Con hẻm nhỏ trên đường Trần Bình Trọng, giữa lòng Sài Gòn, có một dãy nhà trọ cũ kỹ tên “Kim Anh”. Biển hiệu đã bong tróc, tường loang lổ vết thời gian, nhưng người ta vẫn truyền tai nhau về phòng số 7, căn phòng chẳng mấy ai dám thuê quá một đêm.
Bà Sáu – chủ nhà trọ – là người đàn bà góa, sống lặng lẽ từ sau năm 1975. Bà ít nói, không bao giờ kể chuyện đời mình, chỉ thường khẽ bảo:
“Phòng số 7, nếu thuê thì thuê. Nhưng chỉ được một đêm thôi nghen. Người trước cũng vậy.”
Người ta tưởng bà khó tính, nhưng dần dà, những ai từng trọ qua đều… tự rời đi.
Lạ lắm, ai cũng kể những điều tương tự:
Một ông xe ôm già trú mưa vào đó, sáng hôm sau mặt đăm chiêu như gặp lại ai vừa mất.
Một bà giáo về hưu vào thuê trọ tránh con cháu, nửa đêm ngồi khóc thút thít như đứa trẻ.
Một gã nhạc sĩ nghèo, sáng ra rời phòng không nói gì, chỉ để lại một tờ giấy ghi:
“Tôi đã nghe lại bản nhạc mẹ hát năm tôi 5 tuổi… Nhưng mẹ tôi mất từ 1969.”
Có người kể:
“Khi ở đó, tôi ngủ quên, rồi mơ thấy mình 20 tuổi – đang ngồi uống cà phê với ba tôi. Ổng mất đã lâu lắm rồi. Ổng vẫn mặc cái áo kaki cũ, vẫn hút thuốc Capstan. Ổng nhìn tôi mà cười, rồi nói: ‘Lớn rồi đó nghen, lo sống cho đàng hoàng.’ Tôi giật mình dậy – nước mắt ướt cả gối.”
Và rồi, người ta tự hiểu với nhau: căn phòng ấy cho người ta một lần duy nhất để gặp lại người mình thương nhất, người không còn nữa, hoặc chính mình của một thời đã mất.
Chỉ một đêm.
Chỉ một lần.
Ai vào rồi, sẽ mang theo một phần ký ức không dám nhắc lại lần hai. Không phải vì sợ.
Mà vì… nó quá thật. Quá đẹp. Quá đau.
Bà Sáu vẫn ngồi trước thềm mỗi chiều, gật gù:
“Không phải ai cũng cần đến điều đó. Nhưng người nào cần, tự khắc sẽ tìm tới. Như tụi bây giờ nói, cái duyên đó con.”
Nghe nói, sau Tết Nguyên Đán năm ngoái, phòng số 7 khóa cửa. Không mở nữa.
Bà Sáu thì mất đêm mùng 4.
Trong tay bà, người ta thấy bức ảnh cũ. Một cậu trai mặc áo lính, cười, ngồi trước căn nhà số 7.