Vợ bị t/ai n/ạn, chồng đưa về quê nhờ ông bà ngoại chăm hộ, 4 tháng sau đến đón, gặp b/ất ng/ờ c/ay đắ/ng…
Minh và Lan cưới nhau được 5 năm, sống ở thành phố trong một căn phòng thuê nhỏ. Lan hiền lành, chịu thương chịu khó, luôn nhẫn nhịn mỗi khi Minh nóng nảy. Cô gom góp từng đồng, hy vọng cuối năm sẽ mua được căn hộ nhỏ để ổn định. Minh thì khác, anh luôn than phiền về áp lực, so đo với vợ về tiền bạc, và trong lòng vẫn nghĩ mình có thể tìm được một người “xứng đáng” hơn.
Một buổi chiều, Lan gặp tai nạn giao thông trên đường đi làm về. Cú va chạm khiến cô chấn thương nặng ở chân, phải nằm viện. Bác sĩ nói cần ít nhất nửa năm mới hồi phục. Nghe vậy, Minh cau mày, rồi tối hôm đó gọi điện cho một người bạn:
“Giờ cô ta nằm liệt, ở đây chỉ tốn thời gian và tiền bạc. Tốt nhất đưa về quê cho ông bà ngoại lo. Mình còn trẻ, phải nghĩ cho tương lai chứ.”
Lan nằm trong phòng bệnh, nghe loáng thoáng từng chữ, tim như bị ai bóp nghẹt.
Hôm sau, Minh giả bộ ân cần: “Anh bận công việc, không thể ở bên chăm sóc. Để anh đưa em về quê ngoại, ở đó có ông bà, có người thân. Anh sẽ gửi tiền hàng tháng.”
Lan cắn môi gật đầu, hiểu rằng anh đã sớm muốn đẩy mình đi.
Về quê, Lan được ông bà ngoại chăm sóc tận tình. May mắn thay, Tuấn – con trai một người họ hàng xa, vừa học xong ngành phục hồi chức năng – tình nguyện giúp Lan tập luyện mỗi ngày. Tuấn kiên nhẫn dìu cô từng bước, kể chuyện hài hước để cô bớt buồn, và quan tâm từng bữa ăn giấc ngủ.
Bốn tháng trôi qua, Minh chỉ gửi tiền nhỏ giọt, gần như không gọi điện. Một ngày, anh báo sẽ xuống đón Lan về:
“Anh nghĩ ở quê lâu không tốt, em nên về thành phố.”
Giọng anh khô khốc, như chỉ muốn kết thúc việc này cho nhanh.
Sáng hôm đó, Minh lái xe về quê. Khi bước vào cổng, anh sững người đứng chết lặng. Trên sân, Lan đang tập đi, mái tóc buộc gọn, gương mặt hồng hào. Tuấn đứng sát bên, một tay đỡ eo, một tay nắm tay Lan, cả hai cười với nhau rất tự nhiên. Hình ảnh ấy đập thẳng vào mắt Minh như một nhát dao.
Ánh mắt anh tối sầm, không phải vì lo cho vợ, mà vì một thứ cảm giác khó chịu: “Cô ta ở đây vui vẻ quá… chắc chẳng còn cần mình nữa.”
Bữa cơm hôm đó, ông bà ngoại liên tục khen Tuấn tốt bụng, kiên nhẫn. Minh gượng cười nhưng trong lòng đã hình thành kế hoạch: về thành phố sẽ tìm cách rời bỏ Lan, để “giải thoát” cho bản thân.
Ba tháng sau, Minh quay lại, mang theo giấy chấm dứt hôn nhân, tự tin rằng Lan sẽ sốc và cầu xin. Nhưng khi bước vào sân, anh chết lặng lần nữa: Lan đã đi lại gần như bình thường, đang đứng cạnh Tuấn, tay cầm thiệp mời.
Lan nhìn Minh, nở nụ cười bình thản:
“Cảm ơn anh… vì đã bỏ em lúc em yếu đuối nhất. Nếu không, em sẽ không gặp được người thật sự thương mình.”
Ông bà ngoại bước ra, giọng lạnh lùng:
“Chúng tôi biết hết những gì cậu đã nói và làm. Hôm nay cậu tới, coi như lần cuối.”
Minh đứng trơ, mặt tái mét. Anh quay lưng bỏ đi, phía sau vang lên tiếng cười nói ấm áp – âm thanh anh sẽ không bao giờ còn được nghe lại nữa.