Ba năm trước, tôi và Minh cưới nhau trong căn phòng trọ bé xíu, chỉ đủ kê cái giường và cái tủ nhựa. Minh hiền lành, chịu khó, tôi tin rằng chỉ cần yêu thương và đồng lòng, nghèo mấy rồi cũng qua. Sau một năm, chúng tôi mua được căn hộ trả góp trong khu chung cư mới – 70 mét vuông, tuy nhỏ nhưng là tổ ấm đầu tiên tôi tự tay gây dựng.
Hợp đồng mua bán đứng tên tôi, vì tôi là người vay ngân hàng, còn Minh lúc đó chỉ có xe máy và khoản nợ học phí cũ. Tôi trả góp mỗi tháng gần 15 triệu, vừa trả vừa tiết kiệm, chẳng dám tiêu gì xa xỉ.
Khi căn hộ vừa bàn giao, mẹ chồng – bà Nga – bị đau khớp, không tiện ở quê nên Minh bàn:– “Mẹ ở một mình buồn, hay đón mẹ lên mình chăm luôn đi em?”
Tôi đồng ý ngay. Làm dâu, tôi nghĩ chỉ cần sống chân thành, mẹ rồi cũng thương. Nhưng tôi đã nhầm.
Bà Nga lên ở cùng, mang theo cô con gái út tên Hạnh – vừa tốt nghiệp đại học, chưa xin được việc. Nhà bỗng chốc chật chội, nhưng tôi vẫn vui vẻ. Tôi đi làm về nấu cơm, giặt giũ, lau nhà, mong mẹ vui lòng. Thế mà, càng ngày bà càng khó chịu.
– “Dâu gì mà đi làm về chẳng hỏi han mẹ chồng một câu!”– “Mua căn hộ này chắc cũng từ tiền nhà mẹ cho, chứ làm gì có đứa con gái nào tự mua nổi?”
Tôi chỉ cười nhạt, không muốn đôi co. Căn hộ này tôi mua từ đồng tiền làm thêm và cả những đêm cày sổ sách cho khách hàng. Nhưng nói ra thì bảo kể công.
Một lần, tôi vô tình thấy bà Nga và Minh ngồi bàn chuyện giấy tờ nhà. Khi tôi bước vào, hai người lập tức im bặt. Sau đó, Minh bảo tôi ký vào tờ giấy “ủy quyền tạm thời” để mẹ “giúp theo dõi tiến độ cấp sổ hồng vì tôi bận đi làm”. Tôi tin chồng, ký mà không đọc kỹ.
Ba tháng sau, tôi phát hiện tài khoản ngân hàng thanh toán tiền nhà đã được chuyển sang tên mẹ chồng, lý do là “tiện đóng thay”. Tôi hỏi Minh, anh nói:– “Mẹ chỉ giúp mình thôi, em đa nghi quá.”
Tôi im lặng. Từ đó, bà Nga bắt đầu coi nhà như của mình: thay khóa, đổi rèm, thậm chí chuyển tủ quần áo của tôi sang phòng nhỏ. Còn Hạnh thì dẫn bạn trai về suốt, cười nói rộn ràng.
Cho đến một ngày, tôi nghe tin Hạnh sắp cưới. Mẹ chồng mừng lắm, đi khoe khắp nơi:– “Con gái tôi lấy được người có điều kiện, nhà trai đòi của hồi môn, mẹ cho luôn căn hộ chung cư đang ở. Của hồi môn sang xịn lắm!”
Tôi chết lặng.Căn hộ tôi đang trả góp, bà lại dám “cho luôn”. Tôi về hỏi Minh, anh nói giọng nhỏ:– “Mẹ lỡ hứa rồi… với lại sau này mình mua căn khác.”
Tôi nhìn chồng, chỉ thấy một người xa lạ. Ba năm tằn tiện, tôi nai lưng trả nợ, giờ tất cả trở thành “hồi môn” cho cô em chồng nhờ “mẹ cho”.
Tôi không cãi. Tôi lặng lẽ sao kê toàn bộ các giao dịch ngân hàng – hơn 30 hóa đơn chuyển khoản đứng tên tôi. Tôi đến chủ đầu tư xin lại bản hợp đồng gốc, trong đó ghi rõ: chủ sở hữu và người vay là Nguyễn Thu Hà – tôi, không có tên ai khác.
Tôi chờ đến ngày đám cưới.
Buổi lễ được tổ chức ở khách sạn 4 sao, sang trọng, hoa tươi rực rỡ. Mẹ chồng diện áo dài đỏ, miệng cười không khép lại, liên tục khoe với quan khách:– “Con gái út tôi có phúc, mẹ cho luôn căn hộ ở trung tâm, coi như của hồi môn.”
Tiếng vỗ tay rào rào. MC hân hoan giới thiệu:– “Và bây giờ, xin mời mẹ cô dâu lên trao món quà đặc biệt: giấy tờ căn hộ trị giá hơn hai tỷ đồng cho đôi tân hôn.”
Tôi đứng dậy. Từng bước, tôi tiến về sân khấu, giọng bình tĩnh nhưng lạnh đến rợn người:– “Xin lỗi, nhưng căn hộ đó không phải của cô dâu. Đó là tài sản tôi mua trả góp ba năm qua, và tôi có đủ bằng chứng hợp pháp để chứng minh.”
Cả khán phòng lặng ngắt. MC sững sờ, nhà trai quay lại nhìn nhau ngỡ ngàng. Tôi mở túi, lấy ra xấp giấy tờ: sao kê ngân hàng, hợp đồng mua bán, biên lai trả góp, tất cả đứng tên tôi.
– “Ba năm qua, tôi trả tiền mỗi tháng, mẹ chồng tôi chỉ tạm đứng tên ‘đóng hộ’. Nhưng gần đây, tôi phát hiện bà tự ý làm thủ tục chuyển quyền sở hữu cho em chồng, với lý do làm của hồi môn. Tôi xin hỏi, đây là đạo lý gì?”
Mẹ chồng run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu:– “Con… con ăn nói hồ đồ. Mẹ chỉ định cho Hạnh đứng tên hộ thôi.”
Nhà trai im lặng một lúc, rồi chú rể – khuôn mặt lạnh như băng – lên tiếng:– “Nếu căn hộ đang tranh chấp, thì xin lỗi, gia đình nhà gái về tự giải quyết. Tôi không muốn cưới trong cảnh dối trá.”
Nói rồi, anh ta tháo nhẫn, đặt lên bàn và quay lưng bước đi. Hạnh sụp xuống, khóc gào:– “Chị hại đời tôi rồi! Chị ghen ăn tức ở!”
Tôi nhìn thẳng vào cô ta, giọng khàn nhưng kiên quyết:– “Nếu tôi im lặng, em sẽ sống trên tài sản người khác. Đừng đổ lỗi cho tôi, hãy trách người dạy em gian dối.”
Cả khán phòng xì xào. Đám cưới tan trong hỗn loạn.
Vài tuần sau, tôi nhận được giấy xác nhận từ ngân hàng và chủ đầu tư – xác minh hợp đồng mua bán hợp pháp chỉ đứng tên tôi, mọi giao dịch chuyển đổi khác đều không có giá trị. Căn hộ chính thức được trả về đúng chủ.
Minh đến tìm tôi, cúi đầu:– “Anh xin lỗi, anh bị mẹ ép… nhưng anh vẫn yêu em.”
Tôi nhìn anh, chỉ cười buồn:– “Tình yêu không cứu nổi khi niềm tin đã chết.”
Tôi ký đơn ly hôn ngay buổi chiều hôm đó.
Ba năm chịu đựng, một lần phơi bày. Tôi mất một cuộc hôn nhân, nhưng lấy lại được chính mình – và ngôi nhà tôi đã từng tin là tổ ấm.
Giờ đây, mỗi sáng thức dậy, tôi nhìn ánh nắng hắt qua khung cửa sổ, lòng bình yên lạ.Bởi cuối cùng, tôi hiểu: nhà không chỉ là nơi để ở, mà là nơi phải thuộc về người xứng đáng giữ nó – bằng sự trung thực và lòng tự trọng.

