Bài viết Quý bà U50 qua 3 đời chồng vẫn không có con, lần thứ tư bà đánh liều lấy một anh chồng châu Phi thì… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.
]]>Cách đây một năm, chẳng ai tin bà còn nghĩ đến chuyện lấy chồng, huống gì là làm mẹ.Ba cuộc hôn nhân tan vỡ. Một hồ sơ điều trị hiếm muộn dài hơn cả hợp đồng mua nhà. Và một quá khứ tưởng như đã đóng chặt cánh cửa làm mẹ mãi mãi.
Vậy mà giờ đây… bà đang bầu ba tháng. Và cha đứa bé là một người đàn ông khiến cả xóm từng xì xào không dứt: một anh chồng da màu, kém bà gần hai chục tuổi, đến từ châu Phi.
Người ta gọi đó là một cuộc đánh liều muộn màng.
Còn bà Diễm? Bà gọi đó là cơ hội cuối cùng để sống thật với trái tim mình.
Bà Diễm quen Kofi trong một buổi tọa đàm về giáo dục vùng khó. Anh là diễn giả, bà là người dịch ngôn ngữ cho khách nước ngoài. Lúc ấy, bà không để ý gì nhiều, chỉ thấy người đàn ông ấy có đôi mắt rất sâu, rất lặng, và phát âm tiếng Việt… buồn cười đến mức dễ thương.
Anh hơn con trai lớn của người bạn thân bà đúng một tuổi.Anh gọi bà là “madame” nhưng vẫn nhìn bà như nhìn một người bạn ngang hàng.Anh không hỏi về quá khứ. Không nhìn chằm chằm vào những vết chân chim quanh mắt bà. Không thắc mắc vì sao bà vẫn một mình sau từng ấy năm.
Chỉ một câu hỏi khiến bà thấy nghẹn:
– “Chị đã bao giờ thấy mình bị bỏ lại chưa?”
Họ gặp nhau nhiều hơn. Cùng làm dự án, cùng uống trà chiều, cùng nghe nhạc Pháp cũ. Những buổi tối sau họp, bà kể về ba đời chồng bằng giọng bình thản như thể kể về người quen cũ. Kofi không chen lời, chỉ thỉnh thoảng rót thêm trà.
– “Em nghĩ em đến quá trễ trong đời chị.” – Kofi nói.
Bà Diễm bật cười:
– “Không. Em đến vừa lúc chị hết sợ bị tổn thương.”
Họ cưới nhau sau tám tháng. Không ai hiểu. Bạn bè phản đối. Họ hàng khó chịu. Thậm chí có người thẳng thừng nói:
– “Lấy trai trẻ làm gì? Nó chỉ lợi dụng thôi. Mà bà thì còn gì để lợi nữa đâu?”
Bà không đáp. Bà chỉ nhìn vào gương, vào chính mình – người phụ nữ từng nghĩ sẽ sống nốt đời với những chậu lan, vài chuyến du lịch, vài tập phim truyền hình dài tập. Nhưng nay, bà thấy mình… đang sống lại từ đầu.
Rồi một ngày, bà thấy mệt nhiều, chóng mặt liên tục. Kofi đùa:
– “Hay chị có bầu?”
Bà trợn mắt:
– “U50 rồi đó cha nội.”
Nhưng rồi cả hai đều lặng đi khi nhìn que thử thai hiện hai vạch đỏ rõ mồn một.
Bác sĩ siêu âm ba lần, vẫn gật đầu chắc chắn:– “Chị có thai. Tim thai khỏe. Có lẽ… là một trường hợp hiếm gặp. Nhưng là thật.”
Bà bật khóc. Kofi thì ngồi lặng, mắt đỏ hoe.
Anh nắm lấy tay bà:
– “Đây không phải phép màu. Đây là phần thưởng dành cho người dám tin.”
Tháng sau, người ta thấy một phụ nữ tóc đã lấm tấm bạc, tay đặt trên bụng hơi nhô, dắt tay một người đàn ông da nâu cao lớn đi siêu thị mua đồ sơ sinh.
Một đứa trẻ đang được chờ đón. Không bởi một cặp vợ chồng hoàn hảo.Mà bởi hai con người dám yêu, dám bắt đầu… dù ai cũng nói là quá muộn.
Bài viết Quý bà U50 qua 3 đời chồng vẫn không có con, lần thứ tư bà đánh liều lấy một anh chồng châu Phi thì… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.
]]>Bài viết Chồng bất ngờ kéo cả họ nội lên thành phố nghỉ lễ, ăn dầm nằm dề mà không có ý thức, tôi h;ủy sạch đồ ăn, đặt vé bay đi ăn chơi 2/9 một mình… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.
]]>Năm nay, dịp 2/9 rơi vào cuối tuần dài, Hải hào hứng thông báo: “Em ơi, anh mời cả họ nội lên chơi. Bố mẹ, anh chị em, cháu chắt nữa. Lâu rồi không tụ họp, nhân dịp nghỉ lễ mà!” Vân nghe mà lòng chùng xuống. Họ nội của Hải đông đúc, hơn chục người, mỗi lần lên là nhà cửa lộn xộn, ăn uống la đà, và Vân luôn là người dọn dẹp, nấu nướng từ sáng đến tối. Lần trước, dịp Tết, Vân đã mệt lử vì phục vụ, còn bị chị chồng chê bai món ăn “không đậm đà như dưới quê”. Hải thì chỉ cười trừ, bảo: “Em chịu khó, gia đình anh vậy mà.”Gói kỳ nghỉ gia đìnhNhà hàng tốt nhất gần tôi
Vân cố gắng thuyết phục: “Anh ơi, năm nay mình đi du lịch riêng đi. Em mệt lắm, cứ nghỉ lễ là nhà thành cái chợ.” Nhưng Hải lắc đầu: “Em ích kỷ quá. Họ nội anh neo người, lên thăm con cháu thôi. Anh đã hứa rồi, không lẽ thất hứa?” Vân im lặng, nhưng cơn giận bắt đầu âm ỉ. Cô dành cả tuần chuẩn bị: mua gà vịt, hải sản tươi, rau củ đầy tủ lạnh. Sáng sớm 1/9, Vân dậy từ 4 giờ, hì hụi làm bánh chưng, nem nướng, salad – đủ món để chiều lòng cả nhà chồng.
Chiều hôm ấy, họ nội kéo lên. Bố chồng Hải, ông cụ khó tính, vừa vào nhà đã cau mày: “Nhà con Vân sao chật thế này? Dưới quê rộng thênh thang.” Chị chồng thì cười khẩy: “Em Vân làm văn phòng nên khảnh ăn, chứ chị nấu món gì cũng đậm đà.” Hải cười hề hề, kéo Vân vào bếp: “Em cố lên, anh giúp.” Nhưng “giúp” chỉ là ngồi uống bia với anh em, để Vân một mình xoay sở. Tối đó, bữa ăn thịnh soạn, mọi người khen ngợi, nhưng Vân chỉ nghe thấy lời chê bai ngầm: “Món này nhạt quá, Vân ơi thêm muối đi.”
Đêm khuya, Vân nằm bên Hải, thì thầm: “Anh có thấy em mệt không? Sao anh không nói gì với mọi người?” Hải ngái ngủ: “Thôi em, gia đình mà. Mai anh đưa mọi người đi chơi, em nghỉ ngơi.” Vân cắn môi, nước mắt lăn dài. Sáng hôm sau, 2/9, Vân dậy sớm hơn thường lệ. Cô nhìn tủ lạnh đầy ắp đồ ăn chuẩn bị cho bữa trưa: thịt nướng, cá kho, bánh ngọt. Rồi nhìn ra phòng khách, họ nội đang ngủ ngổn ngang, tiếng ngáy vang vọng. Hải còn đang say giấc sau trận bia tối qua.
Cơn giận bùng nổ. Vân lặng lẽ mở tủ lạnh, lấy hết đồ ăn ra. Cô đổ sạch thịt vào thùng rác, xé nát rau củ, đập vỡ trứng, thậm chí đổ cả nước sốt xuống cống. Tiếng động nhỏ khiến Hải tỉnh giấc, anh chạy ra bếp: “Vân! Em làm gì vậy? Điên à?” Vân quay phắt lại, mắt đỏ hoe: “Anh kéo cả họ nội lên, để em phục vụ như osin. Tôi mệt rồi! Tôi hủy hết, anh tự lo đi!” Hải giận dữ: “Em quá đáng! Đây là gia đình anh, em không tôn trọng thì thôi!” Vân cười nhạt: “Gia đình anh? Còn em thì sao? Ba năm nay, anh luôn chọn họ nội trước em. Nghỉ lễ nào cũng vậy!”
Hải hét lên: “Vì em không phải họ nội anh! Em chỉ là vợ, còn họ là máu mủ!” Lời nói ấy như dao cắt vào tim Vân. Cô run run lấy điện thoại, đặt vé máy bay đi Phú Quốc ngay lập tức, chuyến bay chiều nay. “Tôi đi một mình. Anh ở lại với ‘gia đình’ đi!” Vân xách vali, lao ra cửa, bỏ mặc Hải và cả nhà chồng đang tỉnh giấc, ngơ ngác nhìn đống hỗn độn trong bếp.
Trên máy bay, Vân thở phào, nghĩ về bãi biển, cocktail, và tự do. Cô nhắn tin cho Hải: “Ly hôn đi. Tôi không chịu nổi nữa.” Hải gọi liên hồi, nhưng Vân tắt máy. Twist bất ngờ đến khi Vân hạ cánh ở Phú Quốc. Cô nhận được cuộc gọi từ số lạ – là chị chồng Hải. “Vân ơi, chị xin lỗi. Thật ra… Hải không phải con ruột bố mẹ anh ấy. Anh ấy bị bỏ rơi từ nhỏ, được họ nội nhận nuôi. Vì vậy, Hải luôn cố gắng bù đắp, kéo mọi người lên để chứng minh mình thuộc về gia đình. Nhưng chị thấy anh ấy sai rồi, bỏ mặc em.”
Vân sững sờ. Hóa ra, mâu thuẫn giữa họ không chỉ là sự ích kỷ, mà là nỗi sợ hãi sâu thẳm của Hải – sợ bị bỏ rơi lần nữa. Vân nhớ lại những lần Hải ôm chặt cô ban đêm, thì thầm “Đừng bỏ anh”. Cô khóc, nhưng quyết định: “Chị ơi, em cần thời gian.” Vân dành hai ngày ở Phú Quốc, suy nghĩ. Ngày thứ ba, cô bay về.Gói kỳ nghỉ gia đình
Về nhà, Vân thấy Hải ngồi một mình giữa đống đồ ăn mới mua, mắt đỏ hoe. Họ nội đã về quê từ sáng. Hải quỳ xuống: “Anh xin lỗi. Anh sợ mất gia đình, nên quên mất em mới là gia đình thật sự.” Vân ôm anh: “Em biết rồi. Nhưng từ nay, anh phải thay đổi. Chúng ta là Vân Hải, không phải chỉ Hải và họ nội.” Hải gật đầu, hứa sẽ cân bằng.
Kể từ đó, Vân Hải trở nên gắn bó hơn. Họ nội vẫn lên thăm, nhưng Hải tự nấu nướng, và Vân được nghỉ ngơi. Twist đã biến mâu thuẫn thành bài học, và họ sống hạnh phúc, với kết thúc rõ ràng: tình yêu cần sự công bằng, không phải hy sinh một chiều.
Bài viết Chồng bất ngờ kéo cả họ nội lên thành phố nghỉ lễ, ăn dầm nằm dề mà không có ý thức, tôi h;ủy sạch đồ ăn, đặt vé bay đi ăn chơi 2/9 một mình… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.
]]>Bài viết Năm 1986, mẹ bảo tôi sang nhà bác cả vay ít gạo, không ngờ bác hào phóng cho hẳn 10kg gạo. Nhưng khi mẹ đổ gạo ra, bà bỗng ôm mặt khóc nức nở, lý do đằng sau khiến tôi bàng hoàng và cả đời không quên… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.
]]>Hôm ấy, trời cuối đông, gió bấc hun hút thổi. Tôi thấy mẹ loay hoay bên chiếc hũ gạo đã trơ đáy. Bà bốc từng hạt còn sót lại, rồi thở dài:
– Con sang bác cả vay ít gạo, mai mẹ tìm cách trả.
Tôi rụt rè xách cái túi cói cũ, chạy sang nhà bác cả. Nói ra lời nhờ vả, tôi thấy hai gò má mình nóng ran. Nhưng bác cả không trách, chỉ nhìn tôi thật lâu. Đôi mắt bác ánh lên một điều gì đó rất khó tả: vừa xót xa, vừa nặng nề.
Một lát sau, bác quay vào nhà, mang ra cả túi gạo nặng trĩu, chắc phải mười cân. Bác đặt vào tay tôi, giọng khẽ run:
– Mang về cho mẹ con, đừng ngại.
Tôi vui mừng khôn xiết, líu ríu cảm ơn rồi khệ nệ ôm bao gạo về. Trên đường, cái lạnh như không còn buốt giá, vì tôi nghĩ tới cảnh cả nhà sẽ được ăn cơm trắng, không phải cháo loãng nữa.
Vừa bước vào sân, tôi hồ hởi gọi:
– Mẹ ơi, bác cho nhiều lắm!
Mẹ ra đỡ, đặt túi gạo xuống, mở miệng túi. Bất ngờ, bàn tay bà khựng lại. Giữa đống gạo trắng, có một cái hộp gỗ nhỏ, cũ kỹ, kèm một túi vải buộc chặt. Mẹ sững người, rồi run run nhặt lên.
Mở hộp, mẹ nghẹn ngào khi thấy chiếc khăn tay cũ thêu hai chữ “H – L” và con dao gấp quen thuộc. Đó là những kỷ vật cha tôi mang theo trước lúc nhập ngũ.
Rồi mẹ mở túi vải. Bên trong, những đồng bạc trắng lấp lánh ánh lên dưới ngọn đèn dầu. Tôi ngỡ ngàng, còn mẹ thì run bắn người, đôi mắt đỏ hoe. Bà vội mở tiếp lá thư ố vàng được gấp cẩn thận.
Giọng mẹ lạc đi khi đọc:
“Lan à, nếu em đọc được những dòng này, có lẽ anh đã không còn ở bên em và các con. Anh gửi bác cả giữ hộ ít gạo, chút kỷ vật và số bạc dành dụm. Nếu một ngày gia đình thật sự lâm cảnh khốn khó, bác sẽ trao lại. Hãy dùng số bạc này để vượt qua những ngày đói rét. Anh không thể về, nhưng mong hơi ấm cuối cùng này giúp em và các con đứng vững. Anh tin em đủ mạnh mẽ. Ở nơi xa, anh vẫn dõi theo…”
Mẹ gục xuống, ôm chặt lá thư vào ngực, nước mắt trào ra như suối. Tôi đứng lặng, tim nặng trĩu. Chưa bao giờ tôi thấy mẹ vừa đau đớn vừa xúc động đến vậy.
Đêm hôm ấy, mẹ không nấu gạo ngay. Bà thắp nén nhang trên bàn thờ cha, đặt lá thư, chiếc khăn và số bạc cạnh di ảnh, thì thầm:
– Mình ơi, cuối cùng em cũng nhận được hơi ấm mình gửi lại. Mình vẫn ở đây, vẫn lo cho mẹ con em…
Khói hương bay nghi ngút, gương mặt mẹ sáng lên trong dòng nước mắt.
Những ngày sau, nhờ số bạc trong túi, mẹ mua thêm thóc, khoai, chút muối mắm. Ba mẹ con thoát khỏi cảnh đói khát đang đe dọa. Mỗi bữa cơm không còn là nỗi lo, mà là niềm biết ơn. Mẹ luôn dặn:
– Ăn đi con. Đây không chỉ là cơm, mà là tình thương cha các con gửi lại.
Tôi cầm bát cơm trắng, thấy ngọt ngào lạ lùng, mà cũng mằn mặn nơi khóe mắt.
Nhiều năm sau, khi đã trưởng thành, tôi vẫn nhớ như in buổi chiều đông năm ấy. Buổi chiều mà từ trong bao gạo, mẹ tìm thấy cả một kho báu: không chỉ là số bạc cứu đói, mà còn là lá thư thấm đẫm tình yêu của cha.
Tôi hiểu rằng, di sản lớn nhất cha để lại không phải là tiền bạc, mà là sự lo toan, tình thương, và ngọn lửa để cả gia đình bước qua giông bão.
Và cho đến tận bây giờ, mỗi khi nhìn thấy hạt gạo trắng, tôi lại nhớ đến hình ảnh mẹ ôm lá thư khóc nức nở – một ký ức không bao giờ phai, một ký ức nuôi dưỡng tôi cả đời.
Bài viết Năm 1986, mẹ bảo tôi sang nhà bác cả vay ít gạo, không ngờ bác hào phóng cho hẳn 10kg gạo. Nhưng khi mẹ đổ gạo ra, bà bỗng ôm mặt khóc nức nở, lý do đằng sau khiến tôi bàng hoàng và cả đời không quên… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.
]]>Bài viết Thương cô gái ướt mưa trên đèo Hải Vân, anh tài xế cho đi nhờ và 5 phút sau tai họa ập đến … đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.
]]>Đêm nay, cơn mưa như trút nước đổ xuống đèo Hải Vân. Gió rít lên từng cơn, len lỏi qua những khe núi, tạo thành những âm thanh rờn rợn. Con đường ngoằn ngoèo, trơn trượt, ẩn hiện trong màn nước dày đặc. Huy – một tài xế xe tải dày dạn kinh nghiệm – lặng lẽ siết chặt vô lăng, tập trung cao độ. Anh đã lái xe qua cung đường này không biết bao nhiêu lần, thuộc từng khúc cua nguy hiểm. Nhưng đêm nay, có điều gì đó không bình thường.
Giữa cơn mưa xối xả, ánh đèn xe tải của anh bất chợt chiếu rọi vào một bóng dáng nhỏ bé bên lề đường. Một cô gái đứng chơ vơ, mái tóc dài ướt sũng bết lại trên khuôn mặt tái nhợt. Cô vẫy tay cuống quýt, như đang cầu cứu.
Huy lập tức cảnh giác. Đã từng nghe nhiều chuyện về những vụ dàn cảnh cướp trên đèo vắng, anh chần chừ, mắt đảo nhanh quan sát xung quanh. Không có ai khác. Chỉ có bóng đêm, mưa và gió. Trái tim anh đập mạnh, giằng co giữa sự nghi ngờ và lòng trắc ẩn. Nhưng rồi, không đành lòng bỏ mặc cô gái trong thời tiết khắc nghiệt này, anh hạ kính xe, lên tiếng:
— Cô làm gì ở đây giờ này? Mưa lớn thế này mà đứng giữa đường nguy hiểm lắm!
Cô gái run rẩy bước lại gần, giọng nói đứt quãng vì lạnh và sợ hãi:
— Anh ơi, làm ơn giúp em… Xe máy của em bị hỏng. Em… không biết phải làm sao…
Huy nhìn cô kỹ hơn. Chiếc áo khoác mỏng trên người cô gần như đã sũng nước, đôi tay run lên bần bật. Ánh mắt cô hoảng loạn nhưng cũng ánh lên chút hy vọng mong manh. Huy thở dài, cuối cùng mở cửa xe.
— Lên xe đi! Nhưng tôi nói trước, tôi không muốn gặp rắc rối đâu đấy!Cô gái mỉm cười yếu ớt, vội vàng trèo lên xe, ngồi co ro một góc. Huy lấy một chiếc khăn nhỏ đưa cho cô.
— Lau người đi, kẻo ốm.
— Cảm ơn anh…
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh. Không gian bên trong cabin trở nên yên lặng, chỉ còn tiếng mưa đập vào kính xe. Nhưng sự bất an vẫn không rời khỏi tâm trí Huy. Anh cảm thấy có gì đó không ổn…
Đột nhiên, ánh đèn pha từ phía sau rọi đến, khiến Huy nheo mắt nhìn qua gương chiếu hậu. Một chiếc xe máy đang bám sát đuôi xe tải của anh. Kỳ lạ là nó không vượt lên, cũng không tụt lại, cứ giữ khoảng cách như đang theo dõi.
Anh liếc nhanh sang cô gái:
— Cô chắc chắn không đi cùng ai chứ? Cái xe máy đó… tôi nghĩ họ đang bám theo chúng ta!
Cô gái giật mình quay đầu nhìn ra sau. Ánh mắt cô ánh lên sự hoảng sợ, nhưng cô vội lắc đầu:
— Không… Em không quen ai cả… Em không biết họ là ai!
Huy cảm nhận rõ sự lo lắng trong giọng nói của cô, nhưng anh cũng nhận ra sự thiếu thành thật. Tuy nhiên, lúc này không có thời gian để chất vấn.
Chiếc xe máy bất ngờ tăng tốc, áp sát bên hông xe tải. Một trong hai người đàn ông trên xe hét lớn:
— Dừng xe! Mở cửa ra!
Huy lập tức siết chặt vô lăng. Đầu óc anh nhanh chóng phân tích tình hình. Đường đèo trơn trượt, xe tải nặng nề, nếu dừng lại, anh và cô gái có thể gặp nguy hiểm. Nhưng nếu tiếp tục chạy, bọn chúng chắc chắn sẽ không từ bỏ.
— Nói thật đi! Họ là ai?
Cô gái cắn môi, nước mắt lăn dài:
— Họ… họ là người của một băng nhóm! Em biết một số chuyện của họ… và họ muốn giết em! Làm ơn, anh đừng dừng xe!
Ngay lúc đó, chiếc xe máy vọt lên trước đầu xe tải, chặn đường. Huy buộc phải phanh gấp, khiến hàng hóa trên thùng xe rung lắc dữ dội. Hai gã đàn ông nhảy xuống xe, tiến lại gần. Một tên cầm theo thanh sắt dài, đập mạnh vào cửa xe tải.
— Mở cửa! Chúng ta chỉ muốn nói chuyện!
Mai – cô gái bên cạnh – hoảng sợ bấu chặt lấy tay Huy, giọng lắp bắp:
— Anh đừng mở cửa! Họ sẽ giết em!
Huy đảo mắt nhanh qua tình hình. Nếu không thoát ra ngay, anh và Mai có thể mất mạng. Anh hét lớn:
— Tôi đã gọi cảnh sát rồi! Nếu các anh muốn nói chuyện, cứ chờ họ đến!
Hai gã đàn ông thoáng lúng túng. Huy nhân cơ hội đó, đạp mạnh chân ga, chiếc xe tải lao nhanh qua khe hẹp giữa vách núi và xe máy. Tiếng còi xe vang vọng trong đêm, xé toạc màn mưa.
Nhưng bọn chúng không bỏ cuộc. Từ phía sau, ánh đèn pha của một chiếc xe máy khác lại rọi tới. Huy nghiến răng:
— Chết tiệt! Chúng lì thật!
Mai run rẩy, bàn tay bấu chặt vào ghế:
— Họ sẽ không dừng lại đâu!
Huy nheo mắt, phía trước anh thấy một biển báo: “Chốt kiểm lâm – 3km”. Anh hạ quyết tâm:
— Chúng ta phải đến đó!
Nhưng trước khi kịp thực hiện kế hoạch, một chiếc xe bán tải bất ngờ lao ra chắn đường. Cánh cửa xe mở, hai người đàn ông bước xuống, một trong số đó cầm súng.
— Xuống xe!
Huy biết mình không thể để chuyện này kết thúc ở đây. Anh nói nhỏ với Mai:
— Khi tôi ra hiệu, cúi xuống và giữ chặt lấy bất cứ thứ gì có thể!
Cô gật đầu.
Huy đột ngột đạp ga! Chiếc xe tải rú lên, lao thẳng về phía chiếc xe bán tải. Hai gã đàn ông hoảng hốt nhảy sang một bên. Một tiếng “RẦM” vang lên khi xe tải va chạm nhẹ, đẩy chiếc xe chắn đường sang một bên.
Bọn chúng nổ súng! Kính chiếu hậu vỡ vụn! Mai hét lên kinh hãi. Nhưng Huy không dừng lại. Anh tiếp tục lao về phía chốt kiểm lâm, nơi ánh đèn le lói trong màn mưa.
Ngay khi xe tải dừng trước cửa chốt kiểm lâm, nhóm kiểm lâm vội vã chạy ra. Bọn tội phạm nhận ra đã mất lợi thế, vội vã tháo chạy.
Cảnh sát nhanh chóng được huy động. Cuối cùng, những kẻ truy đuổi cũng bị bắt gọn.
Mai ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển. Huy đứng bên cạnh, nhìn cô với ánh mắt nhẹ nhõm.
— Cảm ơn anh… Nếu không có anh, em không biết chuyện gì sẽ xảy ra…
Huy mỉm cười:
— Quan trọng là em đã an toàn.
Ngoài kia, cơn mưa đã ngớt. Bình minh dần ló rạng trên bầu trời, xóa tan bóng tối của một đêm kinh hoàng…
Bài viết Thương cô gái ướt mưa trên đèo Hải Vân, anh tài xế cho đi nhờ và 5 phút sau tai họa ập đến … đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.
]]>Bài viết Chú trâu chảy nước mắt quỳ lạy bên mộ chủ nhân mới qua đời, hình ảnh khiến cả làng cảm động… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.
]]>Ông Lâm sống một mình mấy chục năm, vợ mất sớm, con cái đi làm xa, chỉ còn chú trâu đực tên Bờm ở bên. Hơn mười năm qua, ngày nào người ta cũng thấy cảnh ông Lâm cầm roi tre, vừa đi vừa vỗ nhẹ lên lưng Bờm, miệng gọi nó bằng giọng trìu mến như gọi đứa con trai:– Đi nào, Bờm ơi. Hôm nay mình cày ruộng lúa bên xóm trên nhé con.
Hết mùa cày, ông dắt nó đi tắm sông, chà lưng cho nó sạch sẽ, gỡ từng con vắt bám trên da. Những ngày mưa gió, ông che thêm tấm bạt lớn để Bờm khỏi ướt. Lúc ông ốm, dù trâu không hiểu tiếng người, nhưng nó cứ quanh quẩn ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng rống lên những tiếng buồn bã lạ thường.
Đám tang hôm ấy, không ai nghĩ đến việc dắt Bờm theo. Nhưng khi đoàn người vừa rời khỏi sân, chú trâu bỗng giật đứt sợi thừng đang cột nơi gốc xoài, rồi đủng đỉnh đi theo đoàn đưa tang. Người ta xì xào:– Trâu mà cũng biết tiễn chủ sao?– Chắc nó ngửi thấy mùi quen, nên đi theo đó.
Đến khi quan tài được hạ xuống huyệt, mọi người đứng im lặng, nghe tiếng sư thầy tụng kinh vang vọng giữa cánh đồng. Bờm đứng phía sau, đôi mắt nâu đục ngấn nước. Nó rướn cổ lên nhìn, rồi bất ngờ quỳ sụp xuống đất. Đôi chân trước khuỵu hẳn, đầu nó cụp sát cỏ, không động đậy. Lúc ấy, chẳng ai còn dám cười. Một bà lão rưng rưng nói:– Nó lạy chủ nó đó… Trâu mà nghĩa tình hơn cả người.
Hơi thở Bờm phập phồng. Từng giọt nước mắt lớn chảy ra từ khoé mắt nó, thấm vào đất cát dưới chân. Tiếng kèn đám tang càng não ruột, hòa cùng tiếng rống nghẹn ngào phát ra từ cổ họng Bờm. Nó cứ quỳ như thế suốt buổi, mặc cho ruồi bâu, mặc cho trời nắng dần lên gắt.
Khi đám tang xong xuôi, mọi người toan đưa Bờm về chuồng. Nhưng vừa bị kéo đi, nó lại vùng vằng quay lại mộ. Cuối cùng, ông trưởng thôn phải bảo:– Thôi, để nó ở đây một lát. Nó đang tiễn biệt người bạn cuối cùng của nó mà.
Chiều hôm đó, cả làng kéo nhau ra đồng thăm mộ ông Lâm. Họ lặng người khi thấy chú trâu vẫn quỳ, mắt nhắm nghiền, nước mắt chảy ướt cả hai má và mõm. Thấy động, Bờm mở mắt, kêu lên một tiếng dài, nghe ai oán đến lạ. Tiếng rống vang xa, bay qua rặng tre, qua con sông uốn khúc, nghe như tiếng gọi một người thân không bao giờ trở lại.
Người ta bảo, trâu mà khóc là điều hiếm thấy. Có cụ già hơn 80 tuổi trong làng cũng lắc đầu:– Tao sống gần hết đời, nuôi bao nhiêu lứa trâu, chưa thấy con nào khóc vì chủ như vậy. Nó có tình nghĩa lắm.
Ba ngày sau, khi con trai ông Lâm từ thành phố về để lo hậu sự tiếp theo, anh nhìn thấy Bờm vẫn nằm thẫn thờ bên mộ. Anh bước lại, khẽ vuốt lên đầu nó, chợt thấy đôi mắt nó khép hờ, hơi thở yếu ớt. Người ta vội vàng mang cỏ tươi và nước sạch tới, nhưng Bờm chỉ uống vài ngụm nhỏ rồi quay đầu nhìn vào ngôi mộ. Tối hôm ấy, nó gục hẳn, ra đi bên cạnh nấm mồ chủ nhân.
Cả làng lại thêm một phen khóc nấc. Họ chôn Bờm ở gò đất nhỏ cạnh phần mộ ông Lâm, như thể để hai người bạn già mãi mãi ở bên nhau. Một bác nông dân lau nước mắt, giọng nghẹn ngào:– Con trâu nó còn biết thủy chung, biết ơn, biết thương tiếc. Người với người sao không sống với nhau như vậy…
Từ đó, mỗi sáng đi làm đồng ngang qua, người ta lại thấy hai nấm mộ song song, một lớn một nhỏ, nằm giữa cánh đồng lúa xanh rì. Hình ảnh ấy khiến ai cũng tự nhắc mình sống nhân nghĩa, yêu thương và trân trọng những gì bên cạnh, vì biết đâu, ngày mai thôi, sẽ chẳng còn cơ hội để nói lời cảm ơn hay vỗ về một sinh linh vẫn luôn âm thầm yêu thương mình.
Bài viết Chú trâu chảy nước mắt quỳ lạy bên mộ chủ nhân mới qua đời, hình ảnh khiến cả làng cảm động… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.
]]>Bài viết Tỷ phú giả nghèo bị 10 cô gái từ chối, chỉ có cô gái ngh/èo là đồng ý, ai ngờ đêm tân hôn anh phát hiện ra bí mật động trời đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.
]]>Một ngày, Minh quyết định làm một việc táo bạo: giả nghèo để tìm tình yêu chân thật. Anh cắt tóc gọn gàng nhưng mặc quần áo giản dị, đi một chiếc xe máy cũ kỹ thay vì siêu xe, giới thiệu bản thân chỉ là nhân viên văn phòng bình thường.
Trong vòng nửa năm, Minh đã quen 10 cô gái. Ban đầu, họ có vẻ hào hứng, nhưng khi biết anh chỉ là một chàng trai “thu nhập trung bình, ở trọ phòng nhỏ”, tất cả đều tìm cớ rời đi. Người thì viện lý do “không hợp”, kẻ thì bận rộn công việc. Mỗi lần tiễn họ đi, Minh lại mỉm cười chua chát, thầm khẳng định quyết định của mình không hề sai: chẳng ai thật lòng với anh cả.
Đúng lúc ấy, Minh gặp Lan – một cô gái bán hàng ngoài chợ. Lan nhỏ bé, nước da rám nắng, đôi mắt sáng trong nhưng ánh lên nghị lực phi thường. Gia đình khó khăn, cha mất sớm, mẹ bệnh nặng, Lan vừa đi làm vừa chăm sóc em nhỏ. Ngày đầu quen, Minh thử buông câu:– Anh chỉ là người bình thường, thu nhập đủ sống, em có chấp nhận không?
Lan bật cười, đáp:– Em đâu tìm người giàu. Chỉ cần tử tế, thật lòng thì nghèo hay giàu có quan trọng gì.
Câu trả lời ấy khiến Minh bồi hồi. Sau vài tháng, tình cảm giữa họ lớn dần. Không hoa hồng đắt đỏ, không nhà hàng sang trọng, chỉ có những bữa cơm giản dị Lan nấu và những lần Minh phụ cô dọn hàng ngoài chợ. Dù vất vả, cả hai đều thấy bình yên.
Rồi một ngày, Minh bất ngờ cầu hôn. Anh trao cho Lan chiếc nhẫn bạc giản dị:– Anh chẳng có gì ngoài tấm chân tình. Em có đồng ý làm vợ anh không?
Lan nhìn sâu vào mắt anh, khẽ gật đầu. Đám cưới được tổ chức đơn sơ, chỉ mời vài người thân quen. Tất cả mọi người đều nghĩ đây chỉ là đôi vợ chồng nghèo bình thường.
Nhưng chính đêm tân hôn, bí mật động trời mới được hé lộ.
Trong căn phòng nhỏ, Minh nắm lấy tay vợ, ánh mắt anh bỗng trở nên nghiêm nghị. Anh mở chiếc tủ gỗ cũ kỹ, lôi ra một hộp tài liệu và tờ hợp đồng. Lan nhìn ngỡ ngàng khi thấy bên trong là giấy tờ cổ phần công ty, sổ đỏ, thậm chí cả danh sách tài sản khổng lồ.
– Em à, thật ra anh không phải là một nhân viên bình thường. Anh là người thừa kế tập đoàn Trần Minh, tài sản lên đến hàng ngàn tỷ. Anh giấu đi chỉ để tìm một người thật lòng với mình. Và em… chính là người duy nhất đã không rời bỏ anh vì cái mác nghèo khó.
Lan chết lặng, không tin vào mắt mình. Cô lắp bắp:– Anh… nói thật chứ?
Minh siết chặt tay vợ:– Từ nay, anh không cần phải thử thách nữa. Anh chỉ cần biết, em lấy anh không vì tiền.
Những giọt nước mắt hạnh phúc rơi trên má Lan. Nhưng chưa kịp vui mừng, cô lại thở dài, đôi mắt ngập ngừng:– Anh Minh… Em cũng có một bí mật.
Cả người Minh khựng lại. Lan lấy ra một tấm ảnh đã cũ, trong đó là hình ảnh cô bé gầy gò ngồi trước cổng trại trẻ mồ côi, còn bên cạnh là một cậu bé mặc áo sơ mi trắng – chính là Minh thuở nhỏ.
– Em từng sống ở trại mồ côi vài năm, trước khi được mẹ em hiện tại nhận nuôi. Khi đó, anh là cậu bé thường mang đồ ăn đến giúp. Chính anh đã cho em ổ bánh mì đầu tiên, dạy em viết chữ. Em nhận ra anh từ lâu, nhưng em không dám nói. Em sợ anh nghĩ em lấy chuyện quá khứ để lợi dụng.
Minh sững sờ, ký ức ngày bé ùa về. Thì ra cô gái mà anh tìm kiếm bấy lâu, chính là người đã từng song hành cùng tuổi thơ khốn khó của mình.
Đêm ấy, họ ôm nhau khóc. Không phải vì tiền bạc hay địa vị, mà vì định mệnh đã sắp đặt cho hai con người từng thiếu thốn, từng cô độc, nay tìm thấy nhau một lần nữa.
Ngày hôm sau, Minh công khai thân phận thật. Cả 10 cô gái từng rời bỏ anh đều bàng hoàng khi biết “chàng trai nghèo” hóa ra là tỷ phú. Nhưng đã muộn. Bởi người ở bên anh đến cuối cùng không phải ai khác, mà chính là cô gái nghèo nhưng giàu lòng nhân ái.
Từ đó, Minh và Lan trở thành cặp đôi khiến bao người ngưỡng mộ. Họ không xây tình yêu bằng lâu đài nguy nga hay nhẫn kim cương chói lóa, mà bằng sự chân thành, sẻ chia, và một bí mật gắn kết họ từ thuở ấu thơ.
Bài viết Tỷ phú giả nghèo bị 10 cô gái từ chối, chỉ có cô gái ngh/èo là đồng ý, ai ngờ đêm tân hôn anh phát hiện ra bí mật động trời đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.
]]>Bài viết Gia đình ông lão chiến binh nghèo bị hàng xóm xây tường bịt kín lối vào nhà, đúng lúc không biết phải làm gì thì cô bán nước lên tiếng… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.
]]>Con hẻm ấy là lối đi chung, nơi cửa nhà ông Tâm và các nhà khác đều hướng ra. Nó chẳng thuộc về ai, chỉ là khoảng đất trống còn sót lại giữa những ngôi nhà san sát. Hàng xóm xung quanh, dù chẳng thân thiết, cũng chưa từng gây chuyện. Nhưng mọi thứ thay đổi khi ông Ba, một người hàng xóm mới dọn đến cách đây vài tháng, quyết định xây lại ngôi nhà cũ kỹ của mình.
Ông Ba giàu có, làm ăn lớn ở thành phố, mua căn nhà bên cạnh để sửa sang làm nơi nghỉ dưỡng. Ông ta chẳng mấy khi trò chuyện với ai trong xóm, chỉ sai khiến đám thợ xây làm việc ngày đêm. Một buổi sáng, ông Tâm đang nhấm nháp chén trà thì nghe tiếng máy khoan ầm ĩ. Thằng cháu chạy vào, hốt hoảng: “Ông ơi, họ xây tường chặn mất cửa nhà mình rồi!”
Ông Tâm vội vàng ra xem. Quả nhiên, ngay trước cửa nhà, một bức tường xi măng cao hơn hai mét đang được dựng lên, che kín lối ra vào. Đám thợ xây làm việc hối hả, không thèm để ý đến ánh mắt lo lắng của ông. Ông Tâm gọi với ra: “Này, mấy cậu làm gì thế? Đây là cửa nhà tôi!” Một gã thợ, mặt mũi lấm lem, chỉ tay về phía ông Ba đang đứng khoanh tay gần đó. “Hỏi ông chủ kìa, bọn tôi chỉ làm theo lệnh.”
Ông Tâm bước tới, giọng run run: “Anh Ba, anh làm thế này thì nhà tôi ra vào kiểu gì? Cửa này là lối đi chung, anh xây tường chặn thế là không được!” Ông Ba nhếch mép, giọng lạnh tanh: “Đất này thuộc nhà tôi, tôi muốn xây gì thì xây. Ông không có giấy tờ gì chứng minh khu vực trước cửa là của ông, đúng không? Vậy thì đừng cản tôi.” Ông Tâm nghẹn lời. Quả thật, con hẻm trước cửa chẳng ai có giấy tờ. Nó tồn tại từ thời cha ông, chẳng ai tranh giành, giờ bỗng thành vấn đề.
Bà Tâm đi chợ về, thấy cảnh ấy thì hoảng hốt. Bà kéo ông Tâm vào nhà, lo lắng: “Giờ tính sao đây? Không ra vào được bằng cửa chính, mình sống thế nào? Cháu nó đi học ra sao?” Ông Tâm ngồi trầm ngâm, tay vuốt ve chiếc huy chương chiến công cũ kỹ. Ông đã từng đối mặt với bom đạn, với cái chết, nhưng lần này, ông thấy mình bất lực trước bức tường vô tri.
Cả xóm bắt đầu xì xào. Có người thương ông Tâm, nhưng chẳng ai dám lên tiếng. Ông Ba giàu, lại có mối quan hệ rộng, ai dám dây vào? Duy chỉ có chị Lan, cô hàng xóm bán nước đầu xóm, là dám nói thẳng. Chị tìm đến ông Tâm, bảo: “Bác ơi, phải kiện lên phường. Không thể để ông Ba chèn ép thế được!” Ông Tâm lắc đầu: “Kiện tụng tốn kém, mà nhà mình làm gì có tiền. Với lại, giấy tờ chẳng có, biết thắng thế nào?”
Nhưng chị Lan không bỏ cuộc. Chị lân la hỏi han, tìm hiểu về luật đất đai. Chị phát hiện ra rằng, theo quy định, lối đi chung trước cửa nhà, dù không có giấy tờ, vẫn được công nhận nếu đã sử dụng lâu dài và không có tranh chấp trước đó. Chị in một bản luật ra, mang đến cho ông Tâm, động viên: “Bác cứ lên phường trình bày, em sẽ đi cùng. Cả xóm sẽ làm chứng cho bác!”
Ông Tâm do dự, nhưng nhìn ánh mắt trong veo của thằng cháu, ông quyết định thử một lần. Ông cùng chị Lan và vài người hàng xóm tốt bụng đến UBND phường. Tại đây, ông kể lại câu chuyện, giọng nghèn nghẹn khi nhắc đến những ngày tháng chiến tranh, khi ông chiến đấu để bảo vệ quê hương, giờ lại bị chặn cửa nhà mình. Người cán bộ phường lắng nghe, ghi chép cẩn thận, hứa sẽ kiểm tra.
Trong lúc chờ đợi, bức tường của ông Ba đã hoàn thiện. Nhà ông Tâm giờ như một cái lồng. Muốn ra ngoài, họ phải dùng cửa sau, luồn qua mảnh đất hoang đầy cỏ dại, trèo qua bức tường thấp. Thằng cháu nội, mới bảy tuổi, mấy lần trượt chân ngã, khóc đòi ông. Bà Tâm thì lặng lẽ khóc mỗi đêm, sợ rằng gia đình sẽ không vượt qua được.
3 ngày sau, UBND phường mời ông Tâm và ông Ba lên hòa giải. Ông Ba vẫn giữ thái độ cứng rắn, khăng khăng rằng đất là của mình, muốn làm gì thì làm. Nhưng cán bộ phường đưa ra bằng chứng: nhiều hàng xóm đã làm chứng rằng con hẻm trước cửa nhà ông Tâm là lối đi chung từ hàng chục năm nay. Theo luật, ông Ba không được phép chặn lối ra vào duy nhất của nhà ông Tâm. Nếu không tự tháo dỡ bức tường, ông Ba sẽ bị cưỡng chế.
Ông Ba tức tối, nhưng cuối cùng cũng phải nhượng bộ. Đám thợ được gọi đến, bức tường trước cửa nhà ông Tâm bị đập bỏ trong ánh mắt nhẹ nhõm của cả xóm. Ngày bức tường sụp xuống, ông Tâm đứng trước cửa, tay ôm chặt thằng cháu, mắt ngân ngấn. Ông thì thầm: “Cảm ơn các con, cảm ơn xóm làng.” Chị Lan đứng bên, cười tươi: “Bác ơi, đoàn kết là sức mạnh mà!”
Từ hôm ấy, ông Tâm bắt đầu để ý hơn đến xóm giềng. Ông thường mang mấy quả ổi chín tặng chị Lan, kể chuyện chiến tranh cho bọn trẻ con nghe. Con hẻm nhỏ trước cửa lại rộn ràng tiếng cười nói. Ông Ba, sau vụ việc, ít xuất hiện hơn, nhưng ông Tâm chẳng để bụng. Với ông, cuộc sống vẫn tiếp diễn, miễn là gia đình còn bên nhau, và cánh cửa nhà vẫn rộng mở.
Câu chuyện về bức tường chặn cửa lan truyền trong xóm, trở thành bài học về lòng đoàn kết và sự kiên trì. Ông Tâm, từ một lão chiến binh nghèo khó, trở thành biểu tượng của sự kiên cường, không chỉ trên chiến trường mà cả trong cuộc sống đời thường.
Bài viết Gia đình ông lão chiến binh nghèo bị hàng xóm xây tường bịt kín lối vào nhà, đúng lúc không biết phải làm gì thì cô bán nước lên tiếng… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.
]]>Bài viết Phát hiện 30 nốt đỏ như trứng côn trùng trên lưng chồng, đưa đi cấp cứu, bác sĩ vừa nhìn liền báo: Gọi 113 ngay… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.
]]>Một buổi sáng, khi anh đang ngủ, tôi vô tình thấy sau lưng anh có những nốt đỏ li ti. Ban đầu chỉ chừng 4–5 nốt, nhưng càng ngày càng nhiều hơn. Tôi bắt đầu lo, vì chúng xếp thành từng cụm, trông giống như những “trứng côn trùng” bám trên da. Sợ hãi, tôi lật áo anh lên kiểm tra kỹ thì đếm được khoảng hơn 30 nốt đỏ nổi dày đặc. Tim tôi đập thình thịch, trong đầu chỉ hiện lên viễn cảnh bệnh lạ nguy hiểm.
“Anh, dậy đi, em đưa anh đi bệnh viện ngay!” – tôi lay chồng dậy. Anh còn cười, bảo chắc dị ứng thôi, không có gì đâu. Nhưng tôi nhất quyết: “Không, em thấy bất thường lắm. Anh không được coi thường sức khỏe!”
Chúng tôi vội vàng đến khoa cấp cứu của bệnh viện lớn. Khi bác sĩ trực nhìn thấy lưng anh, nét mặt ông lập tức thay đổi, không còn vẻ điềm tĩnh nữa. Ông nghiêm giọng:– Gọi ngay 113!
Tôi chết lặng. Trong đầu loạn cả lên: Tại sao phải gọi 113 khi chỉ là những nốt đỏ trên lưng chồng? Có chuyện gì khủng khiếp đang xảy ra mà tôi chưa biết?
Một nhóm bác sĩ khác chạy đến, họ nhanh chóng che lưng anh bằng tấm khăn vô trùng, đồng thời hỏi tôi dồn dập:– Gần đây anh có tiếp xúc với ai lạ không?– Anh làm nghề gì?– Trong gia đình có ai bị như vậy không?
Tôi run rẩy trả lời: “Chồng tôi làm thợ xây, chỉ quanh quẩn công trình rồi về nhà. Mấy hôm nay anh ấy hay mệt, nhưng chúng tôi nghĩ chỉ do làm việc vất vả.”
Khoảng 15 phút sau, công an xuất hiện. Không khí căng thẳng khiến tôi gần như ngất đi. Họ cùng bác sĩ đưa anh vào phòng riêng để kiểm tra. Tôi bị giữ lại bên ngoài, lòng nóng như lửa đốt.
Một lúc sau, một vị bác sĩ bước ra, nhìn tôi ái ngại:– Chị đừng quá hoảng sợ. Những nốt đỏ trên lưng chồng chị không phải bệnh truyền nhiễm nguy hiểm, mà là dấu hiệu bị tác động từ bên ngoài. Chúng tôi nghi ngờ có người đã cố ý gây ra.
Tôi choáng váng. “Có người… làm thế với chồng tôi ư? Tại sao?” – tôi bật khóc nức nở.
Công an bắt đầu điều tra. Họ hỏi kỹ về thời gian biểu của chồng tôi, đồng nghiệp ở công trình, và cả mối quan hệ xung quanh. Tôi bỗng nhớ ra một chi tiết: dạo này anh thường về nhà muộn hơn, nói là ở lại dọn dẹp. Có lần về nhà, tôi ngửi thấy mùi hóa chất lạ trên quần áo anh, nhưng không để ý.
Khi tôi kể lại, vị cán bộ gật đầu, nói:– Khả năng cao chồng chị bị hãm hại bằng cách bôi một loại chất gây phồng rộp da. Những nốt đỏ đó là phản ứng khi chất ngấm vào cơ thể. May mà chị đưa đi viện kịp, nếu không hậu quả khó lường.
Tôi sững người. Trong phút chốc, bao nhiêu câu hỏi dồn dập: Ai lại nhẫn tâm làm thế với anh? Mục đích để làm gì?
Sau vài ngày nằm viện điều trị, tình trạng của anh đã ổn định. Các vết đỏ dần se lại, bác sĩ nói sẽ không để lại di chứng lâu dài. Anh nắm tay tôi, mắt đỏ hoe:– Anh xin lỗi vì giấu em. Ở công trình, anh mâu thuẫn với một nhóm người vì không chịu ký giấy tờ gian lận. Anh nghĩ họ chỉ hăm dọa thôi, không ngờ họ lại ra tay độc ác như vậy.
Tôi nghẹn ngào ôm chặt lấy anh. Cả đời tôi chưa từng nghĩ một người hiền lành, sống lương thiện như chồng lại rơi vào vòng xoáy hiểm ác của lòng tham.
Công an sau đó đã điều tra và bắt giữ kẻ đứng sau vụ việc. Đó chính là một người từng làm cùng tổ với chồng tôi, vì bị anh ngăn cản chuyện rút ruột công trình nên ôm hận, tìm cách hại. Khi sự thật phơi bày, tôi vừa phẫn nộ, vừa đau xót: chỉ vì chút lợi ích bất chính mà có kẻ dám đẩy người khác vào cảnh nguy hiểm đến tính mạng.
Từ sau biến cố ấy, tôi càng trân trọng gia đình hơn. Tôi hiểu rằng, có những khi tai họa đến bất ngờ, chỉ một phút chậm trễ thôi cũng có thể đánh mất người thân mãi mãi.
Mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc bác sĩ hô “Gọi 113 ngay!”, tim tôi vẫn thắt lại. Nhưng chính giây phút ấy đã mở ra sự thật, để rồi chồng tôi được cứu sống và kẻ ác phải trả giá.
Anh hay nói với tôi:– Có lẽ ông trời muốn nhắc chúng ta biết quý trọng nhau hơn. Anh may mắn vì có em, nếu hôm đó em không quyết liệt đưa đi bệnh viện, anh chẳng biết giờ này thế nào nữa.
Tôi mỉm cười trong nước mắt, nắm tay anh thật chặt. Đúng vậy, có những thứ tiền bạc không bao giờ mua được – đó chính là tình yêu, lòng tin và sự đồng hành trong hoạn nạn. Và tôi sẽ luôn nhớ rằng, tình yêu thật sự không chỉ là những ngày tháng bình yên, mà còn là lúc nắm tay nhau đi qua bão tố.
Bài viết Phát hiện 30 nốt đỏ như trứng côn trùng trên lưng chồng, đưa đi cấp cứu, bác sĩ vừa nhìn liền báo: Gọi 113 ngay… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.
]]>Bài viết Em dâu co bac vay nặng lãi. Tối đó tôi bỗng nhận được tin nhắn của mẹ chồng chỉ vỏn vẹn 2 chữ ‘Cú me’. Dù không hiểu gì vợ chồng tôi vẫn vội vàng chạy sang thì thấy 1 dòng nước màu đỏ đang chảy ra từ tủ lạnh… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.
]]>Sau khi vợ chồng tôi dọn ra ở riêng hồi năm 2021, nhà chỉ còn mỗi bố mẹ chồng và cậu em trai chồng. Cuối tuần nào, chúng tôi cũng về chơi, gia đình hoà thuận, vui vẻ với nhau, chẳng có vấn đề gì cả.
Tuy nhiên, từ lúc chú Tú lấy vợ, mọi chuyện đã đổi khác. Em dâu mới tên Hiền nhưng tính em chẳng giống như tên chút nào.
Cả nhà chồng tôi đều hiền lành nên mọi người xung quanh ai cũng thắc mắc không hiểu chú Tú bị làm sao mà rước ngay “hổ vồ” về làm vợ. Hỏi thì Tú bảo, cưới về mới biết Hiền ghê gớm hơn chú ấy nghĩ.
Ban đầu, Hiền chỉ gây khó chịu vì hay to tiếng cãi lại bố mẹ chồng. Càng về, sau em dâu càng quá quắt.
Hiền không có công việc ổn định, trước đây em chuyên bán hoa quả gọt sẵn trên mạng. Tôi chẳng biết mỗi tháng em kiếm được bao nhiêu nhưng chú Tú rất hay than vợ tiêu xài hoang phí.
Tôi sốc với cảnh tượng bên nhà mẹ chồng (Ảnh minh họa: Sina).
Một hôm, vợ chồng Tú đều đi vắng, vài người lạ tìm đến nhà đòi nợ xong đẩy bố chồng tôi ngã nhập viện. Lúc ấy, mọi người mới phát hiện, Hiền đi vay nặng lãi.
Em dâu trông cũng không đến nỗi, thế mà lại ham mê chơi mấy trò đỏ đen. Những lúc bảo đi nhập hàng hoa quả, Hiền toàn tranh thủ ngồi “sát phạt” với hội ở chợ đầu mối.
Thua nhiều quá nên em đi vay “nóng” tại chỗ, nợ dồn lại cả trăm triệu đồng. Hiền không có tiền trả, người ta cũng không cho nhập hàng nữa. Cuối cùng, sau vụ xô xát đòi nợ tận nhà, Tú phải đứng ra thanh toán thay vợ.
Tú không dám cãi nhau với Hiền, chỉ nói mấy câu khuyên vợ tu chí làm ăn. Tú còn trả nợ cho vợ thêm vài lần nữa nhưng Hiền vẫn “ngựa quen đường cũ”.
Không có công việc tử tế kiếm ra tiền nên Hiền ngày càng lươn lẹo. Em dám lén lút mang đồ ở nhà chồng đi bán, bị phát hiện thì em quát ngược lại bố mẹ chồng.
Quá ức chế với con dâu út nên bố chồng tôi liên tục bị đau tim. Hai năm qua, ông nhập viện cấp cứu khá nhiều lần, đến mức bác sĩ bảo không được để ông tức giận nữa, kẻo “thăng thiên” sớm.
Tối qua lúc chuẩn bị đi ngủ, tự dưng tôi nhận được tin nhắn lạ từ số mẹ chồng. Vỏn vẹn hai từ “Cú me”, tôi đọc đi đọc lại không hiểu gì. Gọi điện thì bà không bắt máy, chú Tú cũng vậy. Vợ chồng tôi lo quá liền chạy sang nhà bố mẹ luôn.
Đợt này, nhiều việc bận rộn nên nửa tháng rồi, chúng tôi chưa qua thăm bố mẹ. Sang thấy cửa đóng im thít, gọi không ai thưa, đèn trong nhà vẫn bật. Tôi bước vào liền ngửi thấy mùi hôi xộc ra, tủ lạnh trong bếp còn chảy ra nước màu đỏ. Vợ chồng tôi nhìn nhau sợ hãi, chạy thẳng vào phòng của ông bà.
Bố chồng nằm im, mẹ chồng thở yếu ớt trên giường. Tôi sợ quá liền lay gọi họ, mãi mới nghe mẹ chồng thều thào kêu khát.
Một tiếng sau, Tú hớt hải chạy vào viện. Chú ấy bảo phải tăng ca, chạy sự kiện ở ngoại thành, điện thoại thì hết pin. Vừa cắm sạc đọc được tin nhắn của tôi, chú ấy liền xin chạy về gấp.
Bố chồng tôi mệt nên lịm đi, còn mẹ chồng đang ốm sốt. Hai ông bà đều đói vì cả ngày chưa ăn gì. Mẹ chồng nói buổi sáng Hiền đòi vay 50 triệu đồng, ông bà không cho nên Hiền chửi mắng ầm lên.
Tú phải đi làm nên dặn Hiền ở nhà cơm nước, để ý bố mẹ. Nhưng sau một cuộc điện thoại với ai đó, Hiền lục lọi khắp nơi để tìm tiền. Lấy được mấy trăm nghìn đồng, em dâu liền dắt xe máy của bố chồng đi mất.
Tú gọi hỏi vợ đang ở đâu, Hiền quát bảo đừng có làm phiền. Nghe tiếng ồn ào trong điện thoại, chắc là em lại đi gặp đám bạn xấu.
Sự thật kinh hoàng phơi bày trước mặt khiến chúng tôi ghê sợ em dâu. Em gần 30 tuổi rồi mà chẳng biết suy nghĩ, bỏ mặc bố mẹ chồng già yếu đói khát, thờ ơ với họ đến mức vô cảm.
Đang mùa hè nóng bức, điện ở nhà quá tải nên tủ lạnh bị ngắt. Em dâu chẳng quan tâm đến bố mẹ chồng, thịt trong tủ chảy nước ra chứng tỏ em không hề nấu ăn trong suốt hai ngày Tú đi vắng.
Bố mẹ chồng tôi phải uống sữa cầm hơi, run rẩy trên giường mà không ai biết. Tin nhắn lạ mẹ chồng gửi cho tôi hoá ra là “Cứu mẹ”.
Nhìn ông bà co quắp trong phòng cấp cứu, vợ chồng tôi xót xa vô cùng. Tôi bảo để anh chị đón bố mẹ về nhà riêng chăm sóc nhưng Tú gạt đi. Chú ấy dứt khoát muốn ly hôn với Hiền, sau đó sẽ tự tay lo cho bố mẹ.
Ai cũng biết tiền bạc quan trọng nhưng em dâu đối xử với bố mẹ chồng như thế thật không chấp nhận nổi. Hiền không hề biết ơn ai. Em trả ơn bố mẹ chồng bằng cách… trộm xe của họ đi.
Góc “Chuyện của tôi” ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.
Bạch Dương
Bài viết Em dâu co bac vay nặng lãi. Tối đó tôi bỗng nhận được tin nhắn của mẹ chồng chỉ vỏn vẹn 2 chữ ‘Cú me’. Dù không hiểu gì vợ chồng tôi vẫn vội vàng chạy sang thì thấy 1 dòng nước màu đỏ đang chảy ra từ tủ lạnh… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.
]]>Bài viết Nghe hàng xóm, chồng lao vào đánh vợ tới tấp vì nghĩ cô chỉ cho mẹ ốm ăn một bát cháo 3 ngàn mỗi ngày. Chỉ tới khi mẹ lao đến ôm ngăn con trai lại, nói câu này khiến tôi điếng người vội vàng chạy đến bên vợ. Nhưng… trời ơi… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.
]]>Cũng vì lời nói của người hàng xóm mà anh lao vào đánh vợ nhà mặc cho mẹ mình hết lời can ngăn.
Ngày Hoàng đưa Yến về ra mắt gia đình thì ngay lập tức đã vấp phải sự phản đối của bà Thanh, thật ra thì Yến nết na lại ngoan hiền nhưng vì cô là gái quê nên mẹ bạn trai không ưng ý. Dù ra sức ngăn cấm nhưng vì lúc đó Yến đã có thai được hơn 2 tháng nên bà Thanh đành gật đầu tổ chức đám cưới vì sợ làng xóm dị nghị. Biết rõ mẹ chồng không thích mình nhưng Yến vẫn luôn cố gắng làm tốt bổn phận nàng dâu vì cô tin chắc rồi một ngày mẹ chồng nhất định sẽ hiểu ra mà đối xử tốt với cô hơn.
Vậy nhưng đến khi Yến sinh được cho gia đình chồng đứa con trai kháu khỉnh thì mẹ chồng vẫn xỉa xói rồi chửi bới cô không ra gì. Thế rồi bỗng một ngày bà Thanh ốm nặng phải nằm viện cả tuần. Vì chồng thường xuyên đi công tác nên Yến phải xin nghỉ làm để vào viện chăm mẹ chồng.
– Mẹ thường ngày mắng em nhưng em đừng có ghét mẹ. Người già nên tính thường khó thế…em nhớ chăm sóc cho mẹ anh thật tốt nhé. Mẹ anh cũng là mẹ chồng em đấy. Chứ không phải bây giờ mẹ ốm thì em “hành” lại mẹ đâu.
– Sao anh lại nghĩ em như vậy chứ? Anh là chồng thì phải tin vợ chứ? Anh an tâm đi, em không bao giờ dám hỗn hào với mẹ đâu. Em sẽ chăm sóc mẹ thật tốt.
Nghe vợ nói vậy thì Hoàng yên tâm hẳn, vậy nhưng hôm đó anh đi làm về sớm vào thăm mẹ thì thấy người cô họ hàng xa chạy tới nói.
– Này, mẹ mày ốm nằm viện mà mày vẫn đi làm được ạ? Mày là phận làm con thì thấy mẹ ốm phải bỏ hết việc mà vào với mẹ chứ? Con với chả cái đến khi ốm đau chả nhờ vả được gì? Người ta nhìn vào người ta cười cho đấy.
– Mẹ ốm thì cháu vẫn phải đi làm thì mới có tiền mà chữa bệnh cho mẹ cháu chứ? Hơn nữa mọi việc chăm mẹ đã có Yến, vợ cháu lo hết cả rồi.
– Thôi mày đừng có nhắc đến con vợ mày nữa. Có thời gian thì về dạy lại vợ mày đi. Ai đời mẹ chồng ốm mà chỉ mua có 3 ngàn cháo trắng bắt mẹ chồng ăn thì lấy đâu ra sức hả?
– Làm gì có chuyện ấy được ạ. Chắc cô nhầm rồi…vợ cháu không phải người như vậy…
– Mày cứ bênh vợ chằm chằm thế này thì chỉ có mẹ mày khổ thôi. Mày không tin thì lại hỏi bà bán cháo trước cổng bệnh viện kìa…ngày nào vợ mày chả mua cháo ở đó.
Nghe người cô nói như vậy mà Hoàng giận sôi hết cả máu lên, anh lao ngay vào hất đổ bát cháo trên tay vợ rồi tát Yến 2 cái đau điếng…
Ảnh minh họa: Internet
– Anh…anh làm gì vậy hả? Sao anh lại đánh em…lại còn làm đổ cả bát cháo nữa. Giờ mẹ lấy gì mà ăn.
– Cô đang giả tạo lo cho mẹ tôi đấy à? Bát cháo cô cho mẹ tôi ăn có 3 ngàn thì tôi hất đổ là đúng? Cô có còn là người không hả? Sao cô dám làm thế với mẹ tôi hả? Giờ cô thấy mẹ tôi yếu, nằm một chỗ nên cô định bắt nạt mẹ tôi đúng không?
– Em không có…anh để em giải thích đã. Đúng là em mua cháo 3 ngàn nhưng…
– Lại còn già mồm nữa à? Tôi đánh cho cô hết cãi thì thôi.
Vừa nói Hùng vừa dồn hết sức đánh vợ thậm tệ, vậy nhưng đúng cái lúc đó thì bà Thanh lao đến ôm lấy Hoàng.
– Dừng lại con ơi…mày hiểu lầm vợ mày rồi.
– Mẹ đừng có cản con…mẹ không việc gì phải sợ cô ta cả. Con phải đánh cho nó chừa cái tội độc ác.
– Đến lời mẹ nói mày cũng không định nghe à? Mẹ đã nói là mày nghĩ oan cho vợ mày rồi. Con Yến mua bát cháo…nhưng trong bát cháo là thịt bồ câu nó xay nhuyễn ở dưới đáy bát ấy. Vì nó sợ mang từ nhà lên sẽ nguội nên mới xay thịt rồi mua cháo ở bệnh viện để mẹ ăn cho nóng. Mày nhìn đi…thịt bồ câu còn ở dưới đáy bát kìa.
– Thật sao hả mẹ?
– Chứ còn gì nữa. Thời gian mẹ nằm viện con Yến chăm mẹ chu đáo lắm…mày cứ đi công tác liên miên cũng may có nó không mẹ chết rồi. Mày có đánh vợ thì phải để vợ mày giải thích đã chứ? Mẹ từng đối xử không tối với con Yến…nhưng nó thì thương và có hiếu với mẹ lắm.
Lúc này Hoàng mới sững người vì đúng la dưới đáy bát là toàn thịt. Hoàng quỳ xuống xin vợ tha thứ…
– Anh xin lỗi…tại anh giận quá nên mới thế…Em tha lỗi cho anh.
Mẹ chồng lúc đó cũng ôm lấy Yến rồi bật khóc.
– Con tha thứ cho thằng Hoàng nhé con…cả mẹ nữa.
Yến gật đầu rồi ôm lấy mẹ chồng, kể từ đó thì tổ ấm của gia đình Yến chỉ có niềm vui hạnh phúc. Cô được chồng yêu thương và mẹ chồng cưng chiều hết mực.
Bài viết Nghe hàng xóm, chồng lao vào đánh vợ tới tấp vì nghĩ cô chỉ cho mẹ ốm ăn một bát cháo 3 ngàn mỗi ngày. Chỉ tới khi mẹ lao đến ôm ngăn con trai lại, nói câu này khiến tôi điếng người vội vàng chạy đến bên vợ. Nhưng… trời ơi… đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Tin nhanh.
]]>