Cha qu:a đ:ời từ khi còn trong b:ụng mẹ, rồi mẹ cũng có gia đình mới, cháu m:ồ c::ôi lớn lên trong vòng tay bà nội 80. B.ão đến bà sợ nhà đ:ổ nên dắt cháu đi ngủ nhờ… cơm cháo đắp đổi qua ngày nuôi cháu lớn. “Bà chỉ mong nó học giỏi, ráng l.àm bác sĩ để chữa b::ệnh cho mọi người…”…

Mỗi ngày, hai bà cháu đều hái rau để đem ra chợ bán, kiếm vài chục ngàn để mua gạo, mắm muối. Ở cái tuổi gần đất xa trời, bà cũng chẳng biết l.àm cách nào khác để có thêm thu nhập.

Theo th.ông tin từ Tạp chí Tri thức và Cuộc s.ống, bà Lương Thị Đăm (SN 1944) hiện đang s.ống cùng cháu n.goại là b.é Nguyễn Tuấn Hưng (13 tuổi) tại căn nhà vách đất cũ kỹ nằm sâu trong th.ôn Hẩu (xã Minh Hòa, huyện Hữu Lũng, Lạng S.ơn). Bố Hưng m.ất l.úc em còn trong bụng mẹ. Đến khi em được 5 tuổi, mẹ cũng lập gia đình mới, em ở với bà n.goại đến nay đã được 7 năm.

Bà Đăm cho biết mỗi ngày, hai bà cháu đều hái rau để đem ra chợ bán, kiếm vài chục ngàn để mua gạo, mắm muối. Ở cái tuổi gần đất xa trời, bà Đăm cũng chẳng biết l.àm cách nào khác để có thêm thu nhập.

X.ót cảnh bà n.goại già lo cho đứa cháu mồ côi – Ảnh: Tri thức và Cuộc s.ống

Theo bà Đăm, mẹ của Hưng hiện đã có gia đình mới nhưng cũng thường lui tới thăm hai bà cháu. Dù vậy với mức lương ít ỏi từ công việc l.àm thuê ở xưởng gỗ, chị Táng (42 tuổi) cũng chẳng thể phụ giúp gì được nhiều. Tháng nào dành dụm được ít, chị Táng cũng gửi để bà Đăm cho lo chuyện học hành của Hưng.

Riêng căn nhà vách đất lợp ngói nơi hai bà cháu ở đã được xây hơn 40 năm, tường và mái bị vỡ nhiều chỗ, những hô.m mưa dột là hai bà cháu kh.ông có chỗ nằm ngủ. “Mỗi khi có b.ão đến là bà sợ nhà đổ lắm. Hai bà cháu phải chạy chứ, chạy sang ngủ nhờ nhà hàng xóm cũng được vì nhà bà cũ lắm rồi”, bà Đăm tâm sự.

Cứ như vậy suốt 7 năm qua, cuộc s.ống của hai bà cháu chỉ xoay quanh vườn rau nhỏ. Quần áo và đồ dùng s.inh hoạt trong nhà đều là bà Đăm đi nhặt nhạnh hay có người cho mang về dùng. B.é Hưng năm nay học lớp 7, vì gia đình có hoàn cảnh khó khăn nên được nhà trường hỗ trợ nhiều từ học phí đến sách vở, đồ dùng học tập.

Nhìn đứa cháu trai gầy còm, từ nhỏ đã thiếu bàn tay chăm sóc của cả cha lẫn mẹ, bà Đăm x.úc động nói: “Thằng b.é tội n.ghiệp lắm, nó hiền khô, l.úc nào cũng hiếu thảo với bà. Sau này bà chỉ mong nó học giỏi, ráng l.àm bác sĩ để chữa bệnh cho mọi người. Chỉ cần nó s.ống đẹp, tử tế là bà mừng lắm rồi”.