Lưu trữ Tâm sự https://youth-channel.com/category/tam-su giải trí, xã hội, làm đẹp Fri, 04 Jul 2025 11:30:29 +0000 vi hourly 1 https://wordpress.org/?v=6.8.1 Thằng bé cứ vừa gào vừa chạy theo xe, chân đất đạp lên sỏi đá, đi theo chiếc xe ô tô qua 3 xã liền nhau https://youth-channel.com/thang-be-cu-vua-gao-vua-chay-theo-xe-chan-dat-dap-len-soi-da-di-theo-chiec-xe-o-to-qua-3-xa-lien-nhau.html Fri, 04 Jul 2025 11:30:29 +0000 https://youth-channel.com/?p=139242 Sáng hôm ấy, trời hửng nắng, cả đoàn rước dâu gồm 5 chiếc ô tô sơn đỏ chạy xuyên từ xã A qua xã B, hướng về xã C – nơi nhà trai đã chuẩn bị sân khấu, rạp cưới rực rỡ. Trên đoạn đường vắng thuộc xã B, một cậu bé chừng 7 tuổi – áo trắng, quần cộc, chân đất – bỗng từ đâu lao ra giữa đường. Mặt tái nhợt, mắt hoảng loạn, hét thất thanh: “Dừng lại! Xe này… có chuyện! Dừng lại đi chú ơi!!!” Tài xế đầu đoàn tưởng trẻ con nghịch, bóp còi

Bài viết Thằng bé cứ vừa gào vừa chạy theo xe, chân đất đạp lên sỏi đá, đi theo chiếc xe ô tô qua 3 xã liền nhau đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Sáng hôm ấy, trời hửng nắng, cả đoàn rước dâu gồm 5 chiếc ô tô sơn đỏ chạy xuyên từ xã A qua xã B, hướng về xã C – nơi nhà trai đã chuẩn bị sân khấu, rạp cưới rực rỡ.

Trên đoạn đường vắng thuộc xã B, một cậu bé chừng 7 tuổi – áo trắng, quần cộc, chân đất – bỗng từ đâu lao ra giữa đường. Mặt tái nhợt, mắt hoảng loạn, hét thất thanh:

“Dừng lại! Xe này… có chuyện! Dừng lại đi chú ơi!!!”

Tài xế đầu đoàn tưởng trẻ con nghịch, bóp còi đuổi.Nhưng thằng bé cứ vừa gào vừa chạy theo xe, chân đất đạp lên sỏi đá, máu bắt đầu ứa ra mà vẫn không dừng lại.

Đoàn xe rước dâu càng chạy, nó càng đuổi, chạy xuyên qua tận 3 xã, khiến nhiều người dân bắt đầu quay clip, bàn tán:“Con ai lạc à?” – “Hay nó bị thần kinh?”

Cho đến khi xe về tới cổng nhà trai.Mọi người ùa ra chào đón, kèn trống vang rền.

Tài xế bước xuống, định mở cửa mời cô dâu chú rể bước ra.Nhưng vừa kéo tay nắm, anh bỗng khựng lại.Bên trong xe… trống rỗng.Không có ai. Không hề có cô dâu hay chú rể nào cả.

Tất cả đều chết lặng.

“Không thể nào! Mới nãy ở nhà gái hai người còn lên xe rõ ràng! Mọi người còn chụp ảnh, quay TikTok kìa!”

Người trong đoàn rối loạn kiểm tra lại các xe sau.Không ai thấy họ bước xuống, cũng không ai mở cửa giữa đường.

Thằng bé kia lúc này đã khụy xuống đất, vừa thở vừa nói:

“Con thấy cô đó… ngồi trong xe… mà cứ nhìn chằm chằm ra cửa kính, không chớp mắt.Nhưng từ đầu đến cuối… cổ không hề nhúc nhích.Con sợ quá… con chạy theo…”

Camera hành trình của xe được kiểm tra ngay sau đó.Quả thật có đoạn ghi hình rõ cảnh cô dâu và chú rể ngồi lên xe – nhưng chỉ vài phút sau khi xe bắt đầu lăn bánh… hình ảnh họ mờ dần, rồi biến mất khỏi khung quay.

Không có bất kỳ dấu hiệu dừng xe, mở cửa hay đổi ghế.Chỉ còn hai bó hoa cưới đặt ngay ngắn trên ghế sau.

Cô dâu – chú rể sau đó được tìm thấy… đứng ngơ ngác ở trạm xăng cách đó 30km, không nhớ vì sao mình lại ở đó, cũng không hề biết rằng họ từng bước lên xe.

Câu chuyện gây chấn động cả vùng.Người thì cho là trùng hợp kỹ thuật, người bảo có thế lực nào “ngăn duyên không hợp”…

Còn cậu bé kia – từ hôm đó không ai thấy xuất hiện lần nào nữa.Chỉ có một bà cụ đầu xóm khẽ lẩm bẩm:

“Nó giống thằng Tí con bà Hường… mất cách đây 5 năm, ngay đoạn đường xe rước dâu chạy qua sáng nay. Cũng cái áo trắng, cái quần lửng… mà tính gan lì, thấy chuyện lạ là dám đuổi theo tới cùng…”

Bài viết Thằng bé cứ vừa gào vừa chạy theo xe, chân đất đạp lên sỏi đá, đi theo chiếc xe ô tô qua 3 xã liền nhau đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Con cái cãi nhau om sòm trước mặt mẹ ai sẽ phải “nuôi bà”, không ngờ đúng 1 tuần sau bà dẫn 5 đứa con trai đến nghĩa địa cầm theo 4 quyển sổ đỏ https://youth-channel.com/con-cai-cai-nhau-om-som-truoc-mat-me-ai-se-phai-nuoi-ba-khong-ngo-dung-1-tuan-sau-ba-dan-5-dua-con-trai-den-nghia-dia-cam-theo-4-quyen-so-do.html Fri, 04 Jul 2025 10:46:26 +0000 https://youth-channel.com/?p=139234 Bà Lựu – 78 tuổi – có 4 người con trai, nhà nào cũng khấm khá, nhà lầu xe hơi đầy đủ.Từ ngày chồng mất, bà lần lượt ở cùng các con vài tháng, nhưng chỗ nào cũng như “khách tạm trú”.Con dâu thì mặt nặng nhẹ, cháu thì xem bà như người dưng. Tuần trước, trong bữa cơm họp mặt hiếm hoi, bà rụt rè nói: “Chắc mẹ yếu rồi… không sống được bao lâu nữa.Mẹ không muốn ở một mình, có đứa nào rảnh rỗi cho mẹ ở cùng ít tháng không?” Chưa dứt câu, cả 4 anh

Bài viết Con cái cãi nhau om sòm trước mặt mẹ ai sẽ phải “nuôi bà”, không ngờ đúng 1 tuần sau bà dẫn 5 đứa con trai đến nghĩa địa cầm theo 4 quyển sổ đỏ đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Bà Lựu – 78 tuổi – có 4 người con trai, nhà nào cũng khấm khá, nhà lầu xe hơi đầy đủ.Từ ngày chồng mất, bà lần lượt ở cùng các con vài tháng, nhưng chỗ nào cũng như “khách tạm trú”.Con dâu thì mặt nặng nhẹ, cháu thì xem bà như người dưng.

Tuần trước, trong bữa cơm họp mặt hiếm hoi, bà rụt rè nói:

“Chắc mẹ yếu rồi… không sống được bao lâu nữa.Mẹ không muốn ở một mình, có đứa nào rảnh rỗi cho mẹ ở cùng ít tháng không?”

Chưa dứt câu, cả 4 anh em nhao nhao cãi nhau, đổ trách nhiệm cho nhau như chuyền cục than nóng:

“Tụi con bận lắm, mẹ à… Vợ chồng con kinh doanh.”“Chỗ con đang sửa nhà, chật lắm.”“Thôi mẹ về với thằng út, nó chưa có con mà!”

Cuối cùng, anh cả buông một câu như phán xử:

“Thôi tốt nhất chia ra mỗi nhà góp tiền thuê giúp việc, mẹ muốn ở đâu thì ở!”

Bà Lựu lặng im.Không một lời oán, không giận dữ, chỉ đứng dậy đi rót trà…Và sáng hôm sau, bà lặng lẽ rời khỏi căn nhà đó.

Đúng một tuần sau – cao trào nổ tung:

Cả 4 anh em nhận được điện thoại từ một người lạ, mời đến nghĩa địa quê cũ “gặp mẹ gấp, chuyện rất hệ trọng”.Tưởng mẹ có chuyện chẳng lành, cả 4 vội vàng phóng xe về.

Tại đó, bà cụ đang đứng chờ sẵn, bên cạnh là 5 người đàn ông lực lưỡng, ăn mặc giản dị nhưng ánh mắt cương nghị.Bàn trước mặt đặt 4 quyển sổ đỏ, phong bì dày cộp, cùng tấm bia đá mới dựng còn thơm mùi xi măng.

Cú twist chấn động:

Bà Lựu cất giọng:

“Mẹ xin lỗi vì đã không báo trước.Đây là mảnh đất cha các con để lại, mẹ đã chia đều làm 4 phần, định cho mỗi đứa một lô để gọi là phước đức tổ tiên…”

“Nhưng sau hôm đó, mẹ mới hiểu – mẹ không cần phải ‘xin’ tụi con nuôi mẹ.Mẹ đã có 5 đứa con khác – là 5 người mà mẹ từng giúp lúc khốn cùng.Họ không cùng máu mủ… nhưng gọi mẹ là má và giữ lời suốt 20 năm nay.”

Rồi bà quay sang 5 người đàn ông lạ mặt và cầm tay từng người:

“Từ giờ, đất này chia lại cho 5 đứa con biết thương mẹ.Còn mấy con… có thể yên tâm không ai phải ‘nuôi’ mẹ nữa.”

Bốn anh em chết lặng.Chưa kịp phản ứng, bà chỉ tay vào tấm bia đá phía sau:

“Mẹ đã đặt chỗ sẵn ở đây.Khi nào mẹ đi, đừng đưa mẹ về nhà tụi con.Ở đây yên hơn.”

Hậu truyện (rúng động):Một tuần sau, clip ghi lại buổi “tuyên bố di chúc” giữa nghĩa địa bất ngờ lan khắp mạng xã hội.Người ta gọi bà là “Người mẹ vả con bằng sổ đỏ” – khiến hàng triệu người trẻ giật mình soi lại chính mình.

Dòng cuối khiến người đọc tê tái:

“Không ai nghèo vì nuôi mẹ.Nhưng nhiều người… mất cả phước vì nỡ đẩy mẹ ra đường.”

Bài viết Con cái cãi nhau om sòm trước mặt mẹ ai sẽ phải “nuôi bà”, không ngờ đúng 1 tuần sau bà dẫn 5 đứa con trai đến nghĩa địa cầm theo 4 quyển sổ đỏ đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Thằng Bé Chạy Bộ Hơn 5 Giờ Giữa Trời Nắng Gắt Để Đuổi Theo Một Chiếc Xe Tải đi trên đường làng, cho đến Khi Tài Xế tức tối đùng đùng xuống để Mở Cửa Sau Xe https://youth-channel.com/thang-be-chay-bo-hon-5-gio-giua-troi-nang-gat-de-duoi-theo-mot-chiec-xe-tai-di-tren-duong-lang-cho-den-khi-tai-xe-tuc-toi-dung-dung-xuong-de-mo-cua-sau-xe.html Fri, 04 Jul 2025 07:47:30 +0000 https://youth-channel.com/?p=139231 Trưa hôm đó, cả làng nắng như đổ lửa. Một chiếc xe tải chở hàng gầm rú rời khỏi làng quê nghèo, trên xe là vài bao gạo, thùng phế liệu, một vài món đồ cũ gom từ các hộ dân vùng ven. Chạy được gần 10 cây số, tài xế bực bội nhìn gương chiếu hậu:Có một thằng bé cứ chạy theo sau. Mặt đỏ gay, chân đất, vừa chạy vừa la yếu ớt: “Chú ơi! Chú dừng lại… dừng lại cho cháu với…” Ban đầu ông tưởng nó xin đi nhờ, mặc kệ. Nhưng cả 5 tiếng đồng

Bài viết Thằng Bé Chạy Bộ Hơn 5 Giờ Giữa Trời Nắng Gắt Để Đuổi Theo Một Chiếc Xe Tải đi trên đường làng, cho đến Khi Tài Xế tức tối đùng đùng xuống để Mở Cửa Sau Xe đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Trưa hôm đó, cả làng nắng như đổ lửa. Một chiếc xe tải chở hàng gầm rú rời khỏi làng quê nghèo, trên xe là vài bao gạo, thùng phế liệu, một vài món đồ cũ gom từ các hộ dân vùng ven.

Chạy được gần 10 cây số, tài xế bực bội nhìn gương chiếu hậu:Có một thằng bé cứ chạy theo sau. Mặt đỏ gay, chân đất, vừa chạy vừa la yếu ớt: “Chú ơi! Chú dừng lại… dừng lại cho cháu với…”

Ban đầu ông tưởng nó xin đi nhờ, mặc kệ. Nhưng cả 5 tiếng đồng hồ sau, qua ba xã, nó vẫn chạy bám theo, dù ngã vài lần, rướm máu đầu gối. Người dân bên đường cũng hét:

“Cháu nó gọi chú đấy! Chắc có chuyện gấp!”

Tài xế phát cáu, phanh xe cháy đường, nhảy xuống gắt:

“Mày theo tao cả buổi trời làm gì đấy? Tao không có rảnh đâu nha!”

Thằng bé ngã gục xuống bãi đất ven đường, vừa thở vừa run rẩy, chỉ tay ra phía sau xe. Mắt nó mở to, van vỉ:

“Chú… chú mở cửa sau xe đi… xin chú mở ra đi…”

Tài xế tức giận đi vòng ra, mở cánh cửa sau xe…

Và cứng người.Tím tái.Không thốt nổi một lời.

Giữa đống phế liệu – là em gái nhỏ xíu của thằng bé – đang nằm co ro trong một cái thùng xốp, mặt tím tái, tay chân bất động.

Con bé mới 3 tuổi, bị câm bẩm sinh, vô tình bò lên xe chơi khi tài xế dừng ở bãi rác gần làng. Không ai để ý. Chiếc xe đã rời đi. Không ai nghe được tiếng nó la.

Chỉ có anh nó – là người duy nhất thấy em chui vào thùng xốp – đã chạy theo suốt 5 giờ giữa trưa để cứu em mình.

Tài xế tay run bần bật, vội bế con bé xuống. Tim nó vẫn còn đập yếu ớt.

Thằng anh ngất lịm ngay sau khi thấy em mình còn sống.

Một tuần sau, câu chuyện lan rộng trên mạng. Báo chí gọi cậu bé là

“Người anh hùng 11 tuổi chân đất, chạy hơn 30km để cứu em gái khỏi chết ngạt.”

Và chiếc xe tải ấy – từ đó dán thêm dòng chữ sau đuôi:“Luôn kiểm tra cốp xe – vì có thể ai đó nhỏ bé đang đợi được tìm thấy.”

Bài viết Thằng Bé Chạy Bộ Hơn 5 Giờ Giữa Trời Nắng Gắt Để Đuổi Theo Một Chiếc Xe Tải đi trên đường làng, cho đến Khi Tài Xế tức tối đùng đùng xuống để Mở Cửa Sau Xe đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
“Cả xóm ai cũng biết nhà nó nợ ngập đầu” – mẹ chú rể đay nghiến ngay trong lúc rước dâu https://youth-channel.com/ca-xom-ai-cung-biet-nha-no-no-ngap-dau-me-chu-re-day-nghien-ngay-trong-luc-ruoc-dau.html Fri, 04 Jul 2025 04:29:32 +0000 https://youth-channel.com/?p=139225 Cô dâu tên Ngọc, hiền lành, gia cảnh không khá giả. Mẹ mất sớm, bố làm thợ hồ nuôi hai chị em. Ngày cưới, dù giản dị hết mức, nhà gái vẫn cố tươm tất, đủ lễ nghĩa. Thế nhưng trong lúc lễ rước dâu đang diễn ra, mẹ chú rể — một bà buôn vàng có tiếng trong vùng — bất ngờ buông giọng đay nghiến trước mặt họ hàng hai bên: “Cưới vợ nghèo thì phải chấp nhận gánh thêm nợ. Cả xóm ai mà chả biết nhà nó nợ chồng chất!” Không khí như đông cứng. Ngọc

Bài viết “Cả xóm ai cũng biết nhà nó nợ ngập đầu” – mẹ chú rể đay nghiến ngay trong lúc rước dâu đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Cô dâu tên Ngọc, hiền lành, gia cảnh không khá giả. Mẹ mất sớm, bố làm thợ hồ nuôi hai chị em. Ngày cưới, dù giản dị hết mức, nhà gái vẫn cố tươm tất, đủ lễ nghĩa.

Thế nhưng trong lúc lễ rước dâu đang diễn ra, mẹ chú rể — một bà buôn vàng có tiếng trong vùng — bất ngờ buông giọng đay nghiến trước mặt họ hàng hai bên:

“Cưới vợ nghèo thì phải chấp nhận gánh thêm nợ. Cả xóm ai mà chả biết nhà nó nợ chồng chất!”

Không khí như đông cứng. Ngọc chỉ biết cúi gằm mặt, còn bố cô thì nắm chặt tay không nói gì, mắt đỏ hoe.

Ba ngày sau – lễ cưới chính thức.

Đám cưới tổ chức ở trung tâm tiệc cưới lớn nhất thành phố. Họ nhà trai đi xe sang, mặt mũi hớn hở. Cô dâu bước lên sân khấu trong váy trắng lộng lẫy — vẫn giữ nét dịu dàng, không chút phô trương.

Nhưng đúng lúc MC vừa giới thiệu màn “cảm ơn gia đình hai bên”, ánh đèn sân khấu bất ngờ tắt phụt.

Một màn hình LED khổng lồ bật sáng.

Hiện lên là từng tấm giấy vay nợ, sổ ghi nợ, giấy thế chấp… của gia đình cô dâu – được phóng lớn trước hàng trăm quan khách.

Mọi người xôn xao. Mẹ chú rể cười khẩy, định quay sang nói gì đó thì…

ẦM!

Ngay lúc đó, từ phía hậu trường, một người đàn ông bước ra. Trẻ tuổi, điển trai, vest đen bảnh bao. Anh cầm xấp giấy tờ dày cộp, đưa lên micro:

“Tôi là chủ của toàn bộ khoản nợ này. Hôm nay, tôi đến đây không phải đòi tiền, mà là để xé chúng.”

Soạt! Soạt! Soạt!

Anh ta xé toàn bộ giấy nợ trên sân khấu trong tiếng vỗ tay choáng ngợp.

“Bố Ngọc từng cứu mạng tôi khi tôi bị tai nạn lúc làm công nhân. Hôm nay, ông ấy gả con, tôi trả lại ơn.”

“Từ giờ, gia đình họ không còn nợ một đồng nào cả.”

Đám đông lặng đi. Mẹ chú rể mặt cắt không còn giọt máu. Môi bà run run.

Ngay sau đó, cô dâu cầm micro, quay sang phía họ nhà trai, nhìn thẳng mẹ chồng:

“Nghèo không đáng xấu hổ. Xấu hổ là khi người ta có tiền mà mất tư cách.”

Đám cưới hôm đó viral trên mạng xã hội. Dân tình gọi nó là “đám cưới xé nợ lịch sử”. Nhưng với mẹ chú rể, đó là bài học đắt nhất đời về sự khinh thường người khác… chỉ vì họ từng nghèo.

Bài viết “Cả xóm ai cũng biết nhà nó nợ ngập đầu” – mẹ chú rể đay nghiến ngay trong lúc rước dâu đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Chỉ vì rót quá tay tí nước mắm mà con dâu nói không ra gì, bà cụ âm thầm dọn ra khỏi nhà trong đêm, chỉ để lại tờ giấy https://youth-channel.com/chi-vi-rot-qua-tay-ti-nuoc-mam-ma-con-dau-noi-khong-ra-gi-ba-cu-am-tham-don-ra-khoi-nha-trong-dem-chi-de-lai-to-giay.html Fri, 04 Jul 2025 03:24:22 +0000 https://youth-channel.com/?p=139221 Bà Ngà – 78 tuổi – sống cùng vợ chồng con trai trưởng trong căn nhà ba tầng giữa phố. Dù tuổi đã cao, bà vẫn quen nếp lo toan, thường tự tay nấu ăn mỗi ngày. Hôm đó, trong bữa cơm có khách, bà lỡ tay rót nước mắm hơi đầy ra chén. Chỉ một lỗi nhỏ, nhưng con dâu lập tức nhăn mặt, buông lời khó nghe trước mặt cả nhà: “Mẹ không làm được thì để con làm, lần nào cũng mặn chát, đổ đi cả mâm cơm!”“Không biết bao lần rồi, già rồi mà không chịu

Bài viết Chỉ vì rót quá tay tí nước mắm mà con dâu nói không ra gì, bà cụ âm thầm dọn ra khỏi nhà trong đêm, chỉ để lại tờ giấy đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Bà Ngà – 78 tuổi – sống cùng vợ chồng con trai trưởng trong căn nhà ba tầng giữa phố. Dù tuổi đã cao, bà vẫn quen nếp lo toan, thường tự tay nấu ăn mỗi ngày.

Hôm đó, trong bữa cơm có khách, bà lỡ tay rót nước mắm hơi đầy ra chén.

Chỉ một lỗi nhỏ, nhưng con dâu lập tức nhăn mặt, buông lời khó nghe trước mặt cả nhà:

“Mẹ không làm được thì để con làm, lần nào cũng mặn chát, đổ đi cả mâm cơm!”“Không biết bao lần rồi, già rồi mà không chịu nhường việc đi!”

Bà cụ cúi đầu lặng im. Cả bàn không ai nói gì, kể cả người con trai – chỉ nhìn vào điện thoại.

Đêm hôm đó, bà âm thầm dọn đồ vào túi vải nhỏ, đặt một mảnh giấy lên bàn ăn rồi ra đi.Không một lời oán trách.Không một tiếng khóc.Chỉ vỏn vẹn dòng chữ run rẩy:

“Con cứ giữ hết. Mẹ không cần gì nữa.”

Gia đình tưởng bà giận rồi sẽ về. Nhưng một tuần, rồi một tháng, bà vẫn biệt tăm.

Tìm khắp trại dưỡng lão, các chùa quanh vùng cũng không thấy. Hàng xóm bắt đầu bàn tán.

Hai tháng sau, chuyện không ngờ ập đến:

Ngân hàng gửi thông báo phong tỏa tài sản căn nhà, đồng thời đòi nợ gấp.Hóa ra, bà Ngà là người đứng tên chủ sở hữu duy nhất của ngôi nhà.Trước đó, bà đã âm thầm rút toàn bộ sổ tiết kiệm để trả nợ thay cho người em út – và làm đơn tặng quyền sở hữu đất cho một mái ấm dành cho phụ nữ bị bạo hành.

Đơn đã được phê duyệt – chỉ chờ chuyển giao.Căn nhà vốn tưởng “của con” – thực chất chỉ là nơi bà cho ở nhờ… và giờ, nó buộc phải bán để giải quyết hậu quả pháp lý.

Gia đình tá hỏa, tìm cách liên hệ lại với bà nhưng không có tung tích.Cho đến khi… một buổi chiều, người con trai tìm đến một mái ấm nhỏ ở vùng ven.

Bà đang ngồi đó, dưới bóng cây, dạy mấy đứa trẻ tập viết chữ.Vẫn áo nâu bạc màu. Vẫn nụ cười hiền lành như chưa từng bị tổn thương.

Anh quỳ xuống, rưng rưng:

“Mẹ ơi… nhà mình mất rồi…”

Bà chỉ nhìn anh, khẽ nói:

“Chỗ nào có tình thương thì còn là nhà.Còn chỗ chỉ có tiếng nặng nhẹ… thì có lớn mấy cũng là nhà trọ tạm thôi, con ạ.”

Căn nhà sau đó được bán – nửa số tiền được chuyển về mái ấm ấy, đúng theo nguyện vọng trong đơn của bà.

Người con trai lặng lẽ ký giấy sang nhượng…Và đi bộ một mạch về quê, nơi từng có cái chén nước mắm, từng có mẹ, và từng có những điều anh nghĩ là nhỏ.Nhưng hóa ra… là tất cả.

Bài viết Chỉ vì rót quá tay tí nước mắm mà con dâu nói không ra gì, bà cụ âm thầm dọn ra khỏi nhà trong đêm, chỉ để lại tờ giấy đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Mẹ vợ cứ cuối tuần là lại mời con rể tới ăn cơm rồi gọi vào phòng làm gì không ai biết, 3 tháng sau thông báo có bầu khiến cả nhà khó hiểu https://youth-channel.com/me-vo-cu-cuoi-tuan-la-lai-moi-con-re-toi-an-com-roi-goi-vao-phong-lam-gi-khong-ai-biet-3-thang-sau-thong-bao-co-bau-khien-ca-nha-kho-hieu-2.html Fri, 04 Jul 2025 02:39:30 +0000 https://youth-channel.com/?p=139218 Từ ngày Khánh cưới Vy, cuối tuần nào mẹ vợ cũng mời cậu về ăn cơm. Ban đầu, Vy thấy vui. Ai lại chẳng muốn mẹ quý chồng mình. Mẹ Vy lại nổi tiếng khó tính, trước kia gặp bạn trai của cô toàn hờ hững, ấy vậy mà với Khánh thì khác: vừa thấy đã gọi “con”, vừa cưới xong đã dặn “thứ Bảy nhớ về ăn với mẹ.” Bữa cơm nào cũng có món Khánh thích. Canh chua cá lóc dầm tay, gỏi gà xé phay cay nồng. Ăn xong, mẹ vợ gọi Khánh vào phòng riêng. “Có

Bài viết Mẹ vợ cứ cuối tuần là lại mời con rể tới ăn cơm rồi gọi vào phòng làm gì không ai biết, 3 tháng sau thông báo có bầu khiến cả nhà khó hiểu đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Từ ngày Khánh cưới Vy, cuối tuần nào mẹ vợ cũng mời cậu về ăn cơm.

Ban đầu, Vy thấy vui. Ai lại chẳng muốn mẹ quý chồng mình. Mẹ Vy lại nổi tiếng khó tính, trước kia gặp bạn trai của cô toàn hờ hững, ấy vậy mà với Khánh thì khác: vừa thấy đã gọi “con”, vừa cưới xong đã dặn “thứ Bảy nhớ về ăn với mẹ.”

Bữa cơm nào cũng có món Khánh thích. Canh chua cá lóc dầm tay, gỏi gà xé phay cay nồng. Ăn xong, mẹ vợ gọi Khánh vào phòng riêng. “Có chút chuyện riêng với con rể,” bà bảo.

Chuyện riêng gì thì không ai biết. Khánh không kể, Vy cũng không hỏi. Cô nghĩ chắc là chuyện đầu tư, mẹ cô làm môi giới bất động sản mười mấy năm, mối quan hệ nhiều như rễ tre.

Nhưng rồi tuần nào cũng như tuần nào. Ăn xong, Khánh lại vào phòng với mẹ vợ. Có hôm gần một tiếng mới ra, mặt hơi tái, môi khô. Vy hỏi thì anh chỉ cười nhạt: “Nói chuyện vặt thôi.”

Đến tháng thứ ba, mẹ Vy tuyên bố: “Mẹ có bầu.”

Cả nhà chết lặng. Bà đã 47 tuổi, đơn thân gần chục năm nay. Không người yêu, không quan hệ. Tin đó như một cú tát vào sự bình lặng bấy lâu. Vy không dám hỏi, Khánh thì tím mặt.

Người duy nhất bình thản là bà.

“Chuyện ngoài ý muốn, nhưng mẹ quyết giữ. Có duyên thì mẹ sinh, không thì thôi.”

Sau hôm đó, Vy bắt đầu để ý Khánh hơn.

Cô nhận ra chồng mình lảng tránh ánh mắt mẹ vợ, mỗi cuối tuần đều viện cớ mệt để không về. Có lần, trong cơn mơ, Khánh ú ớ gọi: “Đừng nữa… con xin…”

Vy bắt đầu nghi ngờ.

Một tối, Vy lén xem điện thoại của chồng.

Không có gì rõ ràng. Chỉ một tin nhắn đã xoá sót, còn nằm trong “Thùng rác”:
“Đừng trốn nữa. Nếu con không chịu nhận, mẹ sẽ nói ra hết.”

Vy nôn thốc nôn tháo vào sáng hôm sau.

Cô thuê người theo dõi mẹ. Ba ngày sau, có ảnh chụp mẹ cô đi ra từ phòng khám sản phụ. Trên tay là một tờ siêu âm. Thai được gần 12 tuần – trùng khớp hoàn hảo với thời điểm bắt đầu những lần Khánh bị gọi vào phòng riêng.

Vy không còn ngủ được.

Cô nhìn chồng như nhìn một người xa lạ. Kẻ đã lên giường với mẹ cô? Hay là nạn nhân của một trò gì đó còn tối tăm hơn?

Cô cầm điện thoại, gọi cho mẹ.

“Mẹ… cái thai là của ai?”
“Chuyện đó, sau này con sẽ hiểu.”
“Không, con cần biết bây giờ.”
“Nếu mẹ nói không phải của Khánh, con tin không?”

Vy im lặng.

Không. Cô không tin. Cô cũng không muốn tin.

Tối đó, Khánh về rất muộn. Anh ngồi phịch xuống ghế, mắt đỏ hoe.

“Anh có chuyện muốn nói.”

Vy gật.

“Ba em không chết như mọi người nghĩ.”

Tim Vy giật thót.

“Ngày đó, ông không mất vì tai nạn. Là mẹ em dựng lên. Thật ra… ông ấy bị tâm thần phân liệt. Suốt năm năm, ông bị nhốt trong viện, không ai biết.”

“Rồi sao?”

“Sau khi ra viện, ông sống ở nước ngoài. Anh từng gặp ông ấy. Chính ông nhờ anh về nước, tiếp cận mẹ em. Để… tìm ra sự thật.”

Vy chết lặng.

“Vậy cái thai…”

“Không phải của anh. Mẹ em đang mang thai nhờ thụ tinh nhân tạo. Mẫu tinh trùng là của ba em.”

Căn phòng lạnh đi như có gió rít.

Mấy tháng sau, bà sinh một bé trai. Khánh và Vy ly thân. Tin đồn lan khắp khu phố: con rể ngủ với mẹ vợ, cái thai loạn luân, gia đình tai tiếng.Gói kỳ nghỉ gia đình

Chỉ có người trong cuộc mới biết: cái thai ấy… là kết quả của một cuộc chuộc lỗi.

Bà từng bỏ chồng trong lúc ông bệnh nặng. Bây giờ, bà sinh đứa trẻ ấy như một cách… trả nợ.

Còn Khánh – người đứng giữa cả hai thế hệ đàn bà – cuối cùng cũng hiểu: có những bí mật, không nói ra mới là cứu rỗi.

Bài viết Mẹ vợ cứ cuối tuần là lại mời con rể tới ăn cơm rồi gọi vào phòng làm gì không ai biết, 3 tháng sau thông báo có bầu khiến cả nhà khó hiểu đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Về nhà giữa đêm thấy mẹ co ro một mình, vợ “biến mất”: Gọi điện cho cô ấy thì nhận được câu trả lời sốc ngang , khiến anh lập tức làm một điều… https://youth-channel.com/ve-nha-giua-dem-thay-me-co-ro-mot-minh-vo-bien-mat-goi-dien-cho-co-ay-thi-nhan-duoc-cau-tra-loi-soc-ngang-khien-anh-lap-tuc-lam-mot-dieu.html Fri, 04 Jul 2025 02:19:36 +0000 https://youth-channel.com/?p=139215 Trời Sài Gòn cuối năm oi ả, nhưng trong căn hộ cao cấp của anh Tỉnh, một không khí ấm cúng, tràn đầy niềm tin vẫn bao trùm. Anh Tỉnh, 35 tuổi, là một trưởng phòng kinh doanh tài năng, có sự nghiệp vững chắc và một gia đình mà anh luôn tự hào. Trong tâm trí anh, Ngân, người vợ kém anh 5 tuổi, là một hình mẫu lý tưởng: sắc sảo, tháo vát, ăn nói khéo léo, và đặc biệt là “ngoan, giỏi, đảm đang”. Anh đã đặt niềm tin tuyệt đối vào Ngân, giao phó toàn bộ

Bài viết Về nhà giữa đêm thấy mẹ co ro một mình, vợ “biến mất”: Gọi điện cho cô ấy thì nhận được câu trả lời sốc ngang , khiến anh lập tức làm một điều… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Trời Sài Gòn cuối năm oi ả, nhưng trong căn hộ cao cấp của anh Tỉnh, một không khí ấm cúng, tràn đầy niềm tin vẫn bao trùm. Anh Tỉnh, 35 tuổi, là một trưởng phòng kinh doanh tài năng, có sự nghiệp vững chắc và một gia đình mà anh luôn tự hào. Trong tâm trí anh, Ngân, người vợ kém anh 5 tuổi, là một hình mẫu lý tưởng: sắc sảo, tháo vát, ăn nói khéo léo, và đặc biệt là “ngoan, giỏi, đảm đang”. Anh đã đặt niềm tin tuyệt đối vào Ngân, giao phó toàn bộ việc nhà, đặc biệt là việc chăm sóc mẹ già yếu của mình, bà Lan, ngoài 70 tuổi.

Mẹ anh Tỉnh, bà Lan, là một người phụ nữ hiền lành, chịu khó, nhưng tuổi già sức yếu khiến bà thường xuyên đau nhức, ăn uống thất thường và đi đứng không vững. Anh Tỉnh, do công việc bận rộn và thường xuyên đi công tác xa, hoàn toàn yên tâm khi có Ngân ở nhà. Anh tin rằng mẹ mình sẽ được chăm sóc chu đáo, tận tình như chính con ruột. Mỗi lần anh gọi điện về, Ngân luôn trấn an anh bằng những lời lẽ ngọt ngào, kể tỉ mỉ về việc chăm sóc mẹ như ruột thịt: đưa mẹ đi khám định kỳ, mua thuốc bổ đắt tiền, nấu những món ăn ngon, hợp khẩu vị của mẹ. Cô khẳng định mẹ rất khỏe, ăn ngủ tốt và dặn anh cứ yên tâm làm việc. Tin tưởng vợ tuyệt đối, anh Tỉnh đã không về thăm nhà suốt hai tháng liền, bỏ qua cả những cuộc gọi ngắn ngủi với giọng yếu ớt của mẹ, nghĩ rằng đó là điều bình thường ở người già.

Trong suốt hai tháng ấy, anh Tỉnh đã bỏ lỡ nhiều cuộc gọi của mẹ. Đôi khi, mẹ anh gọi điện thoại với giọng thều thào, yếu ớt, hỏi anh khi nào về. Anh Tỉnh, bị những lời đường mật của Ngân ru ngủ, đã vội vàng trấn an mẹ, và bỏ qua những dấu hiệu bất thường đó. Anh tự nhủ, mẹ già rồi thì sức khỏe sẽ yếu đi, việc ăn ngủ không điều độ là chuyện bình thường. Hơn nữa, có Ngân ở nhà chăm sóc, anh hoàn toàn yên tâm. Anh không một chút nghi ngờ.

Ngân, trong mắt anh Tỉnh, là người phụ nữ hoàn hảo. Cô luôn xuất hiện trước mặt anh với vẻ ngoài chỉn chu, nụ cười rạng rỡ, và những câu chuyện ngọt ngào về cuộc sống gia đình ấm áp. Cô khéo léo sắp xếp mọi thứ, từ việc nhà đến việc giao tiếp với hàng xóm, khiến ai cũng phải trầm trồ khen ngợi. Anh Tỉnh cảm thấy mình là người đàn ông may mắn nhất thế gian khi có một người vợ như Ngân. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, đằng sau vẻ ngoài hoàn hảo ấy lại ẩn chứa một sự thật phũ phàng, một vực sâu của sự dối trá và phản bội.

Anh Tỉnh đã dành trọn vẹn tình yêu và niềm tin cho Ngân. Anh không tiếc tiền bạc, không tiếc thời gian để chăm sóc gia đình, để vun đắp cho cái tổ ấm mà anh tin là hạnh phúc viên mãn. Anh thường xuyên chuyển thêm 5-6 triệu mỗi tháng vào tài khoản của Ngân, dặn cô dùng để lo thuốc men, bồi bổ cho mẹ, và chi tiêu những khoản cần thiết trong gia đình. Anh tin rằng, với sự quản lý tài chính khéo léo của Ngân, mọi thứ sẽ được sắp xếp ổn thỏa. Anh không hề biết rằng, chính sự tin tưởng mù quáng ấy đã vô tình tạo điều kiện cho Ngân thực hiện những kế hoạch riêng của mình.

Một đêm mưa lất phất, không khí Sài Gòn trở nên ẩm ướt và se lạnh hơn thường lệ. Chuyến công tác ở Quảng Ninh của anh Tỉnh đột ngột bị hủy. Anh quyết định về nhà tạo bất ngờ cho mẹ và vợ, mang theo nhiều quà cáp tẩm bổ cho mẹ và tặng vợ. Trong lòng anh tràn đầy sự háo hức và mong chờ được nhìn thấy nụ cười của mẹ, được ôm vợ vào lòng.

Anh về đến nhà lúc 11 giờ đêm. Bước xuống xe, anh ngạc nhiên khi thấy cửa khóa ngoài và căn nhà tối om, chìm trong màn đêm tĩnh mịch. Chỉ có phòng mẹ leo lét ánh đèn ngủ. Lòng anh dấy lên một cảm giác bất an. Bình thường, Ngân luôn ở nhà vào giờ này, và đèn phòng khách sẽ sáng. Anh tự nhủ, có lẽ Ngân đi ra ngoài có việc gấp, hoặc đã ngủ quên.

Anh vội vàng mở khóa cửa, bước vào nhà. Không gian tĩnh lặng đến đáng sợ. Anh nhẹ nhàng đi về phía phòng mẹ. Mở cửa phòng, cảnh tượng trước mắt khiến anh chết lặng. Bà Lan đang nằm co ro trên giường, chỉ đắp một chiếc chăn mỏng, toàn thân run rẩy. Trán bà đắp khăn ướt đã khô quắt, sờ vào thì nóng ran. Mẹ anh giật mình tỉnh dậy, đôi mắt mờ đục nhìn con trai. Bà Lan, với bản năng của một người mẹ, vẫn theo thói quen lo lắng hỏi han con trai trước khi nói mình đã sốt hai hôm nay.

Lòng anh Tỉnh quặn thắt vì tội lỗi và bất hiếu. Anh cảm thấy một sự đau đớn tột cùng đang xé nát trái tim mình. Anh là một thằng con trai bất hiếu, đã tin vợ mù quáng mà để mẹ phải chịu đựng một mình trong cơn sốt cao, giữa đêm mưa lạnh lẽo. Anh quỳ xuống bên giường, nắm lấy tay mẹ, nước mắt anh lăn dài trên má. “Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ. Con xin lỗi mẹ nhiều lắm.”
Anh Tỉnh vội vàng tìm thuốc hạ sốt nhưng tủ thuốc trống rỗng. Lòng anh dâng lên một nỗi lo lắng tột độ. Anh lên phòng ngủ, hy vọng Ngân đã về. Nhưng căn phòng trống không, quần áo bày bừa trên giường, cho thấy cô đã vội vã rời đi. Anh hỏi mẹ, và câu trả lời “Vợ con nó bảo đi Nha Trang chơi vài ngày với bạn” như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt anh, dập tắt mọi hy vọng còn sót lại về một lời giải thích hợp lý.

Cơn giận bùng lên trong lòng anh Tỉnh như một ngọn núi lửa đang phun trào. Anh không thể tin được rằng Ngân có thể bỏ mặc mẹ anh ốm đau ở nhà để đi du lịch. Anh rút điện thoại, gọi cho Ngân. Đầu dây bên kia, giọng vợ anh gắt ngủ, đầy khó chịu: “Anh làm gì mà gọi cho em đêm hôm thế? Em đang ngủ mà!” Anh Tỉnh quát lên, chất vấn việc cô bỏ mẹ ốm ở nhà đi chơi. “Em đang ở đâu? Sao em lại bỏ mẹ ở nhà một mình khi mẹ đang ốm nặng?”

Ngân hoảng hốt, giọng cô lắp bắp biện minh rằng cô tưởng mẹ chỉ mệt sơ sơ, đã để sẵn thuốc bổ và cháo trong tủ lạnh, và cô đi chỉ để “xả stress” sau những ngày mệt mỏi chăm sóc mẹ. Lời biện minh yếu ớt này càng khiến anh Tỉnh thêm thất vọng và khinh bỉ. Cô ta thậm chí còn nói dối trắng trợn, cho rằng việc chăm sóc mẹ anh là một gánh nặng, một sự “stress”.

Anh Tỉnh cố nuốt cục tức, tự tay pha nước ấm lau người, chăm sóc mẹ, rồi vội vã chạy ra ngoài mua thuốc. Trong lúc đó, đầu óc anh bắt đầu xâu chuỗi những điều bất thường. Anh nhớ lại những cuộc gọi ngắn ngủi của mẹ, những lần mẹ anh nói Ngân “bận lắm, suốt ngày đi ra ngoài, có hôm mẹ phải tự nấu mì ăn”, trái ngược hoàn toàn với những lời Ngân kể. Anh còn chuyển thêm 5-6 triệu mỗi tháng để lo thuốc men bồi bổ cho mẹ, nhưng sổ khám bệnh của bà đã lâu không có đơn thuốc mới, cho thấy số tiền đó không được dùng đúng mục đích. Anh Tỉnh nhận ra người vợ mà anh từng tin tưởng tuyệt đối, người mà anh nghĩ là “biết sắp xếp”, thực chất chỉ giỏi sắp đặt kịch bản để lừa dối, để che đậy những hành vi ích kỷ và tàn nhẫn của mình.

Anh nhìn mẹ gầy gò, ốm yếu nằm trên giường, lòng anh quặn thắt vì tội lỗi và sự bất lực. Anh cảm thấy mình là thằng con trai bất hiếu, đã tin vợ mù quáng mà để mẹ phải chịu đựng một mình trong cảnh sốt cao, không ai chăm sóc. Nỗi đau lớn nhất không phải là tiền bạc bị mất, mà là cảnh mẹ anh, người đã dành cả đời để nuôi nấng anh, giờ đây lại phải chịu cảnh cô đơn, đau ốm, trong khi vợ anh thì tung tăng ở bãi biển, tận hưởng cuộc sống xa hoa bằng chính những đồng tiền mà anh vất vả kiếm được.

Anh Tỉnh nhận ra rằng, cuộc hôn nhân này không thể tiếp tục nếu Ngân không thay đổi, không thể tiếp tục nếu sự dối trá và phản bội cứ mãi tồn tại. Anh không thể sống với một người phụ nữ không có lòng hiếu thảo, không có tình người. Lòng tin của anh dành cho Ngân đã tan vỡ hoàn toàn, không còn một mảnh nào để vá víu.

Sáng hôm sau, mẹ anh Tỉnh đã đỡ sốt, nhưng cơ thể bà vẫn còn yếu. Anh quyết định không nói gì thêm với mẹ về Ngân, không muốn mẹ phải lo lắng thêm. Anh muốn tự mình giải quyết mọi chuyện. Buổi trưa, anh gọi Ngân về. Cô về đến nhà với vẻ mặt mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy anh Tỉnh với ánh mắt lạnh lùng, cô tái mặt.

Anh Tỉnh thẳng thắn kể lại mọi chuyện, từ việc anh về nhà bất ngờ, đến việc mẹ bị sốt cao, và việc cô bỏ đi du lịch. Ngân hoảng hốt, cố gắng biện minh bằng những lời lẽ yếu ớt, thậm chí còn nói rằng cô “mệt mỏi với việc chăm sóc mẹ”, rằng cô cần “thời gian riêng tư để xả stress”. Những lời nói ấy càng khiến anh Tỉnh thêm khinh bỉ và thất vọng.

Đúng lúc đó, một điều bất ngờ xảy ra. Bà dì của Ngân, người vốn ít khi đến thăm, bất ngờ xuất hiện. Bà không biết chuyện gì đang xảy ra, và vô tình tiết lộ một sự thật động trời: “À Ngân à, số tiền 5-6 triệu thằng Tỉnh nó chuyển cho con hàng tháng để lo cho bà Lan, con đã đưa cho dì góp vốn làm ăn phải không? Dì tính mai trả con đây.” Bà dì còn nói thêm rằng Ngân đã nói dối anh Tỉnh rằng đó là tiền anh cho cô tiêu xài.

Lời nói này như nhát dao chí mạng, đâm thẳng vào trái tim anh Tỉnh. Anh choáng váng và đau đớn tột cùng vì bị lừa dối và phản bội. Không chỉ lừa dối về việc chăm sóc mẹ, Ngân còn biển thủ tiền của anh, lợi dụng lòng tin của anh để tư lợi cá nhân. Anh nhìn Ngân bằng ánh mắt lạnh lùng, đầy căm phẫn. Không cần thêm lời giải thích nào nữa, mọi chuyện đã quá rõ ràng.

Anh Tỉnh đứng dậy, giọng anh trầm lạnh, dứt khoát: “Chúng ta chấm dứt tại đây thôi, Ngân. Anh không thể tiếp tục cuộc hôn nhân này được nữa.” Ngân tái mặt, cô van xin, khóc lóc, cố gắng níu kéo anh. Cô nói rằng cô yêu anh, rằng cô sẽ thay đổi, rằng cô sẽ chăm sóc mẹ anh thật tốt. Nhưng tất cả những lời nói ấy đều trở nên vô nghĩa. Trái tim anh Tỉnh đã đóng băng, không còn một chút tình cảm nào dành cho Ngân. Anh đã quá mệt mỏi với sự dối trá, với sự phản bội.
Dù Ngân van xin, khóc lóc, nhưng anh Tỉnh không lay chuyển. Anh biết rằng, đây là quyết định đúng đắn nhất mà anh có thể làm. Anh không thể sống với một người phụ nữ không có lòng hiếu thảo, không có tình người, và chỉ biết lợi dụng. Anh không muốn mình và mẹ phải sống trong một cuộc hôn nhân giả tạo, đầy sự dối trá như vậy nữa.

Sau khi ly hôn, anh Tỉnh thuê một người giúp việc tận tâm để chăm sóc mẹ, đồng thời sắp xếp lại công việc để có nhiều thời gian hơn ở bên bà. Anh tự tay chăm sóc mẹ, nấu những món ăn ngon, trò chuyện với mẹ mỗi ngày. Dưới sự chăm sóc chu đáo của anh và người giúp việc, sức khỏe mẹ anh dần ổn định, bà thường xuyên cười nói vui vẻ. Căn nhà không còn u ám như trước, mà trở nên ấm áp và tràn ngập tiếng cười.

Anh Tỉnh cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều sau khi thoát khỏi cuộc hôn nhân đầy dối trá. Anh dành thời gian suy nghĩ về cuộc đời mình, về những gì đã xảy ra. Anh nhận ra rằng, hạnh phúc không phải ở vẻ bề ngoài hay những lời khen tụng giả tạo, mà ở một trái tim nhân hậu, biết yêu thương và quan tâm thật lòng. Anh học cách tin tưởng trở lại, nhưng lần này anh tin tưởng vào những giá trị thật, vào những con người chân thành.

Thời gian trôi qua, anh Tỉnh dần vượt qua nỗi đau. Anh tập trung vào công việc, và dành nhiều thời gian hơn cho bản thân và mẹ. Anh học cách yêu thương bản thân, học cách trân trọng những giá trị đích thực trong cuộc sống. Anh đã thay đổi rất nhiều, trở nên trưởng thành và chín chắn hơn.

Tại một buổi tiệc công ty, anh Tỉnh gặp lại Hương, một người bạn cũ từ thời đại học. Hương là một cô gái giản dị, chân thành, luôn mang đến sự bình yên và ấm áp cho những người xung quanh. Anh Tỉnh cảm thấy rất thoải mái khi ở bên Hương, không cần phải dè chừng hay lo lắng bất cứ điều gì.

Anh Tỉnh đã kể cho Hương nghe về cuộc hôn nhân đổ vỡ của mình, về sự phản bội của Ngân, và về hoàn cảnh của mẹ anh. Hương lắng nghe đầy thấu hiểu và đồng cảm, ánh mắt cô không một chút phán xét. Cô ngưỡng mộ anh vì lòng hiếu thảo, vì sự kiên cường của anh khi vượt qua những biến cố lớn trong cuộc đời. Hương không chỉ lắng nghe, mà còn đưa ra những lời khuyên chân thành, giúp anh Tỉnh nhìn nhận mọi việc một cách tích cực hơn.

Khi anh Tỉnh đưa Hương về ra mắt, mẹ anh rất quý mến cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hương cũng rất yêu quý và chăm sóc mẹ anh tận tình như con gái ruột. Cô thường xuyên đến thăm mẹ, nấu những món ăn ngon cho bà, và trò chuyện với bà hàng giờ liền. Mẹ anh Tỉnh cảm thấy rất vui vẻ và hạnh phúc khi có Hương ở bên. Bà nhìn Hương với ánh mắt đầy sự yêu thương và mãn nguyện.

Anh Tỉnh và Hương kết hôn trong sự giản dị nhưng ấm cúng. Không có sự phô trương, không có sự cầu kỳ, chỉ có tình yêu chân thành và sự chúc phúc từ gia đình, bạn bè. Hương mang đến sự bình yên và ấm áp cho căn nhà anh, như một làn gió mát lành xua đi những u ám trong quá khứ. Họ cùng nhau chăm sóc mẹ, cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc, một tổ ấm đúng nghĩa.

Mẹ anh Tỉnh sống khỏe mạnh, vui vẻ bên con cháu. Bà thường xuyên cười nói, sức khỏe của bà ngày càng tốt hơn. Anh Tỉnh giờ đây là một người con hiếu thảo, một người chồng yêu thương và một người đàn ông hạnh phúc trọn vẹn. Anh đã tìm thấy hạnh phúc đích thực bên một người phụ nữ chân thành, hiếu thảo, người đã mang lại cho anh sự bình yên và niềm tin vào cuộc sống.

Câu chuyện của anh Tỉnh không chỉ là một lời cảnh tỉnh về sự mù quáng trong tình yêu mà còn là minh chứng rằng sự chân thành và lòng hiếu thảo sẽ luôn được đền đáp xứng đáng. Anh Tỉnh đã trải qua những nỗi đau, những mất mát, nhưng anh đã không gục ngã. Anh đã đứng dậy, mạnh mẽ hơn, và tìm thấy hạnh phúc đích thực. Cuộc đời anh là một bài học quý giá về giá trị của lòng tốt, của sự chân thành, và của tình yêu thương gia đình.

Anh Tỉnh và Hương thường xuyên đưa mẹ đi du lịch, đi dạo. Họ dành thời gian cho nhau, cho gia đình. Họ sống một cuộc đời đơn giản, nhưng đầy ý nghĩa và hạnh phúc. Anh Tỉnh không còn bận rộn với công việc như trước, anh biết cách cân bằng giữa công việc và cuộc sống gia đình. Anh luôn đặt mẹ và Hương lên hàng đầu, bởi anh hiểu rằng, gia đình là điều quan trọng nhất.

Dưới ánh đèn ấm áp của căn nhà, anh Tỉnh nhìn mẹ đang ngủ say, và nhìn Hương đang ngồi bên cạnh, khẽ vuốt ve mái tóc cô. Lòng anh tràn ngập sự bình yên và mãn nguyện. Anh biết rằng, mình đã tìm thấy hạnh phúc đích thực. Và hạnh phúc đó, không phải đến từ sự giàu sang hay danh vọng, mà đến từ một trái tim chân thành, một lòng hiếu thảo, và một tình yêu thương vô bờ bến.

Bài viết Về nhà giữa đêm thấy mẹ co ro một mình, vợ “biến mất”: Gọi điện cho cô ấy thì nhận được câu trả lời sốc ngang , khiến anh lập tức làm một điều… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Bé gái ăn xin tới cổng rạp cưới xin bánh bị cô dâu mắng té tát, nhưng vừa quay đi thì… https://youth-channel.com/be-gai-an-xin-toi-cong-rap-cuoi-xin-banh-bi-co-dau-mang-te-tat-nhung-vua-quay-di-thi.html Fri, 04 Jul 2025 01:28:46 +0000 https://youth-channel.com/?p=139212 Trưa hè, giữa sân nhà trai, rạp cưới dát trắng – vàng rực rỡ, tiếng nhạc vọng vang. Thu Hằng – tiểu thư nhà đại gia nội thất – hôm nay đẹp như công chúa, kiêu hãnh chụp ảnh cạnh chú rể và cha mẹ chồng tương lai. Bất chợt, một bé gái lem luốc lách qua cổng rạp. Đôi mắt to tròn dừng lại trước bàn bánh cưới. Em khẽ hỏi: — “Cô ơi… cho con xin một miếng bánh được không ạ?” Mọi người ngạc nhiên quay lại. Thu Hằng cau mặt: — “Con là ai? Con đến

Bài viết Bé gái ăn xin tới cổng rạp cưới xin bánh bị cô dâu mắng té tát, nhưng vừa quay đi thì… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Trưa hè, giữa sân nhà trai, rạp cưới dát trắng – vàng rực rỡ, tiếng nhạc vọng vang.
Thu Hằng – tiểu thư nhà đại gia nội thất – hôm nay đẹp như công chúa, kiêu hãnh chụp ảnh cạnh chú rể và cha mẹ chồng tương lai.

Bất chợt, một bé gái lem luốc lách qua cổng rạp. Đôi mắt to tròn dừng lại trước bàn bánh cưới. Em khẽ hỏi:

— “Cô ơi… cho con xin một miếng bánh được không ạ?”

Mọi người ngạc nhiên quay lại. Thu Hằng cau mặt:

— “Con là ai? Con đến nhầm chỗ rồi ”

Đứa bé hốt hoảng quay đi, nhưng một bàn tay giữ khẽ vai em lại. Chính là chú rể – mặt anh tái nhợt. Anh quỳ xuống, ôm bé vào lòng:

— “Con đến tìm ba à? Ba xin lỗi vì đã để con thiệt thòi…”

Tiếng xì xào im bặt. Thu Hằng sửng sốt:

— “Anh… đó là con ai?”

Anh nghẹn ngào kể:

— “Năm xưa, anh từng trót lầm lỡ với một cô gái nghèo. Cô ấy mất sớm sau khi sinh con, con bé được gửi nhờ họ hàng thân thiết nuôi giúp. Anh vẫn âm thầm chu cấp nhưng không đủ can đảm nhận con vì bị ép cưới môn đăng hộ đối. Anh… đã sống trong dằn vặt từng ngày.”

Rồi, giữa ánh mắt đông người, anh bất ngờ quỳ xuống, hướng về phía cô dâu và bố mẹ cô:

— “Hằng à… chú bác, cô chú… xin hãy tha thứ cho con. Con biết con sai, nhưng con bé là máu mủ ruột rà. Hôm nay nó tìm đến ba giữa ngày cưới… con không thể tiếp tục chối bỏ được nữa. Xin mọi người cho con được làm người cha đúng nghĩa… và xin Hằng, nếu còn yêu anh, hãy chấp nhận cả con bé.”

Khán phòng lặng thinh. Nhiều ánh mắt đỏ hoe. Thu Hằng run rẩy, môi mím chặt. Mẹ cô kéo con gái ra một góc nhỏ, khẽ hỏi:

— “Con tính sao? Nếu con bỏ, mẹ sẽ đưa con về. Nếu con chọn ở lại, thì phải sống cho tử tế.”

Thu Hằng nghẹn ngào gật đầu, nước mắt rơi xuống lớp son phấn:

— “Con yêu anh ấy… con không muốn vì chuyện này mà làm tan vỡ tất cả. Con sẽ chấp nhận đứa trẻ. Dù hơi buốt lòng, nhưng… con sẽ tập làm mẹ nó.”

Hai người phụ nữ ôm nhau khóc. Ông bà nhà gái, dù hụt hẫng, nhưng cũng chỉ biết thở dài. Mẹ cô dâu lau nước mắt, khẽ bảo:

— “Vậy thì mạnh mẽ lên. Mẹ tin con sẽ làm được.”

Thu Hằng trở lại lễ đường, chậm rãi bước đến trước mặt bé gái. Cô cúi người, tháo chiếc vòng nhỏ nhất trên cổ tay mình, lồng vào tay em:

— “Chào con. Dì… à không, mẹ… xin lỗi vì vừa rồi thiếu lễ độ. Con có muốn đứng cạnh mẹ để cắt bánh không?”

Đứa bé nắm tay cô, đôi mắt long lanh. Tiếng vỗ tay lan khắp rạp, pha lẫn những tiếng thở phào. Thu Hằng mím môi, quay xuống khách:

— “Hôm nay, chúng tôi không chỉ kết hôn mà còn chính thức đón một thiên thần vào gia đình. Mong mọi người chúc phúc cho ba mẹ con tôi.”

Lời tuyên bố giản dị mà kiên định. Bà nội mỉm cười nhẹ nhõm; cha mẹ nhà gái đứng im, nước mắt lăn dài nhưng cuối cùng vẫn vẫy tay động viên con.

Tiệc cưới tiếp tục. Đứa bé ngồi giữa cô dâu và chú rể, cẩn thận bẻ miếng bánh kem chia cho bà nội, rồi vụng về đưa một miếng đến mẹ Thu Hằng. Bà cúi xuống, nhận lấy, khẽ xoa mái tóc rối.

Buổi chiều mùa hạ trôi qua với tiếng cười lẫn nước mắt.

Không phải truyện cổ tích nào cũng kết thúc hoàn hảo, nhưng lòng bao dung đã mở ra một lối đi mới: cô dâu can đảm giữ tình yêu, chú rể dám nhận lỗi, cha mẹ hai bên vì con mà nhẫn nhịn, và một đứa trẻ mồ côi tìm lại được vòng tay gia đình.

Những vị khách ra về, ai nấy đều cảm thấy ấm lòng – rạp cưới ấy, dù rúng động, vẫn khép lại bằng một cái kết nhân văn: tha thứ để cùng bước tiếp.

Bài viết Bé gái ăn xin tới cổng rạp cưới xin bánh bị cô dâu mắng té tát, nhưng vừa quay đi thì… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Mỗi tháng chu cấp cho bố mẹ 5 triệu, đến khi nhờ ông bà giúp một việc cỏn con cũng bị từ chối. Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định sẽ cắt khoản tiền 5 triệu mỗi tháng, nếu ông bà có hỏi thì tôi sẽ nói là do điều kiện kinh tế khó khăn. Một năm sau tôi trở về thăm nhà thì thấy cảnh tượng đau lòng… https://youth-channel.com/moi-thang-chu-cap-cho-bo-me-5-trieu-den-khi-nho-ong-ba-giup-mot-viec-con-con-cung-bi-tu-choi-sau-nhieu-ngay-suy-nghi-toi-quyet-dinh-se-cat-khoan-tien-5-trieu-moi-thang-neu-ong-ba-co-hoi-thi-toi-se.html Thu, 03 Jul 2025 17:59:27 +0000 https://youth-channel.com/?p=139030 “Mỗi tháng chu cấp cho bố mẹ 5 triệu, đến khi nhờ ông bà giúp một việc cỏn con cũng bị từ chối. Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định sẽ cắt khoản tiền 5 triệu mỗi tháng, nếu ông bà có hỏi thì tôi sẽ nói là do điều kiện kinh tế khó khăn. Một năm sau tôi trở về thăm nhà thì thấy cảnh tượng đau lòng…” Tôi tên là Lâm, 35 tuổi, kỹ sư công nghệ thông tin đang làm việc ở Sài Gòn. Lương tháng hơn 30 triệu, tôi sống độc thân nên cũng không

Bài viết Mỗi tháng chu cấp cho bố mẹ 5 triệu, đến khi nhờ ông bà giúp một việc cỏn con cũng bị từ chối. Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định sẽ cắt khoản tiền 5 triệu mỗi tháng, nếu ông bà có hỏi thì tôi sẽ nói là do điều kiện kinh tế khó khăn. Một năm sau tôi trở về thăm nhà thì thấy cảnh tượng đau lòng… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
“Mỗi tháng chu cấp cho bố mẹ 5 triệu, đến khi nhờ ông bà giúp một việc cỏn con cũng bị từ chối. Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định sẽ cắt khoản tiền 5 triệu mỗi tháng, nếu ông bà có hỏi thì tôi sẽ nói là do điều kiện kinh tế khó khăn. Một năm sau tôi trở về thăm nhà thì thấy cảnh tượng đau lòng…”

Tôi tên là Lâm, 35 tuổi, kỹ sư công nghệ thông tin đang làm việc ở Sài Gòn. Lương tháng hơn 30 triệu, tôi sống độc thân nên cũng không vướng bận chuyện con cái hay gia đình riêng. Bố mẹ tôi sống ở quê, cách thành phố hơn 300 km. Họ đều đã nghỉ hưu, sống trong một căn nhà nhỏ cấp bốn, không sang trọng nhưng đủ ấm cúng.

Từ lúc có thu nhập ổn định, tôi quyết định mỗi tháng gửi về cho bố mẹ 5 triệu – không nhiều, nhưng đủ để hai người sống thoải mái hơn. Ngoài khoản lương hưu ít ỏi, đó là sự báo đáp mà tôi nghĩ rằng mình nên làm. Tôi từng tin rằng tiền bạc có thể thay tôi ở bên cạnh chăm lo, vì công việc bận rộn khiến tôi hiếm khi về thăm nhà. Một năm tôi chỉ về vào dịp Tết, thi thoảng là đám giỗ hay cưới xin họ hàng.

Năm ngoái, giữa mùa hè nóng bức, tôi bị giao một dự án gấp rút khiến tôi phải làm việc xuyên đêm. Trong lúc căng thẳng, tôi gọi điện nhờ mẹ tôi lên trông nhà giúp một tuần để tôi tập trung làm việc – chỉ đơn giản là nấu cơm, giặt đồ, dọn nhà. Nhưng mẹ tôi từ chối.

“Bố con mới ốm dậy, mẹ không đi được. Với lại nhà còn mảnh vườn, đàn gà ai lo,” mẹ nhẹ nhàng giải thích.

Tôi nổi giận. Tôi nghĩ, mình gửi tiền về hàng tháng, trong khi bản thân phải ăn cơm hộp, sống trong phòng trọ chật chội. Vậy mà chỉ cần giúp một việc nhỏ cũng bị từ chối. Tôi không nói nhiều, chỉ im lặng cúp máy.

Tôi trằn trọc mấy đêm liền. Cảm giác ấm ức không nguôi. Tôi quyết định cắt khoản chu cấp 5 triệu mỗi tháng. Tôi không nói gì, chỉ nghĩ: nếu bố mẹ có hỏi thì bảo do khó khăn tài chính, vật giá leo thang, công ty cắt giảm lương.

Ba tháng đầu không ai nói gì. Tháng thứ tư, mẹ gọi điện hỏi thăm.

“Dạo này con có sao không? Tháng này mẹ không thấy chuyển tiền…”

Tôi đáp đúng như đã định:

“Dạo này công việc khó khăn mẹ à, công ty giảm biên chế, con bị cắt lương. Mẹ ráng xoay xở vài tháng, khi nào ổn con lại gửi.”

Mẹ không trách móc gì, chỉ bảo: “Ừ, con lo cho mình đi, bố mẹ vẫn còn gạo, đừng lo.”

Cuộc sống vẫn tiếp diễn, không ai nhắc lại chuyện tiền nong nữa. Tôi cũng bận rộn với dự án mới, rồi bạn bè rủ rê đầu tư chứng khoán, rồi lại lao vào vòng xoáy “làm giàu”. Nửa năm sau, tôi chuyển sang căn hộ thuê cao cấp hơn, ăn uống sang chảnh hơn, và quên khuấy bố mẹ.

Một hôm, tôi gọi về nhưng không ai nghe máy. Tôi nghĩ chắc do hai ông bà bận ở vườn. Một tuần sau, em họ nhắn tin: “Anh Lâm ơi, bác trai bị tai biến nhẹ hồi tuần trước, giờ bác gái lo xoay xở đủ thứ, nhà mình đang quyên góp giúp.”

Tôi lặng người. Tại sao không ai gọi cho tôi?

Tôi gọi lại cho mẹ, giọng bà vẫn nhẹ như mọi khi: “Không sao đâu con, bố nằm viện tỉnh vài ngày thôi. Nhà mình xoay xở được. Con lo cho công việc đi.”

Tôi cảm thấy lạ lùng. Trước đây chỉ cần tôi ho một tiếng là mẹ đã cuống cuồng gọi dặn uống thuốc, giờ thì ngược lại. Tôi có linh cảm gì đó không ổn, nhưng vì bận và vì tự ái cũ chưa nguôi, tôi lại mặc kệ.

Một năm trôi qua.

Tết năm đó tôi quyết định về quê sau gần 14 tháng xa nhà. Tôi đi xe đêm, đến nơi lúc trời còn mờ sáng. Căn nhà cũ vẫn vậy, chỉ khác một điều: cây cau trước sân trơ trọi, không còn mấy giò lan mẹ từng chăm. Gõ cửa mãi không ai ra. Tôi đẩy cửa bước vào – không khóa.

Trong nhà, bố tôi nằm trên chiếc giường nhỏ, gầy hơn hẳn, mặt hốc hác. Bên cạnh là mẹ – tóc đã bạc trắng, đang lúi húi nấu cháo bằng bếp củi.

Tôi ngơ ngác:

“Sao không nói gì với con? Sao không gọi? Sao lại sống thế này?”

Mẹ ngẩng lên, cười yếu ớt:

“Con bận, mẹ sợ làm phiền. Mình mẹ lo được. Còn bố con… từ hôm tai biến, tay chân yếu, không làm gì được, mẹ không dám nhờ ai.”

Tôi nhìn quanh. Căn nhà lạnh lẽo, tủ lạnh cũ trống rỗng, chỉ có mấy quả cà muối và vài mớ rau luộc. Không còn cái bàn gỗ lớn ngày xưa, thay vào đó là bàn nhựa cũ kỹ. Tôi nghẹn họng không nói được lời nào.

Khi đêm xuống, mẹ mới thở dài, nói nhẹ như gió thoảng:

“Thật ra mấy tháng đầu cắt tiền mẹ cũng buồn, nhưng mẹ hiểu, chắc con khó khăn. Mẹ bán dần đồ trong nhà lo cho bố. Còn không dám gọi, sợ con phải vay mượn.”

Tôi ngồi sững trong căn bếp cũ, ánh đèn dầu leo lét hắt lên khuôn mặt khắc khổ của mẹ. Bên ngoài, trời mưa lất phất. Tôi như bị tát vào mặt bởi sự thật: suốt một năm qua, bố mẹ tôi đã tự xoay xở trong âm thầm, trong lúc tôi mải mê với những thứ phù phiếm nơi đô thị.

Mẹ chậm rãi kể: từ ngày bố tai biến, bà phải bán chiếc xe máy cũ để lo viện phí. Sau đó bán cả cái tủ gỗ ông nội để lại để xoay sở thuốc men. Không dám nhờ ai. Không dám gọi tôi.

“Mẹ sợ con áp lực. Sợ con nghĩ mẹ là gánh nặng… Con cũng đâu có dư dả gì.”

Tôi cúi đầu, không dám nhìn vào mắt mẹ. Những câu nói như dao cắt. Hóa ra tôi đã dùng tiền như một thứ đổi chác tình cảm, và khi không vừa lòng, tôi cắt đứt mà chẳng mảy may nghĩ đến hậu quả. Trong đầu tôi lúc đó, tiền là sự báo hiếu. Nhưng thực chất, nó chỉ là cách để tôi lấp đi mặc cảm của đứa con xa nhà.

Tôi nhìn bố nằm đó, ánh mắt lờ đờ, yếu ớt đưa tay về phía tôi. Tôi nắm lấy. Bàn tay gầy guộc, lạnh lẽo. Trái tim tôi như thắt lại. Bố từng là người đàn ông khỏe mạnh, to tiếng mỗi khi tôi sai, nhưng chưa bao giờ để tôi thiếu thốn thứ gì. Vậy mà giờ, tôi để ông sống lay lắt như vậy suốt cả năm trời.

Ngày hôm sau, tôi xin nghỉ phép không lương một tháng để ở lại quê. Tôi chở mẹ đi chợ, chăm bố, dọn dẹp lại vườn, sơn lại cổng, lắp máy giặt và mua thêm đồ dùng cần thiết. Tôi đưa mẹ đi khám tổng quát, mua thuốc bổ. Mỗi tối, tôi nấu cháo cho bố, cho ông nghe lại những bản nhạc thời kháng chiến ông yêu thích.

Mẹ chỉ ngồi lặng, thỉnh thoảng mỉm cười, nhưng tôi thấy mắt bà đỏ hoe.

Một đêm, khi tôi đang lau chân cho bố, mẹ ngồi xuống cạnh tôi, giọng run run:

“Lâm này… Mẹ xin lỗi, vì không lên thành phố giúp con được hồi đó. Thật lòng mẹ cũng muốn đi. Nhưng lúc đó, bố con mới ốm, không ai trông. Mẹ nghĩ, con lớn rồi, chắc sẽ hiểu…”

Tôi nghẹn giọng:

“Không, mẹ không phải xin lỗi. Con mới là người sai… Con đã quá ích kỷ. Con nghĩ tiền là đủ, là thay thế được tình cảm.”

Mẹ đặt tay lên vai tôi, nhẹ nhàng:

“Con à, tiền không phải là hiếu thảo. Tiền là phụ. Cái chính là tấm lòng, là sự hiện diện khi người thân cần mình nhất. Mẹ không trách con, chỉ mong con hiểu điều đó trước khi quá muộn.”

Tôi xin chuyển công tác về chi nhánh ở quê, chấp nhận lương thấp hơn, nhưng đổi lại, tôi có thể về nhà mỗi ngày, ăn cơm cùng bố mẹ, dắt mẹ đi chùa, đưa bố đi vật lý trị liệu.

Tôi dành nhiều thời gian để hiểu cha mẹ hơn – về những lo toan mà ngày bé tôi chưa bao giờ thấy, về những hy sinh thầm lặng không lời.

Bố tôi tuy không còn đi lại được như trước, nhưng tinh thần dần khá hơn. Ông thường bảo tôi:

“Chỉ cần mày ở đây, bố khỏe hẳn đấy con ạ.”

Hôm đó, trời vừa chớm thu. Mẹ nấu canh chua, cá kho và tráng miệng bằng chè bưởi – toàn những món tôi thích.

Bữa cơm giản dị, ba người ngồi bên nhau, tiếng quạt máy lạch cạch, tiếng muỗi vo ve. Nhưng tôi thấy lòng ấm áp lạ thường.

Tôi nâng chén cơm, nhìn bố mẹ và nói:

“Con xin lỗi vì những ngày đã qua… và cảm ơn bố mẹ vì đã tha thứ.”

Bố tôi gật đầu. Mẹ tôi múc thêm canh, cười nhẹ:

“Về được là quý rồi. Đừng để mỗi năm mới thấy nhau một lần nữa, nhé.”

Tôi gật đầu, lần này là từ trong thẳm sâu trái tim mình.

Hiếu thảo không phải là chu cấp bao nhiêu tiền mỗi tháng. Mà là có mặt khi cha mẹ cần mình nhất. Là một cuộc gọi hỏi thăm. Là một lần về quê bất chợt. Là bát cơm nóng bên nhau trong một buổi chiều bình yên.

Tiền có thể giúp cha mẹ sống. Nhưng tình yêu thương mới khiến họ hạnh phúc.

Bài viết Mỗi tháng chu cấp cho bố mẹ 5 triệu, đến khi nhờ ông bà giúp một việc cỏn con cũng bị từ chối. Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định sẽ cắt khoản tiền 5 triệu mỗi tháng, nếu ông bà có hỏi thì tôi sẽ nói là do điều kiện kinh tế khó khăn. Một năm sau tôi trở về thăm nhà thì thấy cảnh tượng đau lòng… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Ông Thái đập Tượng Quan Âm bên đường mở quán nhậu – Tối hôm đó cả nhà chết lặng khi nhìn camera https://youth-channel.com/ong-thai-dap-tuong-quan-am-ben-duong-mo-quan-nhau-toi-hom-do-ca-nha-chet-lang-khi-nhin-camera.html Thu, 03 Jul 2025 17:51:44 +0000 https://youth-channel.com/?p=139009 Giữa trưa oi ả của một ngày hè tháng Bảy, tại ngã tư Thiện Nhân – nơi người dân thị trấn Ngọc Lâm thường gọi là “giao lộ vàng” vì vị trí đắc địa – một tiếng búa nặng nề vang lên xé toạc không gian. Ông Phan Quang Thái, 58 tuổi, cựu giám đốc nhà hàng về hưu, tự tay đập vỡ bức tượng Quan Âm đã đứng đó hơn 20 năm. Bức tượng từng là nơi người dân thắp nhang, khấn vái mỗi sớm mai hay chiều muộn. Nhưng với ông Thái, nó là một vật “cản trở buôn

Bài viết Ông Thái đập Tượng Quan Âm bên đường mở quán nhậu – Tối hôm đó cả nhà chết lặng khi nhìn camera đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>
Giữa trưa oi ả của một ngày hè tháng Bảy, tại ngã tư Thiện Nhân – nơi người dân thị trấn Ngọc Lâm thường gọi là “giao lộ vàng” vì vị trí đắc địa – một tiếng búa nặng nề vang lên xé toạc không gian. Ông Phan Quang Thái, 58 tuổi, cựu giám đốc nhà hàng về hưu, tự tay đập vỡ bức tượng Quan Âm đã đứng đó hơn 20 năm.

Bức tượng từng là nơi người dân thắp nhang, khấn vái mỗi sớm mai hay chiều muộn. Nhưng với ông Thái, nó là một vật “cản trở buôn bán”, một thứ “mê tín cũ kỹ” không phù hợp với kế hoạch mở quán nhậu sắp khai trương của ông.

Tối hôm ấy, ngôi nhà nơi ông Thái sống cùng vợ và hai con rộn ràng tiếng cười. Một buổi tiệc nhỏ diễn ra để “thử thực đơn mới” cho ngày khai trương. Đèn nháy đỏ tím chớp tắt, tiếng cụng ly vang khắp gian nhà. Nhưng đến gần nửa đêm, đứa con gái út của ông đột nhiên gào khóc, chỉ tay ra cửa và run rẩy nói: “Có người… tóc dài… đứng đó nhìn vào!”

Camera an ninh được mở lại ngay lập tức. Và trong đoạn ghi hình mờ lúc 23h19, một bóng trắng lướt qua sát cửa, đầu nghiêng một góc không tự nhiên, không thấy rõ mặt. Ông Thái gắt: “Ảo ảnh ánh sáng thôi.” Nhưng đêm đó, không ai trong nhà ngủ được.

Chỉ hai ngày sau, nền xi măng nơi từng đặt bệ thờ Quan Âm vẫn ẩm ướt lạ thường dù trời nắng gắt. Vợ ông phát hiện dấu chân trần in mờ dẫn từ đó vào trong hiên nhà. Đêm thứ ba, ảnh thờ cha ông treo giữa gian chính bị cháy xém một góc, không ai đốt nhang, không có nến.

Từ những dấu hiệu nhỏ nhặt ban đầu, mọi thứ bắt đầu rẽ sang một hướng không thể kiểm soát. Con trai ông – 17 tuổi, khỏe mạnh, đột nhiên ngã quỵ, miệng sùi bọt, bác sĩ không tìm ra nguyên nhân. Cô con gái út thì thường xuyên khóc nấc, miệng thì thầm: “Bà đứng trên nóc tủ… tóc dài lắm… không có mắt…”

Đêm thứ năm, khi camera được tua lại lần nữa, ông Thái chết lặng: trong hình ảnh rõ nét lúc 2h13 sáng, một người phụ nữ mặc áo trắng dài, bưng trên tay nửa đầu tượng Quan Âm – vỡ toạc, rỉ máu. Mắt nàng mở to không tròng, trắng đục kéo dài xuống má.

Bà vợ ông gào khóc, quỳ xuống, kể lại: “Em dựng bệ thờ đó khi ba người chết thảm trước nhà, chính ông từng quỳ lạy khấn nguyện khi thoát nạn năm đó. Giờ ông quên cả người từng che chở nhà mình sao?”

Từ hôm đó, mọi thứ trong nhà thay đổi. Gương trong phòng không phản chiếu rõ mặt người. Có ngày ông Thái đưa tay lau gương, phát hiện vết tay từ bên trong – như ai đó cố gắng thoát ra. Ông thầy cúng được mời đến chỉ nhìn một lần rồi bỏ đi, không nhận lễ, chỉ để lại lời nhắn: “Nếu ông còn sống, đừng mở lại camera. Đừng tua lại đêm hôm đó.”

Nhưng ông không nghe. Và trong lần xem lại cuối cùng, người đàn bà áo trắng từ từ tiến lại gần camera, rồi ngẩng mặt lên – là khuôn mặt vợ ông, đôi mắt trống rỗng, miệng cười không thành tiếng.

Một tuần sau, quán “Góc Nhậu Phố Giao” bị khóa chặt, không có người ra vào. Người dân đồn nhau mỗi đêm mưa, vẫn nghe tiếng va chén cụng ly từ bên trong. Có thanh niên từng quay video thì thấy một bóng trắng ngay sau lưng mình – không ai đăng clip, chỉ để lại dòng chữ: “Có thứ không nên động vào.”

Mỗi tháng rằm, người lạ âm thầm đặt ba món cúng: chuối, chè đậu, bình trà – y hệt bàn thờ cũ. Mà lạ thay, trong bát chè luôn nổi một giọt đỏ như máu loãng…

Một ngày, không biết ai dựng lại bục thờ cũ, đặt tượng Quan Âm khác, nhưng má trái tượng bị nứt sâu. Ai xây, không ai thấy. Nhưng từ đó, mỗi đêm có tiếng phụ nữ thì thầm, tiếng cười rít và tiếng đồ sứ vỡ lạnh sống lưng.

Người dân tránh đi ngang quán. Mỗi lần ai tò mò chụp ảnh, luôn hiện bóng mặt người sau cửa kính – dù bên trong không còn gì. Nhà báo điều tra thì… biến mất. Dữ liệu về ông Thái cũng biến mất khỏi hệ thống – như chưa từng tồn tại.

Họ nói, thứ ông Thái đập vỡ không chỉ là tượng, mà là ranh giới giữa trần gian và một nơi không nên mở ra. Và khi ranh giới ấy bị phá bỏ, thứ từng bị che chắn đã trở lại.

Không ai biết ông Thái giờ ở đâu. Cũng không ai dám gọi tên ông thêm lần nữa. Vì có lời truyền miệng rằng: ai gọi rồi, thường không về được.

Bài viết Ông Thái đập Tượng Quan Âm bên đường mở quán nhậu – Tối hôm đó cả nhà chết lặng khi nhìn camera đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.

]]>