Suốt 12 năm, tôi chăm sóc bố chồng – ông Lực – như cha ruột. Ông không có lương hưu, bệnh tật liên miên. Con trai ông – chồng tôi – thì đi làm ăn xa, một năm về đôi ba lần. Mọi chuyện trong nhà đều dồn lên vai tôi.
Hôm ông mất, tôi khóc nhiều hơn cả chồng tôi. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, ông run run nắm tay tôi:
“Con… giữ cái gối này… đừng để ai đụng vào…”
Tôi nhìn chiếc gối rách nát, bụi bông bay ra đầy tay, mà chỉ thấy tủi thân.Tôi hỏi:
“Sao lại là… cái này hả bố? Con chăm bố bao năm, bố chỉ để lại…?”
Ông chỉ kịp thở hắt một tiếng rồi đi.
Buổi tối, cả nhà chồng kéo đến. Em gái chồng nhìn cái gối, cười nửa miệng:
“Trời ơi, cả đời ông già chẳng có gì. Để lại cho chị… cái gối rách. Hợp với chị ghê.”
Mẹ chồng bĩu môi:
“Thôi đem đốt đi. Để lại trong nhà cho dơ.”
Tôi siết chặt cái gối, vừa uất vừa nhục. Cuối cùng, tôi nghĩ:
“Đúng. Đốt hết đi để khỏi vướng bận!”
Tôi mang di vật của ông ra sân sau, nhóm lửa.
Khi ngọn lửa liếm đến mép vải, sợi chỉ mục nát bất ngờ bục ra.Một vật gì đó nặng rơi xuống nền gạch cạch một tiếng.
Tôi giật mình.Nhặt lên.
Một ổ khóa sắt nhỏ khóa chặt một túi vải đen.
Tôi ngẩn người.
Đúng lúc đó, chồng tôi cùng cả nhà bước ra, thấy trên tay tôi túi vải.
Mẹ chồng tái mặt:
“Cô mở ra chưa?”
Tôi đáp:“Chưa. Đây là gì vậy mẹ?”
Bà gần như hét lên:
“Đưa đây! Không phải chuyện của cô!”
Tôi lùi lại, ôm chặt túi:
“Là bố đưa cho con. Bố bảo không được để ai đụng vào.”
Cả nhà chồng nhìn nhau – ánh mắt đầy hoảng loạn.
Không nói gì, tôi lấy kéo cắt lớp vải, phá ổ khóa. Mọi người lao tới:
“Đừng!!!”
Phập.Ổ khóa bung ra. Túi mở.
Bên trong là một cuốn sổ đỏ… và một tờ giấy viết tay.
Tôi đọc lên, giọng run:
“Toàn bộ đất vườn 620m² và căn nhà này… tôi để lại cho con dâu – người duy nhất chăm sóc tôi. Các con ruột của tôi… không được quyền tranh chấp.”
Cả sân chết lặng.
Em chồng hét lên:
“Không thể nào! Đất này là của bố mẹ để lại cho con trai đầu – tức là anh ấy!”
Tôi đưa tờ giấy tiếp theo:
“Còn đây… bố viết:‘Tôi biết sự thật các người đã giấu: Tôi không phải là bố ruột của thằng Lâm.’”
Chồng tôi tái mét như tờ giấy.Mẹ chồng khuỵu xuống.
Tôi nhìn họ, bàng hoàng:
“Cái… gì đây?”
Mẹ chồng bật khóc:
“Ngày xưa… tao trót dại… Bố mày biết hết. Nhưng ông ấy thương tao, thương Lâm nên im lặng nuôi nấng. Nhưng tụi tao sợ lúc ông ấy mất thì đất đai về tay người ngoài nên tính chiếm lại… Không ngờ… ông ấy biết hết.”
Chồng tôi cầm sổ đỏ, run run:
“Vậy… bố để lại cho em thật à…?”
Tôi nhìn anh ấy – người đàn ông mà tôi đã chăm bố suốt 12 năm cùng.
Tôi gấp cuốn sổ đỏ, cất vào túi áo.
Tôi nói chậm rãi:
“Dù anh không phải con ruột… bố vẫn thương anh như con. Nhưng anh và cả nhà đối xử với bố thế nào… anh nhớ chứ?”
Cả nhà cúi đầu. Không ai dám nói một lời.
Tôi quay lưng vào nhà, để lại họ trong im lặng:
“Đây là di nguyện của bố. Tôi sẽ làm đúng.Ai muốn tranh giành… mời ra tòa.”
Không ai dám đuổi theo.
Tối hôm đó, tôi mở lại túi vải.Ngoài sổ đỏ, còn một mẩu giấy khác.
Dòng chữ cuối cùng của ông Lực khiến mắt tôi cay xè:
“Con là đứa duy nhất đối xử với bố bằng tình người.Đời bố không có gì, chỉ có một ơn để trả… là dành lại công bằng cho con.”
Tôi ôm chiếc gối rách vào lòng, khóc như mưa.
Lần đầu tiên sau 12 năm, tôi thấy mình… được nhìn nhận.

