẫn còn nặng trĩu vì cảm giác uất ức. Khi tôi bước vào, ông mỉm cười và bảo tôi ngồi xuống bên cạnh giường. Ánh đèn mờ mờ trong phòng làm không khí có chút nặng nề, nhưng rồi ông bắt đầu nói:
“Con biết không, bố thấy con và chồng con vất vả chăm sóc bố suốt thời gian qua. Bố không thể nào quên được, cũng không muốn con chịu thiệt thòi. Dù sao thì cái gì cũng phải có giá trị của nó, bố không thể chỉ nhìn vào tiền bạc mà trả ơn.”
Nói xong, ông đưa cho tôi một cuốn sổ nhỏ, giống như một món quà bất ngờ. Tôi nhận lấy, mở ra, và mắt tôi lặng đi khi thấy dòng chữ “Sổ tiết kiệm – 5 tỷ đồng” in trên mặt sổ. Tôi không thể tin vào mắt mình. Làm sao mà một người như ông lại có thể giữ một khoản tiền lớn như vậy mà không nói ra? 5 tỷ, đó là một số tiền không nhỏ, đủ để thay đổi cuộc sống của cả gia đình chúng tôi.
“Đây là số tiền bố dành cho con và chồng con, vì đã chăm sóc bố trong những ngày tháng khó khăn này,” ông nói, giọng ông yếu đi nhưng đầy tình cảm. “Bố không thể sống mãi để đền đáp con được, nhưng với những gì con đã làm cho bố, bố muốn con không phải lo lắng về sau.”
Tôi không thể nói nên lời, nước mắt tự dưng rơi xuống. Cảm giác bất mãn và uất ức bấy lâu nay như tan biến trong tích tắc. Ông không chỉ trả công cho chúng tôi bằng vật chất, mà hơn hết là sự tin tưởng và tình cảm ông dành cho vợ chồng tôi. Trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rằng đối với ông, tình cảm gia đình và sự hy sinh không phải là thứ có thể đo đếm bằng tiền bạc.
Tôi ôm ông, hứa sẽ giữ gìn những gì ông đã trao, và dù có thế nào đi nữa, tôi sẽ không bao giờ để ông phải hối tiếc về quyết định của mình. Sự trả ơn của ông không chỉ là tiền bạc, mà là cả một niềm tin vững chắc, là tình yêu thương mà ông dành cho gia đình.
Đó là khoảnh khắc mà tôi biết, mình thật sự là một phần quan trọng trong cuộc sống của ông, và tôi cảm thấy mình may mắn vô cùng.