Lưu trữ Tâm sự https://youth-channel.com/category/tam-su giải trí, xã hội, làm đẹp Mon, 15 Dec 2025 13:08:48 +0000 vi hourly 1 https://wordpress.org/?v=6.8.3 Chỉ 1 câu nói khinh miệt của thông gia, bố tôi TRẢ LẠI 2 TỶ tiền sính lễ và ĐUỔI THẲNG NHÀ TRAI về dù con gái đã bầu 4 tháng https://youth-channel.com/chi-1-cau-noi-khinh-miet-cua-thong-gia-bo-toi-tra-lai-2-ty-tien-sinh-le-va-duoi-thang-nha-trai-ve-du-con-gai-da-bau-4-thang.html Mon, 15 Dec 2025 11:54:18 +0000 https://youth-channel.com/?p=152751 Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình coi trọng danh dự tại thành phố Đà Lạt. Cha tôi, ông Minh, là người nguyên tắc nhưng luôn đặt lòng tự trọng của con cái lên trên hết. Tôi yêu Bảo, một người đàn ông hơn tôi ba tuổi, con trai độc nhất của một gia tộc giàu có ở Sài Gòn. Gia đình Bảo sở hữu chuỗi nhà hàng lớn. Mối quan hệ của chúng tôi kéo dài hai năm, và Bảo luôn chu đáo, tôn trọng tôi và Cha. Khi tôi báo tin có thai được bốn

Bài viết Chỉ 1 câu nói khinh miệt của thông gia, bố tôi TRẢ LẠI 2 TỶ tiền sính lễ và ĐUỔI THẲNG NHÀ TRAI về dù con gái đã bầu 4 tháng đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình coi trọng danh dự tại thành phố Đà Lạt. Cha tôi, ông Minh, là người nguyên tắc nhưng luôn đặt lòng tự trọng của con cái lên trên hết. Tôi yêu Bảo, một người đàn ông hơn tôi ba tuổi, con trai độc nhất của một gia tộc giàu có ở Sài Gòn. Gia đình Bảo sở hữu chuỗi nhà hàng lớn. Mối quan hệ của chúng tôi kéo dài hai năm, và Bảo luôn chu đáo, tôn trọng tôi và Cha. Khi tôi báo tin có thai được bốn tháng, hai gia đình đều vui mừng. Cha tôi, dù có chút trách móc, vẫn nhanh chóng sắp xếp mọi việc.

Ông Minh nói: “Dù thế nào, con gái ta cũng phải được gả về nhà chồng trong danh dự. Phải để người ta thấy, dù có con rồi, con ta vẫn là cô dâu quý giá.” Chúng tôi gấp rút chuẩn bị lễ ăn hỏi và lễ cưới gộp lại. Thiệp mời đã gửi, lễ vật đã chuẩn bị, và tôi đã may xong chiếc áo dài cưới rực rỡ. Ngày nhà trai đến Đà Lạt để chính thức bàn bạc và làm lễ nhận cháu, không khí vô cùng trang trọng. Gia đình Bảo đi một đoàn xe sang trọng, đầy đủ từ Cha mẹ, cô chú, đến các trưởng bối trong dòng tộc.

Cha Bảo, ông Nam, là một người đàn ông to lớn, đeo nhẫn kim cương sáng chói, luôn tỏ ra thành đạt và quyền lực. Mẹ Bảo, bà Mai, thì hiền lành hơn nhưng lép vế trước chồng. Trong phòng khách nhà tôi, hai bên thông gia ngồi đối diện, bàn bạc về sính lễ và ngày lành tháng tốt. Cha tôi giữ thái độ lịch thiệp, điềm đạm. Nhưng rồi, khi Cha tôi nhắc đến việc tổ chức đám cưới, ông Nam bỗng nhiên ngắt lời, phá vỡ sự cân bằng.

Ông Nam nhấp một ngụm trà, đặt chén xuống bàn một cách dứt khoát rồi nói bằng một giọng trịnh thượng, dường như ông đang ban ơn: “Anh Minh, chuyện cưới xin thì cứ làm cho có lệ thôi”. Ông dừng lại, liếc nhìn chiếc bụng bầu của tôi, rồi cười khẩy, buông ra câu nói định mệnh, đầy sự coi thường: “Dù gì cũng là ‘hàng đã dùng’, cần gì phải rình rang.”

Cả phòng khách như có một luồng điện chạy qua. Mọi tiếng xì xào đều tắt ngúm. Tôi chết sững, cổ họng nghẹn lại. Câu nói “hàng đã dùng” của ông Nam không chỉ là sự xúc phạm đến tôi – con gái ông Minh – mà còn là sự coi thường nhân phẩm và giá trị của cả gia đình tôi. Bảo, ngồi bên cạnh, lập tức tái mặt. Anh vội vã nắm lấy tay Cha mình, định nói gì đó để xoa dịu. Nhưng Cha tôi đã đứng bật dậy, cao lớn và uy nghiêm. Ông không nói to, nhưng giọng nói vang vọng, lạnh lẽo và dứt khoát đến rợn người:

“Ông Nam.” Ông gọi thẳng tên thông gia. “Mời ông thu lại lời nói của mình. Con gái tôi, dù có mang thai cháu ông hay không, vẫn là báu vật của tôi. Nó không phải là món hàng để ông định giá hay dùng từ ngữ rẻ tiền đó.” Ông Nam, bất ngờ trước sự phản ứng dữ dội, nhún vai, giọng bỡn cợt: “Ôi dào, anh Minh làm gì căng thẳng thế? Giờ chuyện con gái lỡ thì đầy ra. Tôi nói sự thật thôi, để tránh lãng phí.”

Đó là giọt nước làm tràn ly. Cha tôi không để ông ta nói hết câu. Ông chỉ tay ra cửa, hành động dứt khoát, không chút do dự: “Mời tất cả nhà ông ra khỏi nhà tôi ngay lập tức! Tôi không có đứa con rể nào tên Bảo, và tôi tuyệt đối không có thông gia như ông. Anh, con ta, không phải là thứ để nhà các người xúc phạm!”

Mẹ Bảo hốt hoảng, vội đứng dậy xin lỗi. Bảo cũng quỳ xuống, nắm lấy chân Cha tôi, khóc lóc van xin: “Cha Minh, con xin Cha! Cha đừng hiểu lầm. Con xin lỗi Cha, là lỗi của Cha con!” Nhưng Cha tôi không lay chuyển. Ông nhìn Bảo bằng ánh mắt thất vọng tột cùng. “Bảo, anh là con trai của ông ta, và anh chấp nhận lớn lên bên cạnh một người cha coi thường phụ nữ và nhân phẩm người khác như vậy. Dù anh có tốt đến đâu, tôi cũng không thể để con gái tôi bước vào gia đình đó. Đứa cháu của tôi, dù không có cha, vẫn sẽ lớn lên trong sự tôn trọng. Chúng tôi không nhận cháu của gia đình các người!“

Nhà trai lẳng lặng rút đi trong sự hổ thẹn, để lại sự hỗn loạn và những ánh mắt khó hiểu của họ hàng tôi. Sính lễ và trầu cau được thu lại một cách gấp gáp. Tôi đứng đó, nước mắt chảy dài. Tôi thương Bảo, thương mối tình của chúng tôi, nhưng hơn hết, tôi thấy tự hào vô cùng về Cha mình. Cha tôi ôm tôi vào lòng, vuốt ve mái tóc tôi, giọng nói dịu dàng: “Con gái, đừng khóc. Con không cần phải lấy một người chồng tốt mà lại có một người cha chồng coi thường con. Danh dự của con và của gia đình mình đáng giá hơn bất cứ lễ cưới xa hoa nào. Cha sẽ bảo vệ con.”

Tôi biết, quyết định hủy hôn và từ chối nhận cháu này là một đòn giáng mạnh vào cả hai gia đình, nhưng đó là sự bảo vệ cao thượng nhất mà Cha dành cho tôi. Tôi chấp nhận làm mẹ đơn thân, chấp nhận đối diện với những lời đồn đoán, nhưng tôi không thể sống một cuộc đời bị coi thường.

Sau này, Bảo có nhiều lần tìm đến, quỳ gối xin lỗi, cầu xin tôi quay lại. Anh nói sẽ đoạn tuyệt với gia đình để cưới tôi. Nhưng tôi đã từ chối. Lời nói của ông Nam đã trở thành vết thương không thể lành, và tôi không thể tin vào sự hạnh phúc khi gốc rễ của nó đã bị nhiễm độc bởi sự coi thường. Tôi và con tôi sẽ sống bằng sự tự trọng mà Cha tôi đã dạy.

Bài viết Chỉ 1 câu nói khinh miệt của thông gia, bố tôi TRẢ LẠI 2 TỶ tiền sính lễ và ĐUỔI THẲNG NHÀ TRAI về dù con gái đã bầu 4 tháng đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Sau 3 ngày vợ mất, tủ lạnh phát ra mùi lạ, chồng ‘choáng váng’ phát hiện https://youth-channel.com/sau-3-ngay-vo-mat-tu-lanh-phat-ra-mui-la-chong-choang-vang-phat-hien.html Mon, 15 Dec 2025 07:30:15 +0000 https://youth-channel.com/?p=152747 Căn nhà mới toanh, mùi sơn còn chưa phai hết, giờ đây lại nồng nặc mùi khói hương. Đã ba ngày trôi qua kể từ khi vợ tôi nằm xuống, nhưng tôi vẫn ngồi thu lu trong góc phòng, mặc kệ ánh sáng bên ngoài chuyển từ ngày sang đêm rồi lại sang ngày. Tôi và Lan – vợ tôi – là mối tình đầu của nhau. Chuyện tình của chúng tôi từng được bạn bè ví như cổ tích giữa đời thường. Ngày ấy, Lan là hoa khôi của khoa Kinh tế, xinh đẹp, giỏi giang, gia đình lại

Bài viết Sau 3 ngày vợ mất, tủ lạnh phát ra mùi lạ, chồng ‘choáng váng’ phát hiện đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Căn nhà mới toanh, mùi sơn còn chưa phai hết, giờ đây lại nồng nặc mùi khói hương. Đã ba ngày trôi qua kể từ khi vợ tôi nằm xuống, nhưng tôi vẫn ngồi thu lu trong góc phòng, mặc kệ ánh sáng bên ngoài chuyển từ ngày sang đêm rồi lại sang ngày.

Tôi và Lan – vợ tôi – là mối tình đầu của nhau. Chuyện tình của chúng tôi từng được bạn bè ví như cổ tích giữa đời thường. Ngày ấy, Lan là hoa khôi của khoa Kinh tế, xinh đẹp, giỏi giang, gia đình lại có điều kiện. Còn tôi, một gã sinh viên kỹ thuật cục mịch, gia cảnh bình thường, chỉ có trong tay tấm chân tình và một ý chí lì lợm. Tôi đã theo đuổi cô ấy ròng rã hai năm trời, dùng đủ mọi cách ngây ngô nhất để làm cô ấy cười. Cuối cùng, nàng hoa khôi cũng gật đầu, chấp nhận nắm tay chàng trai nghèo đi qua những năm tháng thanh xuân.

Bố mẹ vợ ban đầu phản đối kịch liệt. Họ sợ con gái cành vàng lá ngọc phải chịu khổ. Tôi không tự ái, ngược lại, tôi coi đó là động lực. Tôi đã quỳ trước mặt bố mẹ vợ mà hứa rằng: “Con có thể không phải người giàu nhất, nhưng con sẽ là người nỗ lực nhất để Lan không bao giờ phải rơi nước mắt vì thiếu thốn”.

Sáu năm ròng rã, chúng tôi “cày cuốc” không biết mệt mỏi. Từ những bữa cơm chỉ có đậu phụ sốt cà chua, cho đến khi tôi thăng chức, lương tăng gấp bội. Cuối cùng, tháng trước, chúng tôi đã cầm trên tay chiếc chìa khóa của căn nhà mơ ước. Đó là một căn hộ cao cấp, nơi vợ chồng tôi đã vẽ ra viễn cảnh về một mái ấm với tiếng cười trẻ thơ.

“Anh này, nhà mình rộng thế này, sinh hai đứa con là vừa đẹp nhé!” – Lan từng ôm cổ tôi thủ thỉ vào cái đêm đầu tiên dọn về nhà mới. Ánh mắt cô ấy lấp lánh niềm hy vọng.

Vậy mà, hạnh phúc tày gang.

Chiều hôm đó, tôi đang họp thì thấy lòng nóng như lửa đốt. Gọi điện cho vợ ba cuộc không thấy nghe máy, tôi xin về sớm. Vừa mở cửa nhà, sự im lặng đáng sợ bao trùm lấy tôi. Không có tiếng dao thớt lạch cạch, không có mùi cơm sôi, cũng không có tiếng vợ gọi “Anh về rồi đấy à?”.

Tôi lao vào phòng ngủ, rồi phòng tắm. Và rồi, thế giới của tôi sụp đổ. Lan nằm đó, trên nền gạch lạnh lẽo, bất động. Bác sĩ nói cô ấy bị đột quỵ, một cơn tai biến mạch máu não hiếm gặp ở người trẻ đã cướp cô ấy đi ngay tức khắc. Cô ấy ra đi khi còn chưa kịp nói với tôi lời trăng trối nào.

Đám tang diễn ra trong mơ hồ. Tôi như một cái xác không hồn, ai bảo gì làm nấy, nước mắt dường như đã cạn khô. Sau khi đưa vợ về nơi an nghỉ cuối cùng, tôi nhốt mình trong nhà. Em gái tôi sợ anh trai kiệt sức, ngày nào cũng mang cơm sang ép ăn, nhưng tôi chỉ nuốt vài thìa rồi lại nôn ra. Mọi ngóc ngách trong căn nhà này đều có bóng dáng của Lan. Chiếc tạp dề treo trên tường, đôi dép đi trong nhà, cốc nước cô ấy uống dở… Tất cả như những mũi dao cứa vào tim tôi.

Đến ngày thứ ba, em gái lại sang, thở dài nhìn đống đồ ăn tôi bỏ mứa: “Anh không ăn thì cất vào tủ lạnh đi, để ngoài này thiu hết rồi, chị Lan biết được chị ấy sẽ buồn lắm đấy”.

Nghe đến tên vợ, tôi giật mình. Đúng rồi, Lan ghét nhất là lãng phí thức ăn. Tôi lẩy bẩy đứng dậy, cầm đĩa thức ăn đi về phía bếp.

Nhưng vừa bước đến gần tủ lạnh, một mùi lạ xộc thẳng vào mũi. Không phải mùi thức ăn thông thường, mà là mùi của sự phân hủy, ngai ngái và khó chịu. Tôi nhíu mày. Lan là người cực kỳ sạch sẽ, tủ lạnh nhà tôi lúc nào cũng thơm tho, ngăn nắp. Tại sao lại có mùi này?

Tôi run run mở cánh cửa tủ lạnh.

Mùi hôi thối bốc ra nồng nặc hơn khiến tôi phải lấy tay che mũi. Tôi lần tìm nguồn gốc của nó. Ở ngăn mát, nằm sâu bên trong góc là một túi nilon màu đen được buộc lỏng lẻo. Tôi kéo nó ra. Bên trong là một con cá diêu hồng đã bắt đầu phân hủy, nhớt nhát và bốc mùi.

Ký ức ùa về như thác lũ. Sáng hôm xảy ra chuyện, trước khi tôi đi làm, Lan đã nói vọng ra: “Tối nay về sớm nhé, em sẽ nấu canh chua cá diêu hồng anh thích nhất. Hôm nay em có một bất ngờ lớn dành cho anh”.

Hóa ra, con cá này là bữa cơm cuối cùng cô ấy định nấu cho tôi nhưng chưa kịp thực hiện. Tôi ôm lấy túi cá, gục xuống sàn nhà bếp, nước mắt trào ra. Tôi khóc vì thương vợ, thương cho bữa cơm dang dở.

Nhưng câu chuyện chưa dừng lại ở đó.

Trong lúc luống cuống định gói ghém con cá để đem bỏ, tay tôi chạm phải một chiếc hộp nhỏ, dẹt, được bọc kỹ bằng giấy báo, nhét ngay phía sau túi cá. Có lẽ Lan đã giấu nó ở đó để tạo bất ngờ cho tôi khi tôi mở tủ lấy bia hay nước ngọt.

Tò mò và linh tính mách bảo, tôi bóc lớp giấy báo.

Bên trong là một tờ giấy ghi chú nhỏ màu vàng, nét chữ của Lan vẫn còn đó, mềm mại và nắn nót: “Chào bố! Con đã đến với bố mẹ rồi đây. Bác sĩ bảo con được 6 tuần tuổi rồi. Hôm nay mẹ mua cá về tẩm bổ cho hai mẹ con mình đấy. Bố nhớ về sớm ăn cơm với hai mẹ con nhé. Yêu bố nhiều!”

Đất trời như quay cuồng trước mắt tôi. Tai tôi ù đi, tiếng vo ve của tủ lạnh bỗng trở nên chói tai đến cực độ.

Tôi không chỉ mất vợ. Tôi đã mất cả con.

“Bí mật kinh hoàng” mà Lan giấu kín, món quà bất ngờ mà cô ấy định dành cho tôi, lại chính là nỗi đau thấu trời xanh này. Hóa ra, cơn đột quỵ ấy không chỉ cướp đi người phụ nữ tôi yêu, mà còn cướp đi cả giọt máu chưa kịp chào đời, cướp đi cái viễn cảnh “ngôi nhà và những đứa trẻ” mà chúng tôi vừa mới bắt đầu xây dựng.

Cảm giác hối hận và đau đớn tột cùng xâm chiếm lấy tôi. Giá như tôi về sớm hơn? Giá như tôi quan tâm đến sức khỏe của cô ấy hơn thay vì mải mê kiếm tiền mua nhà? Giá như…

Tôi quỵ ngã hoàn toàn, tay nắm chặt que thử thai và tờ giấy ghi chú, gào lên một tiếng đau đớn xé lòng giữa căn bếp lạnh lẽo. Mùi cá ươn hòa lẫn với mùi của sự tuyệt vọng tạo thành một ký ức ám ảnh mà có lẽ cả đời này tôi không bao giờ quên được.

Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi nặng hạt, như trút xuống cùng tôi nỗi bi ai của một kiếp người. Bữa cơm ấy mãi mãi không bao giờ được nấu, và bí mật trong tủ lạnh ấy sẽ mãi là vết sẹo sâu hoắm trong trái tim tôi.

Bài viết Sau 3 ngày vợ mất, tủ lạnh phát ra mùi lạ, chồng ‘choáng váng’ phát hiện đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Cưới nhau chục năm chồng mới thèm về quê vợ, thấy nhà vợ vẫn ở căn nhà cũ rích, con rể cười đểu rút ra 500 nghìn bảo vợ đưa cho bố mẹ. Chị vợ nói luôn: Anh giữ mà tiêu, bố mẹ chuẩn bị xây nhà chục tỷ rồi https://youth-channel.com/cuoi-nhau-chuc-nam-chong-moi-them-ve-que-vo-thay-nha-vo-van-o-can-nha-cu-rich-con-re-cuoi-deu-rut-ra-500-nghin-bao-vo-dua-cho-bo-me-chi-vo-noi-luon-anh-giu-ma-tieu-bo-me-chuan-bi-xay-nha-chuc-ty.html Mon, 15 Dec 2025 03:24:42 +0000 https://youth-channel.com/?p=152744 Người ta thường bảo: “Lấy vợ thì phải biết thương cả nhà vợ”, nhưng anh Hùng – một người đàn ông ngoài 40 tuổi – lại chưa từng coi đó là điều đáng bận tâm. Lấy vợ hơn chục năm, anh mới chỉ về quê vợ đúng… hai lần, và cả hai lần đều vội vã, lấy lệ. Vợ anh – chị Lan – không ít lần giận hờn, tủi thân, bởi cha mẹ chị già yếu mà con rể thì hờ hững, chẳng mấy khi ngó ngàng. Nhưng chị vốn hiền lành, nhẫn nhịn, nên chỉ nén vào lòng.

Bài viết Cưới nhau chục năm chồng mới thèm về quê vợ, thấy nhà vợ vẫn ở căn nhà cũ rích, con rể cười đểu rút ra 500 nghìn bảo vợ đưa cho bố mẹ. Chị vợ nói luôn: Anh giữ mà tiêu, bố mẹ chuẩn bị xây nhà chục tỷ rồi đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Người ta thường bảo: “Lấy vợ thì phải biết thương cả nhà vợ”, nhưng anh Hùng – một người đàn ông ngoài 40 tuổi – lại chưa từng coi đó là điều đáng bận tâm. Lấy vợ hơn chục năm, anh mới chỉ về quê vợ đúng… hai lần, và cả hai lần đều vội vã, lấy lệ. Vợ anh – chị Lan – không ít lần giận hờn, tủi thân, bởi cha mẹ chị già yếu mà con rể thì hờ hững, chẳng mấy khi ngó ngàng. Nhưng chị vốn hiền lành, nhẫn nhịn, nên chỉ nén vào lòng.

Một ngày đầu hè, anh Hùng bỗng nổi hứng: “Thôi thì về quê vợ chơi, lâu lắm rồi cũng nên thăm ông bà một bữa cho phải phép.” Lời nói ấy khiến chị Lan vừa mừng vừa lo. Mừng vì chồng cuối cùng cũng chủ động về quê vợ, lo vì tính anh vốn hay để bụng chuyện so đo vật chất, sợ rằng về rồi lại buông lời khó nghe.

Quả nhiên, linh cảm của chị không sai. Chiếc xe ô tô bốn chỗ của anh bon bon chạy về vùng quê yên ả, nơi con đường làng vẫn rợp bóng tre, nơi căn nhà cấp bốn của cha mẹ chị Lan đã gắn bó suốt mấy chục năm. Tường loang lổ vết rêu, mái ngói đã xỉn màu, vài chỗ còn dột khi mưa xuống.

Vừa đặt chân tới cổng, anh Hùng liếc mắt một vòng, nhếch mép:– Ối giời, tưởng thế nào, vẫn cái nhà cũ rích này à? Lấy nhau bao nhiêu năm mà bố mẹ vợ chẳng xây nổi cái nhà cho tử tế.

Chị Lan cắn môi, chưa kịp nói gì thì bố mẹ đã niềm nở chạy ra đón con gái, con rể. Bữa cơm quê tuy giản dị – chỉ có gà luộc, canh rau, đĩa cá đồng kho – nhưng đầy ắp sự chân tình. Ông bà liên tục gắp thức ăn cho con rể, còn hỏi han chuyện làm ăn ở thành phố.

Ấy thế mà trong bữa ăn, anh Hùng lại buông lời châm chọc:– Ở quê chắc khổ lắm nhỉ? Thôi thì… – Anh vừa nói vừa rút ví, lấy ra 500 nghìn, đặt phịch xuống bàn – Lan, đưa cho bố mẹ đi, coi như chút quà con rể biếu.

Anh cười khẩy, tưởng như mình vừa làm một việc “ban ơn”. Cả mâm cơm sững lại. Ông bà hơi ngượng nhưng vẫn cười trừ. Chị Lan thì đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa ấm ức.

Chẳng kịp để không khí thêm khó xử, chị nói luôn:– Anh cất tiền đi, để mà tiêu. Bố mẹ sắp xây nhà rồi, không cần đến anh lo đâu.

Câu nói tưởng nhẹ nhàng ấy lại khiến anh Hùng ngớ người. Trong đầu anh chỉ kịp lóe lên một câu hỏi: “Nhà cũ nát thế này, lấy đâu ra tiền mà xây nhà… chục tỷ?”

Cả buổi chiều hôm đó, anh Hùng đi đi lại lại trong sân, không giấu nổi vẻ bồn chồn. Anh nhìn quanh nhà: từ cái bàn gỗ đã sứt cạnh, bộ ấm chén sứt quai, đến mảnh vườn sau chỉ trồng vài luống rau. Tất cả đều toát lên sự nghèo khó. Trong đầu anh, câu “nhà chục tỷ” mà vợ vừa nói cứ như một trò đùa.

Tối đến, khi ông bà mang ra tập bản vẽ, vừa trải lên bàn vừa hồ hởi nói:– Đây, bố mẹ chuẩn bị làm nhà mới. Bản thiết kế đây rồi.

Anh Hùng tròn mắt. Trước mặt anh là bản vẽ một căn biệt thự ba tầng mái Thái, có gara ô tô, phòng khách rộng như khách sạn. Ông còn rút ra tập giấy tờ, nào hợp đồng với đơn vị thi công, nào giấy phép xây dựng, tất cả đều chỉn chu.

Anh cười gượng:– Thế… bố mẹ vay mượn ngân hàng à?

Bà mẹ vợ cười hiền:– Vay gì đâu con. Bố mẹ tiết kiệm cả đời, cộng thêm bán mảnh đất mặt đường, cũng dư giả để xây.

Anh Hùng chết lặng. Hóa ra suốt bao năm qua, anh cứ nghĩ nhà vợ nghèo, nào ngờ họ âm thầm dành dụm, lo liệu đâu vào đấy. Trong khi bản thân anh, làm ăn thất thường, lúc có lúc không, nhưng luôn tự vỗ ngực là “dân thành phố”.

Chị Lan ngồi bên, bình thản rót trà cho bố mẹ, như thể chuyện này chẳng có gì to tát. Nhưng trong ánh mắt chị thấp thoáng một nỗi buồn: bao năm rồi, chồng chẳng chịu tin tưởng, thậm chí khinh thường gia đình vợ. Đến giờ, khi sự thật phơi bày, chị chẳng buồn trách nữa, chỉ thấy thương bố mẹ đã chịu nhiều tủi hờn.

Anh Hùng ngượng chín mặt. Nhớ lại cảnh mình rút ra 500 nghìn như “ban ơn”, anh chỉ muốn độn thổ. Cái số tiền anh coi là “quá nhiều” lại chẳng thấm vào đâu so với số vốn bố mẹ vợ đang chuẩn bị.

Ông bố vợ nhìn anh, chậm rãi nói:– Con à, của cải hay nhà cửa không quan trọng bằng cách đối nhân xử thế. Người ta giàu nghèo cũng là chuyện bình thường. Nhưng cư xử với nhau phải có cái tâm.

Lời nói ấy như nhát dao xoáy thẳng vào lòng anh Hùng. Cả đêm hôm đó, anh trằn trọc, suy nghĩ mãi về sự kiêu ngạo của mình.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng còn chưa lên cao, anh Hùng chủ động dậy sớm ra vườn giúp ông bà nhổ cỏ, bắt sâu cho luống rau. Ông bà ngạc nhiên lắm, vì từ trước đến giờ con rể chỉ quen ngồi mát ăn bát vàng, hiếm khi động tay động chân.

Trong lòng anh, một nỗi ân hận dâng lên. Suốt hơn mười năm làm rể, anh chưa bao giờ thực sự quan tâm hay đỡ đần gì cho nhà vợ. Anh coi thường sự giản dị, lại quên mất rằng chính sự giản dị ấy mới là nền tảng vững chắc của hạnh phúc.

Anh nhớ lại những lần chị Lan lặng lẽ gửi tiền về cho bố mẹ, những lần chị âm thầm gói ghém quà quê, tất cả đều bị anh gạt đi vì cho là “quê mùa”. Giờ thì anh hiểu: chính nhờ tình nghĩa ấy mà gia đình bên vợ luôn đầm ấm, chan hòa.

Trưa hôm ấy, trước khi về thành phố, anh chủ động thưa với bố mẹ vợ:– Con xin lỗi vì lâu nay chưa làm tròn phận sự. Từ nay, con sẽ thường xuyên về thăm, và nếu cần gì trong việc xây nhà, xin cho con được góp sức.

Ông bà chỉ cười:– Có tấm lòng là đủ, của cải không quan trọng.

Chị Lan đứng bên, khẽ mỉm cười. Trong mắt chị, lần đầu tiên sau bao năm, chị thấy chồng mình đã thay đổi – không còn là người đàn ông hời hợt, ích kỷ, mà đã biết cúi đầu học cách trân trọng.

Chiếc xe rời khỏi làng, bỏ lại sau lưng những rặng tre xanh rì. Trong lòng anh Hùng, vẫn còn nguyên vẹn lời bố vợ dặn: “Đối nhân xử thế phải có tâm.” Câu nói ấy như hồi chuông cảnh tỉnh, khiến anh nhận ra rằng, giàu nghèo chỉ là bề ngoài, còn cách con người sống và đối đãi mới là thước đo thật sự của giá trị.

Từ hôm đó, anh không còn dửng dưng với nhà vợ nữa. Mỗi dịp cuối tuần, thay vì cà phê với bạn bè, anh đưa vợ con về quê. Mỗi lần như vậy, anh lại thấy bình yên lạ thường – điều mà suốt bao năm bon chen nơi phố thị, anh chưa từng cảm nhận được.

Câu chuyện khép lại, nhưng dư âm còn mãi: Trong hôn nhân, không chỉ là tình cảm giữa hai người, mà còn là sự trân trọng, sẻ chia với cả hai bên gia đình. Người đàn ông biết cúi đầu, biết sửa sai, mới thật sự là người trưởng thành.

Bài viết Cưới nhau chục năm chồng mới thèm về quê vợ, thấy nhà vợ vẫn ở căn nhà cũ rích, con rể cười đểu rút ra 500 nghìn bảo vợ đưa cho bố mẹ. Chị vợ nói luôn: Anh giữ mà tiêu, bố mẹ chuẩn bị xây nhà chục tỷ rồi đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Về ra mắt nhà bạn trai bị bắt rửa 50 mâm bát, cô gái xinh đẹp xử lý vô cùng thông minh khiến cả nhà đằng trai phải nể, giục cưới gấp… https://youth-channel.com/ve-ra-mat-nha-ban-trai-bi-bat-rua-50-mam-bat-co-gai-xinh-dep-xu-ly-vo-cung-thong-minh-khien-ca-nha-dang-trai-phai-ne-giuc-cuoi-gap.html Mon, 15 Dec 2025 01:45:15 +0000 https://youth-channel.com/?p=152739 Về ra mắt nhà bạn trai bị b//ắt rửa 50 mâm bát, cô gái xinh đẹp xử lý vô cùng thông minh khiến cả nhà đằng trai phải nể, giục cưới gấp… Ngày đầu về ra mắt nhà người yêu, Mai đã chuẩn bị rất kỹ. Cô chọn một chiếc váy dài nhã nhặn, gọn gàng và thanh lịch. Tóc buộc thấp, trang điểm nhẹ nhàng, đủ để tôn lên vẻ dịu dàng, hiền hậu. Mai là nhân viên văn phòng, sinh ra trong một gia đình giáo viên, được dạy dỗ kỹ càng từ lời ăn tiếng nói đến

Bài viết Về ra mắt nhà bạn trai bị bắt rửa 50 mâm bát, cô gái xinh đẹp xử lý vô cùng thông minh khiến cả nhà đằng trai phải nể, giục cưới gấp… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Về ra mắt nhà bạn trai bị b//ắt rửa 50 mâm bát, cô gái xinh đẹp xử lý vô cùng thông minh khiến cả nhà đằng trai phải nể, giục cưới gấp…

Ngày đầu về ra mắt nhà người yêu, Mai đã chuẩn bị rất kỹ. Cô chọn một chiếc váy dài nhã nhặn, gọn gàng và thanh lịch. Tóc buộc thấp, trang điểm nhẹ nhàng, đủ để tôn lên vẻ dịu dàng, hiền hậu. Mai là nhân viên văn phòng, sinh ra trong một gia đình giáo viên, được dạy dỗ kỹ càng từ lời ăn tiếng nói đến cách cư xử. Nhưng có lẽ cô không ngờ, chuyến ra mắt ấy lại là một “bài kiểm tra” không chính thức, mà cả nhà trai đã âm thầm chuẩn bị.

Hôm đó, nhà Hùng – bạn trai Mai – tổ chức tiệc mừng thọ cho ông nội. Cả họ hàng đổ về, khách khứa đông đến mức thuê tới năm chục mâm cỗ. Mai đến nơi từ sớm, cùng Hùng phụ bày bàn, dọn ghế. Mẹ Hùng đon đả chào hỏi, nhưng ánh mắt bà lại hơi lạnh nhạt. Khi nhìn Mai, bà không nói gì nhiều, chỉ liếc một lượt từ đầu đến chân.

Tiệc kết thúc, ai nấy no nê, vui vẻ ra về. Chén đĩa ngổn ngang trong sân. Mẹ Hùng bỗng gọi Mai ra, chỉ tay vào bồn nước, lạnh lùng bảo:
– Con gái con lứa, về nhà bạn trai cũng nên xắn tay phụ việc. Ở quê, ai chẳng thế. Cháu vào rửa giúp bác mấy cái mâm bát nhé, có gì đâu mà ngại.

Nhưng “mấy cái” hóa ra là 50 mâm – chồng chén cao ngất, mâm inox đen nhẻm vì dầu mỡ. Bà và vài người họ hàng đứng ở gần đó, cười cười:
– Xem xem con dâu tương lai có biết làm việc nhà không.

Hùng đứng cạnh, ái ngại định lên tiếng thì mẹ anh đã lườm:
– Đàn ông thì biết gì. Việc đàn bà, để con gái người ta thể hiện.

Mai không nói gì. Cô mỉm cười nhẹ, tháo khuyên tai, xắn tay áo, rồi đi vào bếp lấy tạp dề. Nhưng cô không lao vào rửa ngay. Mai mở điện thoại, gọi vài cuộc rồi quay ra nói:
– Dạ, bác cho cháu mấy phút. Cháu xin phép xử lý theo cách của mình.

Mọi người ngơ ngác nhìn cô. Mười lăm phút sau, một chiếc xe tải nhỏ đỗ xịch trước cổng. Bốn người mặc đồng phục bước xuống – nhân viên của dịch vụ vệ sinh tiệc cưới. Họ mang theo chậu nước, nước rửa bát, giẻ lau và bắt đầu rửa bát đĩa như một tổ đội chuyên nghiệp.

Mai đứng cạnh, giám sát từng chút một, còn phụ họ lau khô, xếp lại vào rổ. Chưa đầy một tiếng, sân sạch bóng. Mẹ Hùng và họ hàng đứng tròn mắt, không ai nói nên lời. Bà lúng túng hỏi:
– Ủa, cháu gọi ai đến vậy?

Mai mỉm cười:
– Dạ, cháu quen bên cung cấp dịch vụ. Họ chuyên phục vụ nhà hàng tiệc cưới. Mỗi mâm bát tính 20.000 đồng, tổng cộng là một triệu. Nhưng vì cháu là khách quen nên được giảm còn tám trăm. Cháu xin phép được tự trả. Đáng lẽ cháu rửa, nhưng cháu sợ không sạch và tốn thời gian của cả nhà. Thay vì thế, cháu nghĩ nên giải quyết gọn gàng, sạch sẽ và vẫn chu toàn.

Một người dì của Hùng buột miệng:
– Trời đất ơi, con bé này khéo quá!

Mẹ Hùng ban đầu có vẻ khó chịu, nhưng rồi cũng gật gù:
– Cũng coi như biết xoay sở. Nhưng nhà bác coi trọng người phụ nữ biết hy sinh, chứ không phải ai cũng dùng tiền là xong.

Mai nghe vậy, chỉ nhẹ nhàng đáp:
– Dạ, cháu cũng tin vào sự hy sinh. Nhưng cháu nghĩ, phụ nữ hiện đại có thể hy sinh thông minh. Cháu vẫn sẵn sàng gánh vác việc nhà, chăm sóc gia đình, nhưng trong những tình huống bất ngờ, cháu chọn cách giải quyết hiệu quả thay vì cảm tính.

Lúc này, ông nội của Hùng – nhân vật chính của bữa tiệc – chống gậy đi ra, nghe hết cuộc trò chuyện. Ông cười lớn:
– Giỏi, giỏi lắm! Cái quan trọng không phải là rửa mấy cái bát mà là cách con bé xử lý vấn đề. Không hoảng loạn, không phản ứng tiêu cực, mà lại còn khiến người ta phải thán phục. Loại con dâu như thế, nhà này phải giục cưới gấp kẻo mất đấy!

Cả họ cười rộ lên. Hùng lúc này mới dám nắm tay Mai, mắt ánh lên niềm tự hào.

Kể từ sau buổi ra mắt ấy, thái độ của mẹ Hùng thay đổi hẳn. Bà chủ động gọi điện cho Mai, hỏi thăm, gửi đồ ăn quê. Cuộc nói chuyện nào cũng kết thúc bằng câu:
– Bao giờ cháu rảnh, về chơi lâu lâu một chút nhé. Mà đừng để lâu quá, bác còn muốn sớm có cháu bồng nữa cơ!

Bài viết Về ra mắt nhà bạn trai bị bắt rửa 50 mâm bát, cô gái xinh đẹp xử lý vô cùng thông minh khiến cả nhà đằng trai phải nể, giục cưới gấp… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Tôi bỏ vợ để cưới một cô gái làm quán hát ở Lào Cai, nhưng chỉ 5 ngày sau kết hôn tôi đã hối hận https://youth-channel.com/toi-bo-vo-de-cuoi-mot-co-gai-lam-quan-hat-o-lao-cai-nhung-chi-5-ngay-sau-ket-hon-toi-da-hoi-han.html Sun, 14 Dec 2025 17:23:32 +0000 https://youth-channel.com/?p=143652 Đêm tôi ngồi trên chuyến tàu SP1 rùng rình vượt qua cầu Thái Hà, bánh sắt gõ đều lên mối nối như nhịp tim được đúc bằng gang, tôi mới nhận ra ký ức có thể có mùi. Nó phả lên mũi tôi cái mằn mặn của sương miền núi, cái ngai ngái quện cỏ dại và rượu táo mèo, có cả mùi nước hoa rẻ tiền ai đó đã xịt thành sương trong căn phòng nhiều bóng đèn đổi màu. Từ khi rời Lào Cai về Hà Nội được bốn mươi chín ngày, đêm nào tôi cũng nghe thấy

Bài viết Tôi bỏ vợ để cưới một cô gái làm quán hát ở Lào Cai, nhưng chỉ 5 ngày sau kết hôn tôi đã hối hận đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Đêm tôi ngồi trên chuyến tàu SP1 rùng rình vượt qua cầu Thái Hà, bánh sắt gõ đều lên mối nối như nhịp tim được đúc bằng gang, tôi mới nhận ra ký ức có thể có mùi. Nó phả lên mũi tôi cái mằn mặn của sương miền núi, cái ngai ngái quện cỏ dại và rượu táo mèo, có cả mùi nước hoa rẻ tiền ai đó đã xịt thành sương trong căn phòng nhiều bóng đèn đổi màu. Từ khi rời Lào Cai về Hà Nội được bốn mươi chín ngày, đêm nào tôi cũng nghe thấy một câu hát ấy, đều đặn như đồng hồ treo trong bếp mẹ: “Trăng lên đỉnh núi, em gọi tên người bằng hơi thở…”, giọng nhỏ như lông tơ nhưng có gai, chạm thì rát, buông thì nhớ.

Tôi ban đầu không định đi quán hát. Chuyến công tác đó chỉ là vài buổi họp với bên mỏ đá, một bữa tối cảm ơn, một đêm cho bạn bè “xả” trước khi về. Tụi nó kéo tôi vào một quán karaoke trên phố Khánh Yên, biển chữ neon “Sương Mù” chớp tắt. Cô bé đứng ở cửa cười với tôi bằng cái miệng kẻ chỉ, nói “anh dùng phòng nào”. Một giờ sau, khi mic chuyền tay, chai rượu chuyền tay, tiếng cười sền sệt bắt đầu vỡ thành miếng, cô ấy bước vào. Không quá trắng, không quá đẹp theo kiểu lộng lẫy của tiếp viên qua tay thợ trang điểm khéo. Nhưng cái tròng mắt mỏng như thấu kính ấy, mỗi lần hát cao, nó lóe lên. Cô tự giới thiệu bằng một cái tên đơn giản, dễ quên: Sương.

Tôi không quên. Buổi ấy, cô chỉ nhận mỗi bài “Núi rừng” ai đó yêu cầu, còn lại cáu khẽ khi một anh bạn tôi sấn sổ muốn “đi tăng hai”. “Em chỉ hát,” Sương nói, giọng bình thản, “quán em không có tăng.” Câu nói bị nhấn chìm bởi tiếng hô “đi đi”, nhưng ở tôi thì nó mắc lại. Khi về khách sạn, đầu tôi mờ như tường nhà đẫm sương. Ở Hà Nội, vào bữa cơm, tôi lơ đãng nhai. Vợ đặt chén canh trước mặt, bảo: “Ăn đi.” Tôi không ăn, tôi đếm. Đếm tiếng tàu chạy trong đầu, đếm những bóng đèn đổi màu, đếm mỗi lần Sương tì tay lên thành ghế mà lặng im.

Cái “lặng im” ấy khiến tôi nghĩ mình hiểu cô. Tôi thậm chí nghĩ mình yêu. Yêu kiểu đàn ông ba lăm nghĩ mình có quyền bắt đầu lại cuộc đời bằng một gói cảm xúc đựng trong túi nylon. Tôi nói với vợ chuyện ly hôn như người xin phép đổi chỗ ngồi trong rạp: “Anh thấy không còn… cảm xúc.” Vợ nhìn tôi lâu, mắt sậm đi như một đốm lửa mới dập. Cô hỏi: “Có ai khác?” Tôi im. Cô cười, cái cười mảnh như sợi dây: “Nếu anh nghĩ anh đã thấy ‘ai khác’, anh cứ đi.”

Tôi đi. Tôi ký những giấy tờ mà chữ ký tay run như người vừa uống thuốc ho. Tôi sắp xếp ít đồ vào một cái va li nhỏ, bấm vé tàu ngược Lào Cai, như một người đi ngược chiều gió vì tin rằng ở đầu kia là một mùi hương sẽ chữa hết những yết hầu đã khô.

Sương ngạc nhiên khi tôi đứng trước cửa nhà trọ của cô—một căn phòng trên gác hai khu chợ Cốc Lếu, lan can gỉ xanh. Cô ngồi xuống giường, nhìn tôi hồi lâu như soi một chiếc cúc rơi bên hiên, không phải không biết láy, mà nghĩ có nên nhặt. “Anh lên làm gì?” cô hỏi. Tôi nói thẳng: “Anh muốn cưới em.”

Cô bật cười—tiếng cười có mùi mưa rào: “Anh điên à?” Tôi gật: “Có thể.” Cô đứng dậy, đi về phía cửa sổ, kéo tấm rèm in bông hoa đỏ đã phai. “Anh biết gì về em? Ngoài mấy bài em hát?” Tôi đáp: “Biết vừa đủ để thấy mình muốn bắt đầu lại.”

Cô im một lát, rồi hỏi: “Anh đã bắt đầu lại đời ai chưa?” Câu hỏi đuổi theo tôi như chiếc bóng. Tôi nói: “Anh đã ly hôn.” Cô xoay người lại, nhìn tôi với một thứ pha giữa thương hại và giận dữ: “Anh bỏ vợ rồi mới lên đây nói yêu em?”

Tôi thấy phủi cát: “Đúng.” Cô gật, giọng khô: “Tệ.” Rồi, không hiểu sao, cô khóc. Tôi chưa bao giờ thấy ai khóc đẹp như vậy: không méo mó, không gào, chỉ là nước tràn ra như một con suối quá đầy. “Em… không muốn bắt đầu bằng cái tệ của người khác.” Cô nói, rồi lại cười, một nụ cười mòn như tay cầm của cái nồi cũ: “Nhưng cũng không biết từ chối ai đến đứng dưới hiên mình lúc mưa.”

Cưới. Chúng tôi làm một lễ cưới nhỏ như một bữa cơm ở nhà người miền núi: có xôi ngũ sắc, có rượu ngô, có mấy người bạn cô trong quán và hai anh thợ mỏ tôi quen lần trước. Tôi gọi điện cho mẹ, mẹ hít vào một hơi dài. Tôi không gọi cho vợ cũ. Chúng tôi thuê một căn phòng gần ga, treo tấm rèm mới, mua một ấm đun nước siêu tốc. Sương ngủ nhẹ như sương, mỗi khi mở mắt lại tròn xoe như một đứa trẻ bị đánh thức giữa giấc ngủ trưa. Tôi bận bịu dọn đồ ra vào đến mức quên mất câu hỏi đầu tiên cô đặt cho tôi: “Anh đã bắt đầu lại đời ai chưa?” Tôi chỉ nghĩ mình bắt đầu lại đời mình.

Ngày thứ năm sau cưới, khi tôi dậy rửa mặt lúc bảy giờ sáng, Sương đã mặc áo khoác mỏng, cột tóc cao. “Em đi đâu?” tôi hỏi, ngáp. “Em đi hát,” cô đáp, giọng nhẹ hều như nói “em đi chợ”. Tôi đứng sững. “Hát… ở quán?” “Ừ.” Cô đưa mắt ra cửa sổ. Sương không giấu, không ỡm ờ. “Em đã nói với anh, em chỉ biết hát.”

Tôi cười, tiếng cười bật ra như một con lò xo bị cạy khỏi hộp. “Em cưới rồi mà còn ‘đi làm’?” Sương nhíu mày: “Em đi hát. Tiền nhà, tiền ăn, tiền áo ấm. Em không đợi anh gửi.” Tôi hạ giọng: “Anh không muốn em ở nơi đó.” “Đó là đâu?” Cô hỏi. “Một cái quán, nhiều người say.” “Người say thì khát,” cô lầm bầm. “Em hát cho họ bớt khát.”

Tôi thấy mình bị nhân hoá thành đám khói loãng bay ra khỏi phổi. Buổi trưa, tôi ngồi một mình trong phòng, nghe tiếng còi tàu vọng xa, nhìn cái gối Sương vừa tựa, để lại vệt tóc đen. Tôi gọi cho một anh bạn ở Lào Cai, bảo: “Cậu biết quán ‘Sương Mù’ không?” Anh cười: “Ai mà chả biết.” Tôi hỏi: “Chủ quán là ai?” Anh đáp: “Mẹ Cầm, cứng lắm.” Tôi hỏi: “Gái ở đó…?” Anh cười khẩy: “Em cậu mới cưới… cũng ở đó đấy. Cẩn thận.” Cái từ “cẩn thận” ấy như một viên đá ai nhét vào miệng tôi, tôi ngậm mà không nhai.

Tối, tôi theo Sương. Quán nằm dưới chân dốc, bên một con suối đen. Tôi đứng ở đối diện, dưới bóng một cây xà cừ, nhìn bóng cô nhập vào bóng đèn. Cô vào trong. Một lúc sau, cánh cửa VIP mở, một người đàn bà to, tóc uốn, cổ đeo dây vàng to bằng rễ cây, kéo cô vào. Tôi chỉ nhìn thấy Sương cúi đầu. Những chiếc bóng khác lượn. Đàn ông cười. Tôi đi về, đầu đặc như tro.

Đêm đó, Sương về muộn.Áo cô ám mùi khói thuốc và nước hoa rẻ. Cô đặt một xấp tiền nhỏ lên bàn, nói: “Anh cho em ít thời gian.” “Bao lâu?” “Đến cuối tháng.” “Để làm gì?” “Để… hát hết những bài em cần hát.”

Tôi nhìn cô. Câu trả lời bất minh như một chiếc rèm không đủ che nắng. Tôi cáu: “Em ngựa quen đường cũ.” Một cái gì trong mắt Sương tắt lịm. Cô cười nhạt: “Đường cũ của ai thì ai biết.”

Tôi nhắn cho vợ cũ—người duy nhất còn có thể nghe tôi nói mà không ngắt cuộc gọi—một tin khó nhằn: “Anh sai?” Cô trả lời sau mấy phút: “Sai từ chỗ anh nghĩ tình yêu là cái vé tàu. Lên xuống ga nào cũng được.” Tôi muốn giận, nhưng chỉ thấy mệt.

Ngày hôm sau, tôi lại theo Sương. Không hào hứng, không hứng khởi, chỉ là như người đứng canh bếp than, sợ lửa lụi. Lần này, tôi thấy Sương lẻn qua cửa sau. Cánh cửa sắt rỉ hé ra, cô biến vào vùng tối. Tôi vòng qua bên hẻm. Một người đàn ông gầy, đội mũ lưỡi trai, đứng tựa tường, rít thuốc nhìn theo. Một chiếc xe máy màu đỏ không tắt máy. Cái gì đó là lạ. Tôi thọc tay vào túi quần, theo thói quen sờ vào chiếc USB nhỏ vợ cũ từng mua cho tôi “để lưu văn bản”, bỗng nhớ cô từng làm ở một tổ chức bảo vệ phụ nữ và trẻ em bị buôn bán. Một câu nói của cô vòng về như tiếng còi tàu từ ga xa: “Những chỗ đèn nhiều màu hay có bóng đen.”

Đêm thứ ba sau ngày thứ năm—đêm thứ tám của hôn nhân—tôi quyết. Tôi không vào quán, tôi đến Công an phường. Tôi nói lắp bắp với anh trực ban: “Tôi nghi…” Anh nhìn tôi, chất giọng miền xuôi nhưng mỏi: “Anh muốn nói gì thì nói hẳn.” Tôi dốc: “Vợ tôi đi làm ở đó. Tôi không ngăn. Nhưng tôi nghi họ giữ giấy tờ của các cô gái. Nghi có ép buộc.” Mắt anh sáng lên một tia. Anh ghi chép, hỏi thêm tên quán, giờ giấc. Anh cho tôi một số điện thoại. “Về đi. Đừng tự xử,” anh nói.

Tối hôm sau nữa, trời mưa lấm tấm như rắc tiêu lên bát phở. Tôi đứng trong bóng xà cừ. Đúng chín giờ, mấy chiếc xe không biển tiến lại, đèn tắt. Cánh cửa trước quán bị mở bằng một cú đá gọn. Tiếng người hét “kiểm tra hành chính!” Tôi lao lên cầu thang, tim cắm mũi như con cá chim bị kéo khỏi lưới. Tôi thấy Sương trong một phòng nhỏ, không ánh đèn màu, ngồi trước một đống điện thoại, thẻ căn cước nữ, vở ghi chép. Mẹ Cầm bị giữ ở góc, tóc xổ, môi bặm. Một nữ cán bộ đeo khẩu trang đứng giữa phòng, ra lệnh. Tôi định xông vào, một bàn tay chặn ngực tôi. “Anh đứng đây,” một giọng nói quen thuộc. Tôi ngước. Vợ cũ.

Cô tháo khẩu trang. Khuôn mặt cũ hiện ra—một khuôn mặt tôi đã rời đi bằng một chữ ký. Tôi không ngờ gặp cô ở đây, trong vai một người mang thẻ ngành. Cảm giác như ai dựng tấm gương giữa tôi và chính mình. “Em…” “Đừng nói,” cô quay đi. “Giữ bình tĩnh. Em đang làm nhiệm vụ.”

“Sương…?” tôi rụt cổ họng ra khỏi cái lưới. “Cô ấy…”

“Đang là người cung cấp thông tin.” Vợ cũ nhìn tôi, mắt dửng dưng hơn cả mưa. “Bọn em theo dõi vụ này mấy tháng. Cô ấy đồng ý làm mồi nhử, đưa sổ, đưa danh sách nợ, đưa lịch ‘giao hàng’ sang bên kia đường biên. Năm ngày sau cưới, cô ấy đi hát lại là để giữ lời hứa với bọn chị—trở về đúng giờ, đúng buổi, cắm một cây kim ghim vải màu đỏ ở rèm nếu ‘hàng’ chuẩn bị chuyển. Tối nay là cắm.” Cô chỉ tay vào mẩu vải nhỏ cắm ở viền rèm, thứ tôi ngờ ngợ đã thấy rap rối trong bóng tối mà không hiểu.

Tôi dựa lưng vào tường, không cảm nhận được lưng mình. “Em… biết anh cưới?” Vợ cũ nhếch môi: “Có chuyện gì ở thành phố này mà không ai đồn? Anh yên tâm. Em không can thiệp vào hôn nhân của anh. Em chỉ mong… anh đừng phá hỏng công việc của chúng em.” “Anh…” tôi lắp, “anh tưởng…” “Anh tưởng những điều đàn ông hay tưởng,” cô cắt, giọng mệt. “Nhưng thôi, đừng đánh nhau bằng những tưởng tượng nữa. Vào nhìn đi.”

Tôi bước vào phòng. Sương ngẩng lên, thấy tôi, mắt mở to, rồi khép xuống. “Anh đừng ồn,” cô nói nhỏ. “Họ đang ghi lời khai.” Tôi nhìn bàn tay cô—một bàn tay tôi đã nắm khi ký giấy đăng ký kết hôn—bàn tay ấy đang lật những tờ giấy ghi tên, tuổi, khoản nợ, mức “phạt” mỗi lần “không phục vụ”. Có một tờ giấy nhỏ mằn mặn nước. Tôi nhận ra chữ cô: ngay dòng dưới cùng của sổ, một hàng chữ: “Đã gọi 113 vào đêm 2/… Người đi giao: T.” Tôi hỏi: “T là ai?” Cô khẽ: “Thanh.” Tôi nhìn vợ cũ. Cô gật nhẹ, không nhìn lại tôi.

Cuộc khám xét kéo dài. Người ta lôi ra thẻ căn cước nhét trong ngăn bí, bao cao su dấu dưới đáy tủ, sổ nợ. Có một cô gái run cầm cập, ôm lấy tay Sương. “Chị ơi…” Sương vuốt tóc cô: “Không sao. Về nhà.” Tôi đứng lặng như cột điện trong mưa. Toàn bộ kịch bản trong đầu tôi—người đàn bà ngựa quen đường cũ, kẻ nông nổi bỏ vợ vì một ảo ảnh—nứt ra như miếng sành vỡ vì đun lửa quá nhanh. Ở dưới những vết nứt đó, có một lớp nền khác: lạnh nhưng chắc.

Khi lực lượng rút, khi biển neon “Sương Mù” bị tắt, khi mẹ Cầm được đưa đi trong cái chăn trùm đầu xộc xệch, Sương ngồi lại, thở như vừa bơi từ bờ này sang bờ kia. Tôi ngồi đối diện cô, chớp mắt. “Sao em không nói?” Tôi hỏi. “Nói anh có tin không?” Cô hỏi lại, giọng hiền đến mức tôi thù ghét câu hỏi của mình. “Em định nói,” cô khẽ, “nhưng em nghĩ đã muộn. Lúc anh gọi 113, lúc công an tới… em thấy đủ rồi.” Cô nhìn xuống bàn tay, đôi bàn tay thô hơn tôi nhớ: “Em bắt đầu ‘làm’ ở đó năm mười tám tuổi. Em học hát, xong mấy năm chạy bàn, rồi đứng phòng. Lúc gặp anh, em đã dừng. Nhưng con bé Lửm—em gái của bạn em—bị dụ vào. Em quay lại.”

“Quay lại… để cứu?” “Để bù.” Cô cười, nước mắt tràn như cơn mưa nhỏ. “Bù cho chính mình. Và để hiểu xem, cái đêm em gặp anh, là ơn hay oán.”

Tôi ngồi, khung xương tôi thở, mà tôi như không. Vợ cũ bước vào, đặt một cái áo mưa lên vai Sương: “Đi với bọn chị ra phường.” Cô nhìn tôi thoáng một giây—giây đầu tiên không lạnh—rồi quay đi.

Tôi đứng trên hiên quán tắt đèn, mưa sũng. Tôi gọi cho mẹ: “Con… cưới vội.” Mẹ thở dài: “Thế con học được gì?” Tôi nói: “Học cách bỏ nhanh những gì dễ tin nhất.”

Tôi trở lại Hà Nội sau vụ ấy ba ngày để giải quyết công việc. Trong vali, có một bức thư của Sương nhét vào, giọng cô đi qua giấy như một tiếng thở lên kính:

“Anh,

Em không quay lại quán hát nữa. Em đã ký làm nhân chứng. Em sẽ ở tạm nhà tạm lánh của Hội Phụ nữ, phụ họ chăm các em nhỏ đợi về nhà. Em cần làm điều này trước khi làm vợ. Nếu anh muốn, anh có thể đợi. Nếu anh không muốn, anh có thể xem cuộc hôn nhân này như một nhầm lẫn đẹp. Em không trách.

P/S: Bài em hát đêm đó, em học ở lớp kỹ năng do chị Thanh dạy cho tụi em ngày xưa. Em nghĩ là ngẫu nhiên, hóa ra đời thích bày những cái cũ dưới tên mới để trêu con người.”

Tôi đọc đến dòng “chị Thanh”, tôi cười—cái cười khét như rìa bánh chưng bị cháy mà ăn vẫn ngon. Tôi nhắn cho vợ cũ: “Anh cảm ơn.” Cô trả lời bằng một dấu chấm.

Những tuần sau, tôi chạy xe lên xuống giữa hai thành phố. Lần đầu với mục đích đón Sương, lần thứ hai để chở các em về các huyện, lần thứ ba chở bà ngoại của Lửm từ Bảo Yên đến nhà tạm lánh. Tôi, người từng nghĩ mình yêu bằng cách bỏ tất cả, bỗng học yêu bằng cách làm những việc lặt vặt: sửa cửa, thay bóng điện, mua một đám kẹo dẻo để dụ mấy đứa con nít cười. Có những tối tôi đứng trước hiên nhà tạm lánh nhìn mưa phủ kín dãy núi, nghĩ về cái chữ “ngựa quen đường cũ”—cái câu phán khiến đàn bà bị treo lên phán xét—và thấy mình nhỏ đi.

Một chiều, Sương nhắn: “Anh xuống bến xe cũ đón em. Em muốn đến nhà… xin lỗi vợ cũ của anh.” Tôi ngạc nhiên nhưng gật. Thanh—vợ cũ—đợi ở quán trà trên phố Thợ Nhuộm. Cô mặc áo sơ mi xanh, tóc buộc gọn, mặt tinh tươm như một con dao bếp mài đúng cách. Sương cúi chào. Cả hai phụ nữ ngồi đối diện nhau, giữa là một ấm trà. Tôi đứng ngoài cửa, thấy những chiếc bóng dẹt của họ chạm lên tường, rồi tan đi.

Thanh ra trước, nhìn tôi: “Cô ấy muốn anh hủy hôn. Không phải vì ghét anh. Vì cô ấy nói ‘điều tốt nhất là để mọi người bắt đầu lại khi họ đã nhìn kỹ mình’. Lần này, anh nhìn kỹ chưa?” Tôi không trả lời được. Thanh cười, mím môi: “Tự do và dũng cảm khác nhau một sợi tóc. Dũng cảm có kèm trách nhiệm.” Cô bước đi. Sương ra sau, mắt hồng. “Em xin lỗi,” cô nói. “Em nghĩ điều công bằng nhất là như thế.” Tôi không níu. Tôi chỉ hỏi: “Rồi em đi đâu?” “Em ở lại Lào Cai,” cô nói, “mở một lớp dạy hát miễn phí cho mấy đứa con gái trong nhà tạm lánh. Hát, để đừng bị ai dạy bằng cái khác.”

Tối đó, tôi về nhà mẹ. Mẹ hỏi: “Con ăn cơm không?” Tôi gật. Trong bữa, mẹ bảo: “Con là đứa dễ gọi tên nỗi nhớ quá. Nhưng nhớ xong thì làm gì, mới là khó.” Tôi gắp miếng cá, đột nhiên hiểu những tiếng tàu trong đầu mình bấy lâu chạy không phải để đưa tôi lên Lào Cai, mà để tôi kịp bắt lại một nhịp khác: nhịp bước của những người phụ nữ đi ngược gió.

Một năm sau.

Trên ban công căn hộ mới thuê, có một chậu dạ yến thảo. Tôi vừa từ Lào Cai về, trong túi có một đĩa thu bài “Trăng lên đỉnh núi” do lũ học trò của Sương hát. Tôi bật nó lên trong bếp. Tiếng hát non nhưng chắc. Tôi gửi cho Thanh một đoạn. Cô trả lời: “Nghe như tiếng người mới biết thở.” Tôi hỏi bâng quơ: “Em có hẹn hò ai không?” Cô đáp: “Có hẹn hò một cuộc sống bớt phải giải cứu.” Tôi cười. Chúng tôi, mỗi người đứng ở một ga.

Đêm ấy, có một tin nhắn đến từ Sương, không dấu chấm, không dấu phẩy:

“anh a mai em dua con Lurm ve nha o Bao Yen em se di ngang nha ga neu khong ban anh ra em mua banh day”

Tôi đứng ở hiên, nhìn bóng đèn cầu thang đối diện. Tôi viết lại một câu có đầy đủ dấu chấm, phẩy, sắc, huyền:

“Em cứ đi. Anh sẽ đứng ở ga, nhưng không đợi em như đợi một người đàn bà. Anh đợi để trả lại cho em một câu cảm ơn.”

Tôi nhìn lại một năm, biết ơn cái đêm mưa ấy—đêm tôi đứng trước quán “Sương Mù” và bị một bàn tay chặn ngực, biết ơn câu nói ngu ngốc của mình “ngựa quen đường cũ”, vì nó buộc tôi ngồi xuống và đọc chữ lại từ đầu.

Kết cục của câu chuyện không như tôi tưởng. Không ai quay về bếp tôi, không ai bưng cơm cho tôi. Cô gái tôi cưới trong một đêm nóng vội trở thành người mở lớp hát ở Lào Cai. Vợ cũ của tôi trở thành người thỉnh thoảng gửi tôi một đường link bài viết về luật mới bảo vệ nạn nhân. Còn tôi—người tưởng yêu bằng cách đạp cửa—học mở cửa bằng tay nắm.

Và có lẽ, chi tiết cuối cùng mới là cú “bất ngờ” đúng nghĩa: bài hát khiến tôi thất thần đêm đầu ở quán “Sương Mù”, bài “Trăng lên đỉnh núi” làm tôi bỏ vợ, bỏ nhà, đi tàu ngược lên phía bắc, hóa ra Sương đã học từ một lớp kỹ năng do… Thanh dạy ngày xưa. Một nửa của tôi ngày cũ gieo cái giai điệu, nửa kia của tôi ngày mới hát lên. Tôi chẳng yêu ai khác ngoài âm vang của cùng một lời nhắc: “Muốn gọi tên ai bằng hơi thở, thì trước hết phải học thở đúng.”

Tôi tắt đèn bếp, trên ban công gió thổi làm rung khung cửa. Ở ga dưới kia, tàu đêm hú một tiếng không dài, không ngắn, đủ cho một người đàn ông hiểu rằng có những cuộc đường dài không đưa ta đến người, mà đưa ta đến chỗ biết đặt người ấy xuống đúng chỗ trong mình. Và khi đặt được rồi, mọi bóng đèn đổi màu đều thôi nhức mắt. Chỉ còn một màu dịu của một căn nhà nhỏ, có ai đó đang tập hát cho những đứa trẻ không còn phải hát để làm vừa lòng ai nữa.

Bài viết Tôi bỏ vợ để cưới một cô gái làm quán hát ở Lào Cai, nhưng chỉ 5 ngày sau kết hôn tôi đã hối hận đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
40t ế vợ, tôi cưới luôn cô gái rửa bát thuê đã có con riêng 3t, ngày rước dâu thì kinh hoàng https://youth-channel.com/40t-e-vo-toi-cuoi-luon-co-gai-rua-bat-thue-da-co-con-rieng-3t-ngay-ruoc-dau-thi-kinh-hoang.html Sun, 14 Dec 2025 17:00:56 +0000 https://youth-channel.com/?p=151242 Mẹ tôi có nỗi lo suốt mười năm nay: “Con trai bốn mươi tuổi đầu rồi, không lấy vợ sớm thì ở vậy suốt đời à?”. Cái khu phố nhỏ này, người ta nhìn tôi – một anh thợ sửa điện nước, da ngăm, ít nói, chẳng đẹp trai – ai cũng lắc đầu: “Khó lấy vợ lắm.” Tôi cũng quen với sự cô độc, cho đến một ngày, mẹ tôi bảo: “Ở đầu ngõ có con bé rửa bát thuê, hiền lắm. Nó có con riêng ba tuổi, nhưng ngoan. Lấy nó đi, đừng kén nữa.”. Tôi im. Không

Bài viết 40t ế vợ, tôi cưới luôn cô gái rửa bát thuê đã có con riêng 3t, ngày rước dâu thì kinh hoàng đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Mẹ tôi có nỗi lo suốt mười năm nay: “Con trai bốn mươi tuổi đầu rồi, không lấy vợ sớm thì ở vậy suốt đời à?”. Cái khu phố nhỏ này, người ta nhìn tôi – một anh thợ sửa điện nước, da ngăm, ít nói, chẳng đẹp trai – ai cũng lắc đầu: “Khó lấy vợ lắm.” Tôi cũng quen với sự cô độc, cho đến một ngày, mẹ tôi bảo:

“Ở đầu ngõ có con bé rửa bát thuê, hiền lắm. Nó có con riêng ba tuổi, nhưng ngoan. Lấy nó đi, đừng kén nữa.”. Tôi im. Không yêu, nhưng thương mẹ già. Nhà chỉ có mỗi 2 mẹ con. Thôi thì cưới, coi như trọn đạo làm con.

Đám cưới được chuẩn bị đơn giản – mẹ tôi mừng lắm, khoe khắp xóm: “Con dâu tôi tuy nghèo nhưng biết điều, chịu thương chịu khó.”

Hôm rước dâu, trời nắng chang chang. Tôi mặc bộ vest thuê, tay run run cầm bó hoa cưới. Cả đoàn xe dừng trước căn nhà cấp 4 cũ. Mẹ tôi cứ thắc mắc hôm đến nói chuyện người lớn rồi cả hôm nay đón dâu chẳng thấy em bé 3 tuổi con cô dâu đâu cả. Bình thường trước vợ tôi đi rửa bát thuê em bé đó theo không rời bước. Mẹ tôi lại bảo có lẽ người ta đưa em bé đi chỗ khác để nhà trai đỡ dị nghị, thôi thì mẹ tôi cũng đỡ khó xử.

Tôi đứng ngoài sân, lòng nặng trĩu, chẳng biết cuộc hôn nhân này sẽ đi đến đâu. Nhưng khi tiếng nhạc cưới vang lên, cô dâu bước xuống từ cầu thang, tôi nghe tiếng “rầm” phía sau – mẹ tôi ngã lăn ra đất.

Mọi người hốt hoảng. Tôi quay lại, chỉ kịp thấy mẹ há hốc miệng, tay run run chỉ về phía trước.Còn tôi – người vừa đỡ mẹ – cũng đứng chết lặng, đôi chân như nhũn ra, quần ướt sũng vì mồ hôi lạnh toát.

Bởi cô dâu bước xuống khác hẳn hình ảnh tôi từng thấy nơi quán bún nhỏ đầu ngõ: Không còn chiếc áo rách, không còn đôi dép nhựa. Thay vào đó là tà áo cưới trắng tinh, và cả cổ, cả tay, cả tóc cô đều lấp lánh vàng – vàng nhiều đến mức ánh nắng hắt lại chói cả mắt.

Họ hàng nhà tôi rì rầm: “Trời đất… con bé rửa bát mà nhà giàu vậy sao?”. Họ nhà gái thì cũng ố, á không kém: “Hóa ra nhà này giàu ngầm à, con gái không lấy chồng thì cấm ai biết nhà ấy nhiều vàng như thế”….

Rồi cha mẹ vợ bước ra. Họ mặc sang trọng, dáng điềm đạm, nở nụ cười hiền lành: “Chào thông gia. Hôm nay cho con gái nhà tôi về làm dâu nhà bà.”

“Dạ” – Mẹ tôi nhẹ nhàng. Bỗng đứa bé 3 tuổi bất ngờ chạy ra níu chặt váy cô dâu, giọng nũng nịu.

Cả họ nhà tôi tròn mắt vì đâu có ai biết việc cô dâu đã có con đâu. Nhưng đúng lúc này mẹ cô dâu cất lời:

Ối trời ơi hóa ra là thế. Hôm ấy, đám cưới diễn ra trong niềm hân hoan tột cùng. Cứ tưởng cưới đại cho có vợ để mẹ vui ai ngờ tôi được luôn cô vợ vừa xinh, vừa ngoan lại có điều kiện. Đấy đừng nghĩ 40 tuổi là ế, lấy muộn hóa ra lại hay mọi người ạ.

Bài viết 40t ế vợ, tôi cưới luôn cô gái rửa bát thuê đã có con riêng 3t, ngày rước dâu thì kinh hoàng đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Linh vừa sinh con xong — Nhà chồng đã đưa cho cô xấp giấy tờ làm thủ tục ly hôn và bắt ký… Nhưng họ không hề biết rằng số tài sản 9 tỷ cô chuẩn bị được thừa kế từ bố ruột, ngay sau đó 3 ngày chuyện không tưởng đã xảy ra… https://youth-channel.com/linh-vua-sinh-con-xong-nha-chong-da-dua-cho-co-xap-giay-to-lam-thu-tuc-ly-hon-va-bat-ky-nhung-ho-khong-he-biet-rang-so-tai-san-9-ty-co-chuan-bi-duoc-thua-ke-tu-bo-ruot-ngay-sau-do.html Sun, 14 Dec 2025 12:36:44 +0000 https://youth-channel.com/?p=152734 Linh sinh con đầu lòng vào một buổi sáng mưa tầm tã.Ca sinh khó, mất nhiều máu, vừa đẩy con ra thì cô đã lả đi, phải nằm hồi sức hơn một ngày. Đứa bé chưa kịp ẵm trên tay cho ấm hơi mẹ, Linh đã phải đối diện với cái lạnh của nhà chồng. Chiều hôm đó, khi Linh còn đang truyền nước, mẹ chồng và chồng cô – Tuấn – bước vào phòng bệnh, theo sau là một người lạ mặc áo sơ mi trắng, tay cầm cặp hồ sơ. Không một câu hỏi han. Không một lời

Bài viết Linh vừa sinh con xong — Nhà chồng đã đưa cho cô xấp giấy tờ làm thủ tục ly hôn và bắt ký… Nhưng họ không hề biết rằng số tài sản 9 tỷ cô chuẩn bị được thừa kế từ bố ruột, ngay sau đó 3 ngày chuyện không tưởng đã xảy ra… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Linh sinh con đầu lòng vào một buổi sáng mưa tầm tã.Ca sinh khó, mất nhiều máu, vừa đẩy con ra thì cô đã lả đi, phải nằm hồi sức hơn một ngày.

Đứa bé chưa kịp ẵm trên tay cho ấm hơi mẹ, Linh đã phải đối diện với cái lạnh của nhà chồng.

Chiều hôm đó, khi Linh còn đang truyền nước, mẹ chồng và chồng cô – Tuấn – bước vào phòng bệnh, theo sau là một người lạ mặc áo sơ mi trắng, tay cầm cặp hồ sơ.

Không một câu hỏi han.

Không một lời hỏi con ra sao.

Mẹ chồng đặt một xấp giấy lên bàn cạnh giường bệnh, giọng đều đều:

– Ký đi. Ly hôn cho gọn.

Linh tưởng mình nghe nhầm.

– Mẹ… mẹ nói gì ạ?

Tuấn khoanh tay, lạnh lùng:

– Cô sinh con gái. Nhà tôi cần cháu đích tôn. Với lại… từ lúc cưới đến giờ cô cũng chẳng làm ra tiền gì.

Người đàn ông áo sơ mi lên tiếng:

– Đây là thỏa thuận ly hôn thuận tình. Cô ký thì ra viện là xong. Con để lại cho nhà nội nuôi.

Linh run rẩy.

Cô vừa sinh xong chưa đầy 48 tiếng, bụng còn đau quặn, tim đập loạn nhịp.

Cô nhìn sang chiếc nôi bên cạnh, con bé ngủ ngoan, chẳng biết rằng mẹ nó sắp bị đuổi khỏi cuộc đời nó.

– Ít nhất… cho con tôi theo tôi… – Linh khóc.

Mẹ chồng gạt phắt:

– Cô nuôi nổi à? Tay trắng, không nhà, không tiền. Về mà bám bố mẹ cô đi.

Linh cắn chặt môi.

Cô ký.

Không phải vì yếu đuối.

Mà vì cô biết… chưa đến lúc.

HỌ KHÔNG BIẾT MỘT ĐIỀU

Ba ruột Linh – ông Hòa – là chủ một công ty vật liệu xây dựng lớn ở tỉnh bên.Hai bố con mâu thuẫn nhiều năm, Linh lấy chồng nghèo, ông không đến dự cưới, nhưng vẫn âm thầm theo dõi con gái.

Ba tháng trước khi Linh sinh, ông Hòa phát hiện mình mắc ung thư giai đoạn cuối.

Ông lập di chúc.

Trong đó, toàn bộ tài sản trị giá gần 9 tỷ đồng được để lại cho Linh – người con gái duy nhất.

Nhưng theo lời luật sư, chỉ có hiệu lực sau khi ông mất 3 ngày.

Linh biết chuyện này…nhưng chưa từng nói với nhà chồng.

3 NGÀY SAU

Ngày thứ ba sau khi Linh xuất viện.

Nhà chồng đang tụ họp ăn cơm thì một chiếc xe ô tô đen sang trọng đỗ trước cổng.

Một người đàn ông trung niên bước xuống, ăn mặc chỉnh tề, tay cầm cặp hồ sơ.

Ông gõ cửa.

– Tôi là luật sư đại diện cho ông Hòa. Xin gặp bà Linh.

Cả nhà chết lặng.

Mẹ chồng hỏi dồn:

– Ông nhầm nhà rồi, con dâu tôi ly hôn rồi, nó không còn ở đây nữa.

Luật sư mỉm cười:

– Tôi biết. Nhưng tôi đến để thông báo thừa kế tài sản cho cô Linh.

Không khí đông cứng.

Luật sư đọc rõ ràng:

“Theo di chúc hợp pháp, cô Linh được thừa kế 8 tỷ 960 triệu đồng tiền mặt, cùng 2 lô đất mặt tiền.Từ hôm nay, mọi quyền sở hữu có hiệu lực.”

Tuấn tái mét.

Mẹ chồng run tay đánh rơi bát cơm.

SỰ LẬT MẶT

Chiều hôm đó, Linh quay lại.

Không còn dáng vẻ mệt mỏi sau sinh.

Cô bế con, phía sau là luật sư và hai người đàn ông mặc vest.

Tuấn chạy ra:

– Linh… chuyện hôm trước… anh nóng nảy…

Mẹ chồng đổi giọng:

– Con về rồi à? Ở cữ phải về nhà chồng chứ…

Linh nhìn họ, ánh mắt bình thản.

– Xin lỗi, tôi đến để lấy đồ và thông báo một việc.

Cô đưa ra một tập giấy.

– Đây là đơn yêu cầu tòa án xác nhận quyền nuôi con.Còn đây… là đơn kiện hành vi ép ký ly hôn khi tôi đang nằm viện.

Mẹ chồng gào lên:

– Mày định tuyệt đường sống của nhà tao à?!

Linh đáp, giọng lạnh:

– Ngày tôi ký giấy, mẹ có hỏi tôi sống chết thế nào không?

Cô quay sang Tuấn:

– Anh bảo tôi tay trắng.Nhưng anh quên mất… tay trắng là do tôi chọn.

KẾT CỤC

Tòa án tuyên Linh toàn quyền nuôi con, nhà chồng phải chu cấp theo quy định.

Tuấn mất việc vì bê bối đạo đức lan ra.

Mẹ chồng bị hàng xóm xì xào, tránh mặt.

Còn Linh?

Cô dùng tiền thừa kế mở công ty nhỏ, thuê luật sư giỏi, sống bình thản.

Có người hỏi:

– Cô có hả hê không?

Linh chỉ cười:

“Không.Tôi chỉ thấy may mắn vì họ đuổi tôi đi sớm —để tôi kịp bước vào một cuộc đời tốt hơn.”

Bài viết Linh vừa sinh con xong — Nhà chồng đã đưa cho cô xấp giấy tờ làm thủ tục ly hôn và bắt ký… Nhưng họ không hề biết rằng số tài sản 9 tỷ cô chuẩn bị được thừa kế từ bố ruột, ngay sau đó 3 ngày chuyện không tưởng đã xảy ra… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Bố mẹ nuôi tôi từ khi có con trai chẳng coi tôi ra gì, họ không thèm đến dự đám cưới của tôi, sôi máu đang ngồi trong xe hoa và mặc váy cưới, tôi vẫn vào ngân hàng của mình https://youth-channel.com/bo-me-nuoi-toi-tu-khi-co-con-trai-chang-coi-toi-ra-gi-ho-khong-them-den-du-dam-cuoi-cua-toi-soi-mau-dang-ngoi-trong-xe-hoa-va-mac-vay-cuoi-toi-van-vao-ngan-hang-cua-minh.html Sun, 14 Dec 2025 10:36:57 +0000 https://youth-channel.com/?p=152730 TÔI TỨC GIẬN CẮT HẾT TRỢ CẤP, LẤY LẠI CẢ CHIẾC XE ĐÃ TẶNG.NHƯNG RỒI ĐIỀU XẢY RA SAU ĐÓ KHIẾN TÔI ÂN HẬN SUỐT ĐỜI.** Tôi được bố mẹ nuôi đón về từ trại trẻ mồ côi năm tôi 3 tuổi.Họ rất thương tôi… cho đến khi họ sinh được con trai ruột. Từ đó, tôi dần thành osin không công trong nhà:nấu cơm, rửa bát, giặt quần áo, trông em, làm việc nhà…Tôi cố chịu đựng vì nghĩ “mình là con nuôi, có được mái nhà đã là may”. Tôi học giỏi, đi làm sớm, kiếm được tiền,

Bài viết Bố mẹ nuôi tôi từ khi có con trai chẳng coi tôi ra gì, họ không thèm đến dự đám cưới của tôi, sôi máu đang ngồi trong xe hoa và mặc váy cưới, tôi vẫn vào ngân hàng của mình đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
TÔI TỨC GIẬN CẮT HẾT TRỢ CẤP, LẤY LẠI CẢ CHIẾC XE ĐÃ TẶNG.NHƯNG RỒI ĐIỀU XẢY RA SAU ĐÓ KHIẾN TÔI ÂN HẬN SUỐT ĐỜI.**

Tôi được bố mẹ nuôi đón về từ trại trẻ mồ côi năm tôi 3 tuổi.Họ rất thương tôi… cho đến khi họ sinh được con trai ruột.

Từ đó, tôi dần thành osin không công trong nhà:nấu cơm, rửa bát, giặt quần áo, trông em, làm việc nhà…Tôi cố chịu đựng vì nghĩ “mình là con nuôi, có được mái nhà đã là may”.

Tôi học giỏi, đi làm sớm, kiếm được tiền, hàng tháng vẫn gửi về cho bố mẹ nuôi 10 triệu, và mua luôn cho họ một chiếc xe cũ để đi lại.

Nhưng năm tôi cưới chồng…

Bố mẹ nuôi không một lời chúc, không một cuộc gọi.Cuối cùng, mẹ nuôi nhắn đúng một câu cụt ngủn:

“Lo mà cưới, nhà đang bận chăm thằng Tí. Không đi được.”

Trái tim tôi như bị bóp chặt.Suốt 25 năm sống trong nhà họ… cuối cùng vẫn chỉ là người dưng.

Trên đường đến lễ đường, tôi ngồi trong xe hoa, mặt đầy lớp trang điểm mà nước mắt vẫn chảy.Tôi bảo tài xế:

“Anh dừng xe ở ngân hàng cho tôi.”

Mọi người cuống quýt, tưởng tôi kích động hay muốn hủy cưới.Nhưng tôi chỉ nói:

“Tôi phải cắt hết trợ cấp cho họ… ngay bây giờ.”

Tôi vào ngân hàng, lặng lẽ ký văn bản hủy toàn bộ chuyển khoản định kỳ.Tôi gọi gara, bảo họ đến thu hồi chiếc xe tôi đã đứng tên tặng bố mẹ nuôi.

Tôi nghĩ:“Người ta không xem mình là con, việc gì mình phải xem họ là cha mẹ.”

Tôi bước lên xe hoa, ngẩng cao đầu, cảm thấy mình đã giải thoát.

Nhưng tôi không biết rằng…

**Hai tiếng sau, điện thoại tôi reo lên.

Là số của hàng xóm.Giọng anh ta run rẩy:**

“Em đang ở đâu? Mẹ nuôi em… ngất ở chợ rồi.Người ta chở vào bệnh viện. Giờ nguy kịch lắm…”

Tôi chết lặng.Tôi lao đến bệnh viện trong bộ váy cưới trắng toát, vừa chạy vừa khóc.

Bác sĩ nói:

“Bà ấy bị tai biến. Nhưng điều đáng nói là… bà bị quá sức, kiệt nước, đường huyết tụt sâu.Chúng tôi phát hiện bà phải thức đêm làm hàng chục mẻ bánh tráng thuê, để dành tiền…chuẩn bị lễ cưới cho con gái.”

Tôi sững người.Tôi lắp bắp:

“Con… gái? Bà… làm cho ai ạ?”

Bác sĩ đáp nhẹ:

“Tên con gái ghi trong túi áo bà ấy… là tên của cô.”

Tôi run rẩy mở túi nylon mà bệnh viện lấy từ người bà. Bên trong có:

Một phong bì cũ kỹ có 3 triệu

Một danh sách ghi những thứ dự định mua: “xoong nồi mới cho con”, “vàng 1 chỉ”, “áo dài mẹ cô dâu”…

Và một tờ giấy nháp, chữ run run:

“Con lấy chồng rồi, mẹ chẳng có gì quý. Mẹ định đến nhưng ngại vì không có quà. Để mẹ làm thêm mấy mẻ nữa…”

Tim tôi như bị ai bóp nghẹt.

Lúc ấy tôi mới biết…Từ ngày sinh em trai, mẹ nuôi không nhận được đồng nào từ chồng, phải bỏ nghề ruộng để làm đủ thứ việc.Những hành động “hờ hững” mà tôi nghĩ là vô tâm… thật ra chỉ là sự kiệt quệ và xấu hổ của một người mẹ nghèo không có gì cho con gái mình.

Tôi quỳ xuống bên giường bệnh, khóc nức nở:

“Mẹ ơi… con sai rồi… con sai rồi…”

Và điều khiến tôi ân hận nhất đời là…

Mẹ nuôi không bao giờ tỉnh lại nữa.

Bà ra đi đúng lúc tôi vừa ký giấy cắt đứt trợ cấp, vừa cho người đến thu hồi chiếc xe mà bà vẫn dùng để chở bánh đi giao mỗi rạng sáng.

Sau đám tang, tôi mở điện thoại của bà.Trong tin nhắn nháp, bà viết dở:

“Con gái ơi, mẹ không sinh ra con nhưng con là đứa mẹ thương nhất…”

Tôi đọc trong tiếng nấc đến nghẹt thở.

Bài viết Bố mẹ nuôi tôi từ khi có con trai chẳng coi tôi ra gì, họ không thèm đến dự đám cưới của tôi, sôi máu đang ngồi trong xe hoa và mặc váy cưới, tôi vẫn vào ngân hàng của mình đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Ông Lam buôn hàng biên giới giàu nhất nhì cái làng này, đẻ 3 cậu con trai thuê giúp việc chăm từ a đến z, tuần trước ông trở về nhà sớm hơn dự kiến mà không báo trước https://youth-channel.com/ong-lam-buon-hang-bien-gioi-giau-nhat-nhi-cai-lang-nay-de-3-cau-con-trai-thue-giup-viec-cham-tu-a-den-z-tuan-truoc-ong-tro-ve-nha-som-hon-du-kien-ma-khong-bao-truoc.html Sun, 14 Dec 2025 09:51:09 +0000 https://youth-channel.com/?p=152727 Ở xã biên giới Tân Phong, ai cũng biết ông Lam là người giàu nhất vùng, buôn hàng biên giới mấy chục năm, dựng được biệt thự to nhất xã.Ông có 3 đứa con trai: Thành – 32 tuổi, Thắng – 28 tuổi, và Tín – 22 tuổi. Đứa nào cũng quen ăn sung mặc sướng, chẳng thiếu thứ gì. Trong nhà còn có cô giúp việc tên Lành, hơn 40 tuổi, theo gia đình ông từ lúc các cậu còn bé tí. Tuần trước, ông Lam đi chuyến hàng sang biên giới, dự định 3 ngày mới về. Nhưng

Bài viết Ông Lam buôn hàng biên giới giàu nhất nhì cái làng này, đẻ 3 cậu con trai thuê giúp việc chăm từ a đến z, tuần trước ông trở về nhà sớm hơn dự kiến mà không báo trước đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Ở xã biên giới Tân Phong, ai cũng biết ông Lam là người giàu nhất vùng, buôn hàng biên giới mấy chục năm, dựng được biệt thự to nhất xã.Ông có 3 đứa con trai: Thành – 32 tuổi, Thắng – 28 tuổi, và Tín – 22 tuổi. Đứa nào cũng quen ăn sung mặc sướng, chẳng thiếu thứ gì.

Trong nhà còn có cô giúp việc tên Lành, hơn 40 tuổi, theo gia đình ông từ lúc các cậu còn bé tí.

Tuần trước, ông Lam đi chuyến hàng sang biên giới, dự định 3 ngày mới về. Nhưng việc xong sớm, ông bắt xe về ngay trong đêm.

Ông không báo trước cho ai.

1. Cảnh tượng khiến ông đông cứng

Khoảng 5 giờ sáng, ông mở cửa bước vào biệt thự. Nhà yên ắng, đèn phòng khách hắt ánh sáng mờ vào hành lang.

Ông đi thẳng lên phòng ngủ để thay đồ. Nhưng vừa mở cửa phòng, ông đứng khựng lại.

Ba đứa con trai đang hì hục đào nền gạch ngay góc phòng ngủ của chính ông.

Trên sàn nhà là gạch bị lật lên, bụi bay mù mịt.

Cô Lành đứng cạnh, mặt tái mét, tay ôm chặt cái cuốn nhật ký cũ.

Ông gầm lên:

– Mấy đứa đang làm cái gì vậy?!

Ba đứa con quay ngoắt lại. Tất cả đều hoảng sợ, nhưng không có vẻ gì là… hối lỗi. Thành – thằng cả – chống tay thở dốc:

– Ba… tụi con đang tìm thứ này.

Nó chỉ xuống cái hố vừa đào.

Trong hố có một hộp gỗ cũ kỹ bị khóa bằng ổ khóa rỉ sét.

Mặt ông Lam tái đi.

Không thể nào…

2. Bí mật 30 năm trước

Cô Lành bước tới, đôi mắt đỏ hoe:

– Ông Ba… tới lúc rồi. Tôi xin lỗi, tôi giữ bí mật này 30 năm rồi… nhưng họ biết hết rồi.

Ông Lam lắp bắp:

– Ai cho phép mấy người đụng vào cái đó?!

Thắng – con trai giữa – chỉ vào cuốn nhật ký trong tay cô Lành:

– Tụi con đọc được trong này. Là của má.

Ông Lam giật mình.

Cuốn nhật ký ấy… là của bà Lệ – vợ ông Lam, người đã mất hơn 20 năm trước vì tai biến. Sau khi bà mất, ông đem cuốn nhật ký đó giấu đi, không bao giờ mở lại.

Tín – thằng út – chậm rãi nói:

– Má viết rõ… má nghi có người đầu độc giet má.

Không khí trở nên lạnh cứng.

Ông Lam siết chặt tay:

– Vớ vẩn! Má tụi bây bị tai biến, không phải đầu độc!

Nhưng Thành ném xuống sàn tấm giấy xét nghiệm độc tố mà tụi nó vừa tìm được từ trong hộp gỗ.

Ông Lam nhìn thấy tờ giấy quen thuộc, tim ông thắt lại.

Đó là tờ kết quả mà ông từng giấu – kết quả cho thấy trong máu bà Lệ có dấu vết của thuốc trừ sâu.

3. Sự thật bị chôn giấu

Ba đứa con đứng vây quanh:

– Ba giấu cái gì dưới nền nhà? Tại sao má chết lại có chất độc trong người? Tại sao cuốn nhật ký viết ba ngoại tình, rồi má bị đầu độc sau một tháng?

Cô Lành run giọng:

– Tôi… chính tôi là người phát hiện kết quả độc tố. Má tụi bây đưa tôi tờ đó trước khi mất. Bà dặn tôi nếu sau này ba tụi bây lớn, hãy đưa cho tụi nó biết sự thật.

Ông Lam hét lên:

– Không đúng! Không phải như vậy!

Nhưng bàn tay ông run rẩy. Rõ ràng ông đang sợ.

Tín – đứa út ít nói nhất – cúi xuống mở hộp gỗ.

Trong đó có:

1 tờ giấy xét nghiệm độc tố

1 phong bì ảnh

1 sợi dây chuyền bà Lệ hay đeo

và một đoạn ghi âm trong USB

Thắng bật USB.

Trong đó phát ra giọng của bà Lệ, yếu ớt:

“Nếu ai nghe được, nghĩa là tôi đã không qua khỏi. Tôi biết mình bị đầu độc… nhưng không phải bởi chồng. Anh Lam không giet tôi… Người làm chuyện này là người mà tôi tin tưởng nhất…”

Cả phòng nín lặng.

Bà ấy nói tiếp:

“… người đó muốn thay chỗ của tôi trong nhà này.”

Mọi ánh mắt lập tức quay sang cô Lành.

Mặt cô tái xanh, rồi gào lên:

– Không phải tôi!!! Tôi thề! Tôi chăm bà như mẹ ruột! Tôi còn là người phát hiện ra bà bị đầu độc!

USB tiếp tục:

“… là em gái ruột tôi – dì Mai.”

Ba đứa con bàng hoàng.

Cả xã đều biết dì Mai – em gái bà Lệ – từng sống chung vài tháng rồi bất ngờ bỏ đi ngay trước khi bà Lệ qua đời. Không ai biết lý do.

4. Sự thật cuối cùng

Trong phong bì ảnh là những tấm hình chụp lén: dì Mai lén bỏ chất gì đó vào ly thuốc bổ của bà Lệ.

Ông Lam sụp xuống ghế.

Giọng ông nghẹn lại:

– Ba biết… Ba biết từ 20 năm trước. Nhưng dì Mai đã bỏ trốn sang biên giới, luật pháp thời đó khó xử. Ba giấu để tụi con không lớn lên với hận thù.

Thành gằn giọng:

– Vậy tại sao phải chôn hết dưới nền nhà?!

– Vì ba sợ tụi bây biết, sợ tụi bây trả thù rồi hỏng cả đời.

Ông bật khóc.

Lần đầu tiên trong đời, ba đứa con thấy người đàn ông cứng rắn ấy khóc như một đứa trẻ.

5. Kết cục

Sau hôm đó, ba anh em quyết định báo công an. Vụ án 20 năm trước được mở lại nhờ bằng chứng vật chất và nhân chứng.

Dì Mai – đã sống ở tỉnh khác – bị bắt sau 3 tuần điều tra.

Cô Lành được minh oan, còn thành người của gia đình thật sự, không chỉ là giúp việc nữa.

Còn ông Lam…

Ông già đi trông thấy, day dứt vì 20 năm chôn giấu bí mật khiến gia đình chìm trong nghi kỵ.

Nhưng ba đứa con hiểu ra một điều:

Không phải ai giấu bí mật cũng vì tội lỗi — đôi khi là vì họ muốn bảo vệ những người họ yêu.

Bài viết Ông Lam buôn hàng biên giới giàu nhất nhì cái làng này, đẻ 3 cậu con trai thuê giúp việc chăm từ a đến z, tuần trước ông trở về nhà sớm hơn dự kiến mà không báo trước đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Quá tuyệt vọng vì cần phải trả tiền thay thận cho cha, cô sinh viên nghèo đã chọn qua đêm với ông trùm buôn gỗ để đổi lấy 1 tỷ https://youth-channel.com/qua-tuyet-vong-vi-can-phai-tra-tien-thay-than-cho-cha-co-sinh-vien-ngheo-da-chon-qua-dem-voi-ong-trum-buon-go-de-doi-lay-1-ty.html Sun, 14 Dec 2025 05:05:35 +0000 https://youth-channel.com/?p=152723 Lan – sinh viên năm 3 ngành Y – đã chạy vạy khắp nơi để cứu cha đang nằm viện chờ thay thận.Nhà chỉ còn mẹ già và đứa em trai 10 tuổi. Cô đã gõ cửa từng nhà, từng quỹ từ thiện nhưng 1 tỷ với cô là con số không tưởng. Cho đến khi ông Trần Đức Hào, một ông trùm buôn gỗ lớn ở Tây Nguyên – người mà Lan từng quen biết khi đi làm thêm – chủ động nhắn: “Qua với anh một đêm. Sáng mai anh chuyển đủ 1 tỷ.” Lan khóc suốt cả

Bài viết Quá tuyệt vọng vì cần phải trả tiền thay thận cho cha, cô sinh viên nghèo đã chọn qua đêm với ông trùm buôn gỗ để đổi lấy 1 tỷ đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Lan – sinh viên năm 3 ngành Y – đã chạy vạy khắp nơi để cứu cha đang nằm viện chờ thay thận.Nhà chỉ còn mẹ già và đứa em trai 10 tuổi. Cô đã gõ cửa từng nhà, từng quỹ từ thiện nhưng 1 tỷ với cô là con số không tưởng.

Cho đến khi ông Trần Đức Hào, một ông trùm buôn gỗ lớn ở Tây Nguyên – người mà Lan từng quen biết khi đi làm thêm – chủ động nhắn:

“Qua với anh một đêm. Sáng mai anh chuyển đủ 1 tỷ.”

Lan khóc suốt cả buổi tối. Nhưng cha cô chỉ còn vài ngày.Cuối cùng, cô chấp nhận.

Và đúng như lời hứa, 1 tỷ lập tức được chuyển vào tài khoản bệnh viện.Ca phẫu thuật của cha cô được sắp xếp ngay.

**Một tuần sau, Lan đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe để chuẩn bị hiến thận cho cha.

Nhưng bác sĩ vừa mở hồ sơ của cô… đã sững người.**

Bác sĩ Minh – người theo dõi bệnh tình của cha Lan – nhìn kết quả xét nghiệm máu của Lan hồi lâu, rồi hỏi chậm rãi:

“Lan… em đã làm gì trong tuần vừa rồi chưa?”

Lan hoảng:

“Không… em chỉ làm hồ sơ ghép thận. Có chuyện gì vậy bác sĩ?”

Ông Minh đặt tờ giấy xét nghiệm xuống bàn, giọng nghẹn lại:

“Em… không thể hiến thận được nữa.Lan, em đã mắc… HIV giai đoạn cửa sổ.”

Lan đứng chết lặng, hai chân mềm nhũn.

“Không thể nào… không thể nào…”

Bác sĩ tiếp:

“Kết quả vừa đủ dấu hiệu cho thấy phơi nhiễm mới xảy ra trong mức 7–14 ngày.”

Đúng bằng khoảng thời gian cô qua đêm với ông Hào.

Lan bật khóc, toàn thân run rẩy:

“Không… cháu chỉ… cháu chỉ qua đêm với một người thôi… Không thể… Không thể…”

Bác sĩ Minh thở dài:

“Người đó… có thể đang là nguồn bệnh.”

**Lan lao ra khỏi bệnh viện, gọi liên tục cho ông trùm Hào.

Nhưng điện thoại đã… tắt máy.**

Cô đến tận biệt thự của ông ta.Cổng khóa. Bảo vệ nhìn Lan rồi lắc đầu:

“Ông chủ đi nước ngoài ba ngày trước rồi.Sao tự nhiên đi gấp quá, tui cũng không biết.”

Lan gần như gào lên:

“Anh ấy có bệnh không? Anh có biết gì không???”

Người bảo vệ im lặng hồi lâu rồi đáp:

“Chỉ biết… gần đây ổng hay vô viện lén lút.Có bữa nghe thấy bác sĩ nói gì đó… miễn dịch thấp, cần dùng thuốc đều…”

Lan ngã quỵ xuống bậc thềm.

Nhưng cú twist cuối mới là điều khiến mọi thứ bùng nổ.

Ba ngày sau, công an đến bệnh viện.Lan được mời lên làm việc.

Hóa ra ông trùm gỗ Hào đang bị truy nã tạm thời, vì liên quan đường dây vận chuyển gỗ lậu và buôn lâm sản trái phép.Trong hồ sơ khám sức khỏe của ông ta, có ghi chú mờ:

“Đang điều trị ARV – HIV dương tính.”

Lan nhìn dòng chữ ấy, các đầu ngón tay lạnh buốt.

Một cán bộ điều tra nói nhỏ:

“Chúng tôi nghi ngờ ông ta cố ý lây bệnh cho nhiều cô gái trẻ.Em không phải nạn nhân duy nhất…”

Lan ôm mặt, bật khóc như đứa trẻ.

1 tỷ đã cứu cha cô—nhưng đổi lại là cả tương lai của cô đời.

Câu hỏi duy nhất vang lên trong đầu Lan:

“Nếu ngày đó mình có thêm một lựa chọn khác… liệu mình vẫn phải trả giá tàn nhẫn đến vậy?”

Bài viết Quá tuyệt vọng vì cần phải trả tiền thay thận cho cha, cô sinh viên nghèo đã chọn qua đêm với ông trùm buôn gỗ để đổi lấy 1 tỷ đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>