Tôi với chồng yêu nhau gần 3 năm, anh hiền lành, có chí.Nhưng đúng lúc chưa cưới, tôi phát hiện mình có thai ngoài ý muốn.
Gia đình tôi giục cưới gấp, mẹ chồng thì mặt nặng mày nhẹ:
“Chửa trước cưới mà còn đòi hỏi hồi môn? Về được nhà này là phước đức ba đời nhà cô rồi.”
Tôi nuốt nước mắt, không váy cưới, không trang sức nhà ngoại, không sính lễ, không tráp vàng.
Tất cả những gì tôi mang đến nhà chồng chỉ là… cái bụng bầu hơn 3 tháng.
Lễ cưới diễn ra chóng vánh, đơn giản, thậm chí mẹ chồng còn không ra đón dâu.Tôi tự an ủi: “Chỉ cần chồng thương mình là đủ.”
Tối tân hôn, tôi mệt rã rời, người nặng như đá vì suốt ngày di chuyển, chào hỏi.Chồng tắm xong, ngồi bên giường thì thầm:
“Thôi thì thiệt thòi cho em… Anh biết mẹ không dễ. Nhưng đừng buồn nữa, mai anh đưa em đi khám thai nhé.”
Tôi rơm rớm nước mắt.Đúng lúc ấy, chồng bảo: “À, mẹ đưa vàng cưới đây, bảo là lễ cho có, em cất đi kẻo mất.”
Tôi mở túi vải nhung đỏ, đổ ra một mớ vòng tay, dây chuyền, khuyên tai bằng vàng tây.Vừa đặt tay chạm vào thì…
Cánh cửa phòng ngủ bật tung.
Em chồng – con gái út trong nhà – xộc vào, giật ngay túi vàng trên tay tôi:
“Chị làm gì đấy? Đồ này mẹ bảo em giữ, chứ đâu phải cho chị!”
Tôi chết đứng.Cả người đông cứng khi thấy nó lôi từ trong túi ra một mảnh giấy viết tay:
“Trang sức này tạm cho mượn để làm lễ cưới, sau đám sẽ trả lại. – Mẹ chồng ký tên.”
Chồng tôi đứng sững lại, không nói được lời nào.Tôi cười khẩy, nước mắt chảy ngược vào tim.
“Hóa ra tôi mang bụng bầu, vào nhà này… vẫn là người ngoài. Đến cả vàng cưới cũng chỉ là đạo cụ mượn tạm cho ‘đẹp hình ảnh’?”
Em chồng ngúng nguẩy:
“Lo mà giữ đứa con trong bụng cho yên thân, chứ đừng mơ chiếm thứ không thuộc về mình.”
Tôi không nói thêm một lời nào.Đêm tân hôn, tôi nằm quay lưng lại chồng, nước mắt lặng lẽ chảy xuống gối.
Ba ngày sau, tôi gửi đơn ly hôn.Cả nhà chồng tá hỏa.
“Chửa rồi còn bày đặt làm cao?”“Ai dám lấy mẹ đơn thân?”“Bỏ là mất hết!”
Tôi chỉ để lại một câu:
“Tôi có thể không cần vàng cưới, không cần hồi môn, thậm chí không cần cả một người chồng… nhưng tôi nhất định phải sống như một con người có giá trị.”
2 năm sau, tôi gặp lại mẹ chồng và em chồng trong một buổi tiệc cưới của bạn chung.
Lúc tôi bước xuống từ chiếc xe sang, đứa con ẵm trên tay, bên cạnh là người đàn ông nước ngoài lịch thiệp – chồng mới của tôi – cả hội trường im bặt.
Mẹ chồng cũ sững người, còn em chồng thì thảng thốt thốt lên:
“Chị… chị lấy được cả đại gia ngoại quốc thật sao?”
Tôi mỉm cười:
“Không phải ai không có hồi môn là không có tương lai. Nhưng ai coi thường người khác, thì mãi mãi chỉ có thể ngồi sau nhìn họ bước lên phía trước.”