Ngày 25 Tết, chồng tôi rút hẳn 20 triệu bỏ vào phong bì đỏ, tươi cười đưa cho ông bà nội:
“Con biếu ông bà để Tết này chi tiêu thoải mái, muốn mua gì thì mua.”
Ông bà cười rạng rỡ, khen con rể hiếu thảo. Tôi cũng thấy vui cho đến mùng 1 Tết, khi chuẩn bị về nhà ngoại.
Tôi hỏi anh chuẩn bị bao nhiêu cho bố mẹ tôi. Anh thản nhiên mở ví, rút ra một phong bì mỏng dính:
“5 triệu thôi, ở quê mọi thứ rẻ, thế là nhiều rồi.”
Tôi ngập ngừng:
“Nhưng bố mẹ em cũng như bố mẹ anh mà. Sao chênh lệch quá vậy?”
Anh đột ngột quay sang, giọng gắt:
“Cô ở nhà nội trợ ăn bám, tiền tôi làm ra. Giờ tôi còn phải nuôi cả bố mẹ cô à?”
Tôi chết lặng. Những lời ấy như tát thẳng vào mặt. Tôi lẩm bẩm:
“Hóa ra… ở bên anh, em và gia đình em chỉ là gánh nặng?”
Về đến nhà ngoại, bố mẹ vui vẻ đón con rể, tay run run nhận phong bì, miệng liên tục cảm ơn. Còn tôi, tôi chỉ cúi mặt, sợ để lộ đôi mắt đỏ hoe.
Đêm ấy, giữa tiếng pháo hoa rộn ràng, tôi nằm quay lưng với chồng, nghe tim mình lạnh dần. Có lẽ sang năm, tôi sẽ không còn phải bận tâm xem anh cho bên ngoại bao nhiêu nữa… vì anh sẽ chẳng còn là chồng tôi.
Sau Tết, chồng tôi hí hửng tính toán số tiền còn lại, vừa đếm vừa cười:
“May mà bên ngoại ít, tiết kiệm được khối.”
Tôi lặng lẽ nhìn anh, trong đầu đã có quyết định. Ngày hôm sau, tôi về nhà bố mẹ, mang theo một cuốn sổ tiết kiệm đứng tên tôi – toàn bộ số tiền tôi âm thầm để dành suốt mấy năm bán hàng online.
Đưa sổ cho bố mẹ, tôi nói:
“Con biếu bố mẹ, coi như trả ơn sinh thành. Tiền này là con làm ra, không liên quan đến ai.”
Bố mẹ tôi bất ngờ, nước mắt rưng rưng. Còn tôi, hôm ấy cũng gửi đơn xin đi làm lại, chấm dứt cảnh phụ thuộc.
Khi chồng biết, anh sa sầm mặt:
“Cô định tách riêng ra à? Tiền cô kiếm được cũng phải là tiền chung.”
Tôi mỉm cười:
“Không. Từ nay, tiền tôi làm ra nuôi tôi và bố mẹ tôi. Anh yên tâm, anh không phải nuôi ai ngoài bản thân đâu.”
Anh sững người, lần đầu tiên nhận ra “người ăn bám” mà anh khinh thường bấy lâu… đã đủ sức đứng vững mà không cần anh.
Và Tết năm sau, tôi không còn về bên nội nữa. Tôi chỉ về nhà ngoại, nơi tấm lòng được coi trọng hơn cả những con số.