Tôi và Nam gặp nhau trong một buổi tiệc cuối năm của bạn chung. Anh trầm tính, ít nói, làm ở ngân hàng – kiểu người luôn biết chính xác mình cần gì. Còn tôi làm truyền thông – ồn ào, năng động, nói nhiều hơn mức cần thiết. Nhưng kỳ lạ, khi ở bên Nam, tôi lại thấy lòng mình lặng. Giữa thế giới hỗn độn, anh giống như một khoảng yên trong tim tôi.
Chúng tôi yêu nhau hai năm. Không hoa hồng, không quỳ gối giữa phố đông, chỉ là những tối ngồi bên nhau ở quán cà phê nhỏ, nói về những thứ tầm thường nhất trên đời: Tiền thuê nhà, bữa cơm tối, và giấc mơ có một ngôi nhà nhỏ, vài đứa trẻ chạy quanh bàn ăn.
Mối tình ấy không ồn ào, nhưng đủ sâu để tôi tin rằng đó chính là điểm dừng cuối cùng của mình. Ảnh cưới chụp vào đầu xuân, khi hoa sưa nở trắng cả con phố Trần Phú. Thiệp đã in, tiệc đã đặt, mọi thứ đều sẵn sàng. Mẹ tôi gọi đó là “đám cưới trong mơ” của con gái độc nhất.Tôi đếm từng ngày, háo hức nhìn chiếc váy cưới treo trong tủ, tưởng tượng khoảnh khắc Nam nắm tay mình trước bao ánh mắt.
Thế rồi, một buổi chiều định mệnh, cách đám cưới chỉ còn mười ngày, Nam hẹn tôi ra quán cà phê cũ. Trời hôm đó xám như màu tro. Anh ngồi trước mặt tôi, tay siết chặt ly nước lọc, đôi mắt xa xăm, giọng run: “Mình… dừng lại đi, Minh Anh.”. Chỉ bốn từ. Không lý do, không nước mắt.Anh đứng dậy, rời đi, để tôi ngồi lại giữa tiếng nhạc mơ hồ và mùi cà phê lạnh ngắt.
Tôi không hỏi. Không níu kéo. Chỉ cảm thấy tim mình vỡ ra từng mảnh, nhưng đầu óc lại trống rỗng đến lạ. Anh biến mất sau hôm đó. Không cuộc gọi, không tin nhắn, tài khoản mạng xã hội cũng xóa sạch. Tất cả những gì còn lại chỉ là khoảng trống – nơi từng có anh.
Tôi như người mất phương hướng. Ngày vẫn trôi, nhưng mọi thứ xung quanh trở thành tấm nền mờ nhòe. Tôi tự hỏi, mình sai ở đâu? Tại sao hạnh phúc đến sát kề mà lại tan thành khói chỉ sau một buổi chiều?
Đúng hôm sau, mẹ tôi nhận được một phong bì trắng, gửi tới nhà bằng đường bưu điện. Bên trong là bức thư viết tay của Nam. Chữ anh run, mực nhòe ở vài chỗ như có nước mắt rơi xuống.
“Minh Anh,Anh xin lỗi vì đã chọn cách này.Em xứng đáng với một người đàn ông có thể cho em một gia đình trọn vẹn, những đứa con khỏe mạnh.Anh đã cố gắng, đã hy vọng, nhưng không thể.Anh không muốn em phải sống với nỗi dằn vặt và thất vọng.Hãy quên anh, và sống hạnh phúc.– Nam.”
Tôi đọc, tim như bị bóp nghẹt. Không hiểu “không thể” mà anh nói là gì. Mẹ tôi là người đi tìm câu trả lời. Bà đến gặp bác sĩ quen – người làm việc ở bệnh viện Nam từng đến khám. Nghe xong, vị bác sĩ chỉ thở dài, giọng nặng nề:
“Ba tháng trước, cậu ấy đến khám vô sinh. Kết quả: không có tinh trùng. Tôi nhớ rõ, vì mẹ cậu ấy gọi điện hỏi cách giấu chuyện này, nói sẽ cưới xong rồi tính. Nhưng cậu Nam không đồng ý, chỉ im lặng cả buổi, rồi ra về. Hôm đó, tôi thấy mắt cậu ấy đỏ hoe…”
Tôi ngồi im, đầu ong ong. Vậy ra, anh không bỏ tôi vì hết yêu, mà vì không thể cho tôi làm mẹ. Tôi không biết nên khóc hay nên cười. Anh đã chọn cách “hy sinh cao thượng”, nhưng lại tước đi quyền được lựa chọn của tôi. Anh biến mất để giữ thể diện, để trốn khỏi nỗi xấu hổ mang tên “vô sinh”, nhưng lại để tôi gánh trọn nỗi đau của kẻ bị bỏ rơi không lời giải thích.
Tôi đã từng muốn ghét anh. Nhưng rồi, mỗi khi nghĩ đến ánh mắt đỏ hoe của anh trong lời kể của bác sĩ, tôi chỉ thấy thương. Thương cho người đàn ông không đủ can đảm đối mặt,nhưng vẫn đủ tình để rời đi trong lặng lẽ.Tôi gửi cho anh một tin nhắn cuối cùng, dù biết anh sẽ không bao giờ đọc: “Cảm ơn anh vì đã rời đi đúng lúc. Nhưng giá như anh tin em hơn một chút.”
Rồi tôi gói lại váy cưới, đóng thùng, mang quyên tặng. Bỏ lại phía sau cả một giấc mơ dang dở, tôi bay vào Sài Gòn nhận công việc mới. Những tháng sau đó, tôi sống kỷ luật: sáng dậy sớm chạy bộ, ăn uống điều độ, đọc sách đến khuya. Không còn khóc, không còn nhớ. Chỉ còn một niềm tin: Không ai cứu mình ngoài chính mình.
Một người bạn từng hỏi tôi: “Nếu ngày đó Nam nói thật, em có cưới anh ấy không?”. Tôi im lặng. Rồi đáp: “Em không biết. Nhưng em biết chắc, hôn nhân không thể xây bằng những lời giấu giếm. Sự thật đau đến mấy, còn hơn là dối nhau đến suốt đời.”
Giờ đây, mỗi khi ngang qua quán cà phê cũ, tôi vẫn nhìn vào chiếc bàn góc cửa sổ nơi anh từng ngồi. Không phải để hoài niệm, mà để nhắc mình: Có những cuộc chia ly, dù tàn nhẫn, vẫn là cách duy nhất để cả hai được tự do.
Tôi không cần ai hoàn hảo, chỉ cần một người đủ trung thực để ở lại.Và khi chưa gặp được người đó, tôi vẫn có thể sống trọn vẹn –bằng chính hơi thở, công việc, và lòng kiêu hãnh của mình.

