Tôi và Nam quen nhau từ thời còn học đại học. Chúng tôi là đồng đội trong lớp, cùng nhau trải qua kỳ thực tập vất vả, cùng chia nhau từng ổ bánh mì khi túng thiếu. Tình bạn ấy khiến tôi tin rằng, khi một người cần, người còn lại sẽ không bao giờ bỏ rơi.
Năm 2008, khi tôi vừa lập gia đình, Nam đến tìm tôi với vẻ mặt bối rối.
— Anh ơi… mình cần vay tiền gấp. Chỉ 800 triệu thôi, chắc 1-2 năm là trả.Tôi hơi bất ngờ. Số tiền đó với tôi là cả một gia tài sau mấy năm làm ăn, nhưng nhìn vào ánh mắt Nam, tôi tin: đây là đồng đội cũ, người bạn từng sát cánh với tôi, chắc chắn sẽ không lừa dối.
— Ừ… được, anh sẽ cho mượn. Nhưng phải viết giấy rõ ràng nhé, để tránh phiền phức sau này.Nam gật đầu. Chúng tôi ký giấy vay, anh ta cầm tiền đi với lời hứa chắc nịch:— 15 ngày anh trả!
Tôi biết 15 ngày là không thể, nhưng cứ tưởng vài tháng là xong. Ai ngờ… thời gian lại kéo dài đến 15 năm.
1. 15 năm chờ đợi
15 năm! Tôi nhìn con số ấy mà phát hoảng. Bao lần tôi gọi điện nhắc, bao lần tôi nhắn tin hỏi:— Tiền đâu rồi, Nam? Anh hứa trả mà.Nam lúc nào cũng khéo léo lảng tránh:— Ôi trời, anh tin anh chứ, vài hôm nữa thôi, anh đang chuẩn bị.Những lời hứa cứ kéo dài mãi, và 800 triệu, số tiền từng giúp tôi mơ về căn nhà, chiếc xe, những chuyến đi xa… giờ trở thành một nỗi bực bội dai dẳng.
15 năm, tôi chứng kiến Nam lên chức, mua xe sang, thậm chí mở công ty riêng, trong khi tôi vẫn chật vật. Mỗi lần nhắc lại, tôi vừa tiếc vừa giận, vừa bức bối trong lòng. Nhưng tôi kiềm chế. Tôi không muốn phá hỏng tình bạn, không muốn vợ con thấy tôi “bớt tin người”.
Tối hôm qua, tôi ngồi lặng lẽ, tính toán: đủ rồi. 15 năm là quá đủ. Tôi quyết định đến ngân hàng hủy thẻ, cắt đứt mọi liên quan, không còn nhắc gì đến Nam nữa.
2. Ngày quyết định
Sáng nay, tôi đến ngân hàng. Bước chân vào, cảm giác vừa hả hê vừa nặng trĩu. Tôi đến quầy giao dịch, nói với nhân viên:
— Tôi muốn hủy thẻ tín dụng. Không dùng nữa.
Nhân viên ngân hàng cười, bắt đầu thủ tục.
— Thẻ của anh bị phong tỏa rồi ạ.Tôi trợn mắt: phong tỏa?
— Vâng, do liên quan đến khoản vay chưa trả.
Tôi im lặng, nghe như sấm đánh giữa trời quang. Ngân hàng nói tiếp:
— Chủ nợ là… Nam Phong, người vay 800 triệu cách đây 15 năm. Khoản vay này được ghi nhận trên hệ thống, và đến nay, ngân hàng quyết định phong tỏa thẻ của anh vì lý do liên quan đến khoản vay này.
Tim tôi như ngừng đập. 15 năm, số tiền đó, bây giờ lại xuất hiện một cách bất ngờ. Tôi không hiểu, và hỏi:
— Nhưng… tôi cho người ta vay 800 triệu mà, sao lại liên quan đến tôi?
Nhân viên ngân hàng mỉm cười, ánh mắt lấp lánh một sự bí ẩn:
— Thưa anh, Nam Phong đã làm hồ sơ vay ngân hàng, dùng tên anh để lập tài khoản phụ trợ… nhưng hồ sơ của anh là minh chứng chính, ngân hàng đã xác minh và phong tỏa thẻ để xử lý.
Tôi sững sờ. Hóa ra, trong 15 năm qua, Nam đã tìm mọi cách để trốn tránh trách nhiệm trả nợ, thậm chí còn “nhờ vả” tôi mà tôi không hề hay biết.
3. Twist hả hê
Nhân viên ngân hàng cười tít mắt, nói một câu khiến tôi muốn bật cười đến phát khóc:
— May mà anh đến hủy thẻ, nếu không, Nam Phong đã phải trả thêm lãi suất khổng lồ cho khoản vay này rồi.
Tôi: …
Cả 15 năm, tôi chịu nỗi bức bối, tự hỏi sao người bạn cũ lại trơ trẽn đến thế. Nhưng giờ đây, người trơ trẽn ấy sẽ phải trả đắt, trong khi tôi đứng ngoài, chỉ cần nở một nụ cười.
Nhân viên ngân hàng tiếp tục:
— Khoản vay này, nếu không được xử lý, Nam sẽ phải trả tổng cộng… gần 2 tỷ đồng. Anh có muốn ngân hàng thông báo cho Nam không?
Tôi không cần suy nghĩ:
— Có!
Nhưng nhân viên ngân hàng đưa tay ra:
— Chúng tôi sẽ xử lý theo đúng quy trình pháp luật, anh không cần làm gì nữa. Anh chỉ cần hủy thẻ và đi, Nam Phong sẽ tự động nhận thông báo.
Tôi gật đầu, bước ra khỏi ngân hàng mà cảm giác vừa hả hê vừa nhẹ nhõm. 15 năm bức xúc cuối cùng được hóa giải, không phải bằng cách tự mình ra tay, mà bằng hệ thống và sự thật.
4. Cảm giác được giải thoát
Trên đường về, tôi nghĩ lại: 15 năm qua, tôi đã quá tin người. Tôi tin Nam như tin chính mình, tin vào tình bạn, tin vào lời hứa. Nhưng đời không phải lúc nào cũng như vậy.
Tuy nhiên, hôm nay, tôi nhận ra một điều: tin người không phải sai, chỉ là phải chọn cách đặt niềm tin đúng chỗ và đúng thời điểm.
Nhìn con số 800 triệu, tôi không còn thấy nó như gánh nặng nữa. Giờ đây, nó trở thành câu chuyện, là bài học, là mảnh ký ức mà tôi cười khi nghĩ lại.
Và Nam? 15 năm không trả, giờ lại phải đối diện với lãi suất gấp đôi, gấp ba. Tôi không cần dằn mặt, không cần cãi vã. Chỉ cần ngồi yên và nhìn sự thật tự trừng phạt – hả hê quá rồi.
5. Bài học
Tôi nhận ra rằng, tiền bạc và tình bạn không bao giờ nên trộn lẫn. Cho vay thì cho vay, nhưng phải đặt giới hạn, phải có giấy tờ minh bạch. Và quan trọng nhất, đừng bao giờ để lòng tin trở thành nỗi khổ kéo dài 15 năm.
Ngân hàng chỉ là nơi tôi vô tình đến để hủy thẻ. Nhưng nó cũng chính là nơi công lý nhỏ bé, chậm rãi nhưng chắc chắn, giúp tôi thắng trong trò chơi dài hơi này.
Khi bước ra khỏi ngân hàng, tôi nhấc điện thoại gọi vợ:
— Em à, xong rồi. 15 năm… cuối cùng cũng xong.Cô ấy cười qua điện thoại, giọng vui sướng:
— Thế là anh được giải thoát rồi!
Tôi mỉm cười. Đúng vậy, tôi đã được giải thoát. Không phải vì tiền, mà vì sự hả hê của sự thật, của lẽ phải, và của công bằng mà tôi đã chờ đợi 15 năm.

