Cãi nhau với chồng, tôi tắt điện thoại rồi bỏ đi suốt đêm, sáng dậy thấy 23 cuộc goi nhỡ vẫn dửng dưng: Vừa về đến nhà thấy khăn trắng rợp sân, nhưng người nằm trong quan tài là…

Đến giờ phút này, tôi và chồng vẫn không tin vào những gì mà chúng tôi đã trải qua. Giống như nhiều người vẫn thường nói, những người có duyên, đi một vòng rồi sẽ quay trở về bên nhau. Chúng tôi cũng như vậy. Nhưng nhìn lại những gì mà chúng tôi trải qua, nó thật sự quá khốc liệt, đến mức cứ mỗi lần tôi nghĩ đến lại thấy nghẹt thở và sợ hãi.

Tôi kết hôn lần đầu tiên năm 22 tuổi. Khi ấy, chồng tôi mới 24. Vì cả hai vợ chồng đều còn quá trẻ, chưa có kinh nghiệm sống nên khi về chung một nhà, chúng tôi thường xuyên xảy ra mâu thuẫn.

Thật ra, tình cảm vợ chồng xuống dốc đều xuất phát từ những chuyện nhỏ nhặt, như việc chồng tôi ham chơi với bạn và vô tâm, không biết lo lắng cho gia đình. Còn tôi cũng là đứa con gái hiếu thắng, thích ăn miếng trả miếng và chưa biết vun vén cho hạnh phúc gia đình. Tôi vẫn nhớ như in, có một lần vợ chồng tôi cãi nhau, tôi tức giận bỏ ra ngoài cả đêm dù lúc đó mẹ chồng tôi đang ốm nặng.

Cả đêm hôm ấy, tôi ngủ ở nhà một người bạn và tắt nguồn điện thoại. Lúc đó, tôi chỉ muốn có một đêm yên tĩnh để tự mình nhìn lại tất cả những gì đã trải qua. Một phần nào đó, tôi cũng muốn ‘thể hiện giá trị của mình với chồng’ để anh phải lo lắng, sốt sắng đi tìm vợ khi gọi không được.

Vậy  nhưng, tôi không thể ngờ, đêm đó là một đêm tàn khốc trong cuộc đời chồng tôi.

Sáng hôm sau khi mở điện thoại ra, tôi thấy 23 cuộc gọi nhỡ của chồng. Tôi có chút hoảng hốt vì không biết sao anh lại gọi tôi nhiều đến như vậy. Tôi mở tin nhắn ra đọc và tháy anh nhắn ’em về nhà ngay’. Linh cảm có chuyện gì đó bất thường, tôi lập tức chạy xe về nhà. Vừa đến nơi thì tim đập chân run vì cảnh tượng phông rạp đã được dựng lên, xung quanh rất nhiều người  ra vào cùng đội khăn trắng trở tang.

Lòng tôi đau thắt. Mẹ chồng tôi qua đời vào đêm hôm đó, tôi trở thành đứa con dâu đáng trách vì đã không thể ở bên cạnh mẹ chồng trong những phút cuối đời, cũng không thể ở bên cạnh chồng khi anh phải đối mặt với sự chia sẻ sinh tử với người thân ruột thịt….tất cả cũng chỉ vì sự giận dỗi trẻ con.

hình ảnhNếu được chọn lại, tôi sẽ không bao giờ rời khỏi nhà trong đêm hôm đó, ảnh minh họa

Sau khi đám tang của mẹ chồng kết thúc, tôi và chồng đã ngồi lại với nhau. Chúng tôi quyết định chia tay vì nghĩ rằng cả hai vẫn chưa đủ tình yêu để bao dung cho những khuyết điểm của đối phương. Tôi cũng cảm thấy cuộc hôn nhân này được quyết định quá vội vàng rồi đến một ngày nào đó nó cũng sẽ ‘yểu mệnh’. Chính vì vậy, tôi không muốn kéo dài sự giằng buộc nhau thêm nữa.

Thật sự khi chia tay, tôi và anh vẫn còn yêu nhau. Vì thế nên khi nhận được phán quyết của tòa án, tôi quyết định rời chỗ mình đang sống để đến một nơi khác làm việc. Tôi đã mong rằng sự thay đổi này có thể giúp mình bắt đầu một cuộc sống mới, trường thành hơn, hạnh phúc hơn.

Nhưng thời gian trôi đi, 3 năm sau đó, tôi vẫn cô đơn vì không tìm được người đàn ông nào có thể hiểu mình. Nhiều lần nghĩ đến thời gian sống với chồng, tôi lại thấy nhớ nhung khắc khoải.

Thật tình cờ, một thời gian sau, tôi gặp anh với cương vị là đối tác trong công việc. Lúc này, chúng tôi đã trưởng thành hơn, biết lắng nghe hơn. Khi biết tôi chưa có người mới, anh đã nhắn tin hỏi han. Và chẳng hiểu sao tôi lại thấy rung động thêm một lần nữa với người đàn ông ấy.

Lần này, chúng tôi đã thận trọng tìm hiểu thêm 2 năm rồi mới quyết định quay lại làm vợ chồng một lần nữa. Ngày vợ chồng tôi làm đám cưới, ai cũng thấy bất ngờ vì chú rể, cô dâu và họ hàng 2 bên đều quá quen thuộc. Cả tôi và chồng cũng tủm tỉm cười trong hạnh phúc khi nghĩ đến quá trình yêu, chia tay rồi quay lại của mình.

Tôi thầm hứa trước vong linh của mẹ rằng sẽ trở thành một người vợ tốt, một người vợ biết vun vén hạnh phúc gia đình sau những gì mà chúng tôi đã trải qua.

Đã một năm sau khi tái hôn. Giờ đây tôi cảm thấy cuộc sống của mình thật hạnh phúc. Chúng tôi vừa chào đón đứa con đầu lòng được 2 tháng. Chồng tôi yêu con lắm, hết giờ làm là anh về phụ tôi chăm con. Đêm nào con ọ ẹ khóc, anh lại dậy bế con cho vợ ngủ.

Nhìn người đàn ông bây giờ và người đàn ông tôi từng ly hôn năm ấy, tôi có cảm giác anh rất khác biệt. May mắn thay, chúng tôi đã tìm được nhau sau bao mất mát. Chúng tôi đã bao dung cho những sai lầm và bồng bột trong quá khứ, để rồi bây giờ, tôi và anh lại cùng nhau vun đắp cho mình một gia đình hạnh phúc bên những đứa con