Con trai tôi khóc. Tiếng khóc ngằn ngặt, xé vải, dai dẳng từ đêm này qua đêm khác khiến cả căn nhà lúc nào cũng như có đám.
Vợ tôi – Huệ, mới sinh được nửa tháng nhưng người gầy rộc đi, hốc hác như một cái xác không hồn. Mấy ngày nay, cô ấy bảo bị mất sữa. Thằng bé đói, ngậm vào ti mẹ không có gì liền nhả ra, gào khóc tím tái mặt mày. Tôi đi làm cả ngày áp lực, tối về chỉ muốn ngủ một giấc yên ổn cũng không xong.
Nhiều đêm, trong cơn ngái ngủ và bực bội, tôi đã quát vợ: “Em làm mẹ kiểu gì thế? Có mỗi việc ăn với ngủ để lấy sữa cho con cũng không làm được. Nhìn con người ta bụ bẫm, còn con mình thì như con mèo hen. Em không thấy xót à”?
Huệ chỉ cúi đầu, nước mắt lã chã rơi xuống ngực áo, lí nhí: “Em xin lỗi… Em cũng cố ăn rồi nhưng sữa không về”…
Tôi chán nản, quăng cái gối rồi ra sô pha nằm. Tôi cứ nghĩ vợ mình cơ địa kém, hoặc do cô ấy lười ăn, kén chọn. Hàng tháng tôi đưa cho mẹ tôi 15 triệu tiền chợ, dặn bà phải tẩm bổ cho con dâu thật tốt. Mẹ tôi lúc nào cũng vồn vã: “Mày cứ yên tâm, mẹ chăm nó như trứng mỏng, gà tần, chân giò ngày nào cũng có”.
Tôi tin mẹ tuyệt đối. Cho đến trưa hôm ấy. Công ty mất điện đột xuất, tôi được về sớm lúc 11 giờ trưa. Tôi định không báo trước để tạo bất ngờ, ghé qua chợ mua cho vợ hộp sữa ngoại xem có cải thiện được tình hình không.
Về đến nhà, cửa khép hờ. Căn nhà im ắng lạ thường, chắc thằng bé vừa mệt quá mà thiếp đi. Mẹ tôi thì giờ này chắc đang đi tập dưỡng sinh hoặc sang nhà hàng xóm buôn chuyện. Tôi rón rén bước vào, định bụng sẽ vào bếp hâm nóng đồ ăn cho vợ. Nhưng vừa bước đến cửa bếp, tôi sững lại…
Huệ đang ngồi thu lu ở góc bàn ăn, dáng vẻ lén lút, vội vàng. Trên tay cô ấy là một bát tô cơm to. Cô ấy vừa và vội vàng, vừa lấy tay quệt nước mắt, thỉnh thoảng lại ngước nhìn ra cửa như sợ ai bắt gặp.
Tôi nhíu mày. Ăn uống đàng hoàng sao phải lén lút? Hay là cô ấy ăn quà vặt, đồ hại sức khỏe nên giấu tôi? Tôi bước nhanh vào, giọng gắt gỏng: “Em làm cái gì mà thậm thụt thế? Lại ăn bậy bạ gì đúng không”?
Huệ giật bắn mình, đánh rơi cả cái thìa xuống đất. Thấy tôi, mặt cô ấy cắt không còn giọt máu, vội vàng lấy tay che miệng bát, lắp bắp: “Anh… sao anh về giờ này? Em… em đang ăn trưa”…
Tôi giằng lấy bát cơm trên tay vợ. Và khoảnh khắc nhìn vào bên trong, tim tôi như ngừng đập. Cả người tôi lạnh toát đi vì sốc. Đó không phải là bát cơm của một bà đẻ. Đó là một bát cơm nguội ngắt, lổn nhổn những miếng cơm cháy cứng đơ được trộn với một thứ nước canh lõng bõng, đục ngầu. Bên trên là mấy miếng thịt mỡ trắng bệch, bốc mùi ôi thiu nồng nặc.
Mùi chua loét xộc lên mũi khiến tôi buồn nôn: “Em… em ăn cái gì thế này”? – Giọng tôi run lên.
Huệ oà khóc nức nở, cô ấy định giằng lại bát cơm nhưng tôi giữ chặt. Tôi lấy thìa xới lên, bên dưới còn lẫn cả đầu cá, xương cá thừa đã bị gặm dở từ bao giờ. “Nói ngay! Tiền tôi đưa mẹ 15 triệu một tháng. Chân giò đâu? Gà tần đâu? Tại sao em lại phải ăn cơm thừa canh cặn thế này”?
Huệ quỳ sụp xuống, ôm lấy chân tôi: “Anh ơi, anh đừng nói với mẹ… Mẹ bảo nhà mình đang khó khăn, anh đi làm vất vả, phải tiết kiệm. Mẹ bảo đồ ăn thừa bỏ đi thì mang tội, nên mẹ bắt em ăn cho hết. Mẹ nói… mẹ nói ngày xưa mẹ đẻ anh chỉ ăn cơm với muối trắng vẫn nuôi anh khôn lớn, em được ăn thế này là sướng lắm rồi”…
Tôi nghe mà tai ù đi. Khó khăn? Lương tôi tháng nào cũng đưa đủ. Tiết kiệm? Tiết kiệm bằng cách cho con dâu ăn đồ thiu, để rồi cháu nội không có sữa mà bú?
“Thế còn đồ tươi? Mẹ mua về đâu”?
“Mẹ… mẹ mang sang cho cô Út (em gái tôi) hết rồi. Mẹ bảo cô Út đang bầu bí cần tẩm bổ, còn em đẻ rồi thì ăn gì chả được… – Huệ nấc lên từng tiếng – Anh ơi, em đói lắm… em cố ăn để có sữa cho con, nhưng ăn vào toàn bị đau bụng… Em không dám nói, mẹ dọa nếu em mách lẻo mẹ sẽ đuổi em về ngoại”…
“Choang!”
Tôi ném mạnh bát cơm xuống nền gạch vỡ tan tành. Những miếng thịt mỡ ôi thiu văng tung tóe, giống như sự tôn kính của tôi dành cho mẹ vừa vỡ vụn. Hóa ra, lý do con tôi khóc ngằn ngặt, vợ tôi gầy mòn như xác ve, tất cả là vì sự tàn nhẫn và thiên vị của chính mẹ ruột tôi. Và cả sự vô tâm, tin tưởng mù quáng của tôi nữa. Tôi là thằng chồng tồi!
Đúng lúc đó, tiếng xe máy quen thuộc vang lên ngoài sân. Mẹ tôi về. Bà xách theo một túi lớn túi bé, vừa đi vừa hát nghêu ngao. Thấy tôi đứng giữa nhà với đống bát vỡ, bà khựng lại, rồi nhanh chóng đổi giọng: “Ơ kìa con trai, nay về sớm thế? Con vợ đoảng vị lại làm vỡ bát à? Gớm, ăn hại đái nát”…
Tôi không nói gì, lẳng lặng đi vào phòng ngủ, lôi cái vali to nhất ra. Tôi vơ vội quần áo của vợ và tã lót của con nhét vào: “Mày làm cái gì đấy Nam”? – Mẹ tôi hốt hoảng chạy theo.
Tôi bế đứa con đang ngủ trên tay, dìu vợ đứng dậy, rồi quay sang nhìn mẹ. Lần đầu tiên trong đời, tôi nhìn bà với ánh mắt rực lửa giận dữ: “Mẹ ạ. Con đưa vợ con đi. Nhà này cao sang quá, vợ con không có phước được hưởng”.
“Mày điên à? Mày định bỏ nhà theo nó à? Tao nuôi mày khôn lớn để mày đội vợ lên đầu thế à”?
Tôi chỉ tay xuống bãi nôn ói hỗn độn dưới sàn bếp – bát cơm “tiết kiệm” của bà: “Mẹ nhìn đi! Mẹ nhìn xem nửa tháng nay mẹ cho vợ con ăn cái gì? Cơm thiu, canh cặn, xương thừa. Mẹ mang tiền con gửi đi nuôi con gái mẹ, con không tiếc. Nhưng mẹ nỡ lòng nào triệt đường sống của cháu nội mẹ? Con nó khát sữa, mẹ nó thì bị mẹ ép ăn rác thải! Mẹ có còn là con người không”?
Mặt mẹ tôi tái mét, cắt không còn giọt máu. Bà lắp bắp: “Tao… tao chỉ muốn tiết kiệm”…
“Tiết kiệm? Hay là mẹ muốn giet vợ con tôi? – Tôi gào lên, nước mắt trào ra – Từ hôm nay, con xin phép ra ở riêng. Con có thể nhịn đói, ăn mì tôm, nhưng con sẽ không bao giờ để vợ con phải nuốt nước mắt ăn đồ thiu trong cái nhà này thêm một giây phút nào nữa”!
Nói rồi, tôi dìu Huệ bước ra cửa, mặc kệ mẹ tôi ngồi bệt xuống đất gào khóc ăn vạ. Ngồi trên taxi, tôi ôm chặt lấy hai mẹ con. Huệ vẫn còn run rẩy, nép vào ngực tôi. Tôi hôn lên mái tóc bết bát mồ hôi của cô ấy, thì thầm:
“Anh xin lỗi. Là lỗi của anh. Từ nay, anh sẽ tự tay chăm sóc hai mẹ con. Sẽ không ai làm khổ em nữa”.
Thằng bé trong lòng cựa quậy, khóc oe oe. Nhưng lần này, tôi không thấy phiền nữa. Tôi biết, chỉ cần được ăn uống đàng hoàng, được yêu thương, sữa sẽ về, và con tôi sẽ lại cười. Còn ngôi nhà kia, và người mẹ nhẫn tâm kia, tôi cần một thời gian rất dài mới có thể tha thứ…

