Cô g.ái khờ bị gã trai cùng làng xâm hại, đ.ẻ r.ơi vẫn kh.ông biết mình có b.ầu, 14 năm sau hưởng quả ngọt

Cô g.ái khờ bị xâm hại mang t.hai, mẹ ô.m ân hận
Trong một căn nhà gỗ tuềnh toàng ở xã An Hòa, huyện Tam Nông, tỉnh Đồng Tháp, người ta luôn thấy một người đàn bà ngoác miệng cười. Chị Hương cười kh.ông phải vì sung sướng hay vừa có chuyện gì vui, chỉ là cười ngây ngô vậy thôi.

Chị Hương bị khuyết tật bẩm s.inh, có vấn đề về não, nói khó, chỉ ú ớ được một vài từ kh.ông rõ tiếng, nhưng hiểu được người khác nói gì. Tay chân chị co quắp, đầu l.úc nào cũng nghiêng nghiêng lệch lệch. Hai tay vặn xoắn vào nhau oặt ẹo, còn đôi chân bắt chéo khó khăn lắm mới đi đứng được.

Bà Tuyền (ngoài cùng bên phải) giờ là trụ cột gia đình, nuôi con g.ái khờ và cháu n.goại còn đi học

Bà Tuyền, mẹ chị Hương kể lại, chị bất thường như vậy từ hồi mới s.inh. Bà thương con có tật. chăm lo từ nhỏ tới lớn chuyện s.inh hoạt cá nhân, chăm sóc cơ thể. “Hồi nó nhỏ là ngồi trong cái chậu, lết lết mông mà đi.

Rồi sau thấy mọi người đều đi dép, nó thích mấy đôi dép đẹp quá, tôi dỗ nếu con tự đi được thì mẹ mua dép cho. Vậy mà nó cố tìm cách đứng dậy, tập đi được thật. Đi vấp té hoài, nhưng mà cũng động viên để cho nó vận động chứ ngồi hoài cũng tội.

Tới hai mấy tuổi là nó biết tự chăm sóc bản thân, tự tắm rửa, mặc đồ, biết l.àm việc nhà nữa, kh.ông phụ thuộc nhiều vào mẹ như trước”.

Vợ chồng bà Tuyền mải đi l.àm để nuôi 3 người con, để chị Hương ở nhà vời bà nội. Bà Tuyền cứ ân hận hoài, chuyện con g.ái có b.ầu mà kh.ông biết. Bà nghĩ, con mình có tật, cũng kh.ông đi đâu rời được nhà nếu kh.ông có hỗ trợ nên kh.ông hề lo đến chuyện bị người ta xâm phạm.

B.é Ngân đến với chị Hương bằng một cách thức nghiệt ngã, nhưng lại là niềm an ủi của mẹ

Hồi đó, chị Hương cứ tắm xong là mặc áo khoác, che kín bụng, cho tới một ngày, bà Tuyền thấy bụng con cuộn lên mới biết chị đang mang t.hai. Mấy người vừa bế, vừa giữ mới mang được chị tới viện kiểm tra, l.úc đó t.hai nhi đã hơn 8 tháng.

“Chừng 1 tháng sau đó thì nó gọi ba, ú ớ chỉ vào bụng. Cả nhà lật đật mang đi đ.ẻ. Cứ hỏi có đau kh.ông, có biết rặn kh.ông, mà con đâu biết trả lời. Chở được tới bệnh viện thì nó đã đ.ẻ r.ơi, con b.é Ngân (con g.ái chị Hương) lọt xuống ống quần cùng dây rốn, nhau t.hai.

Vừa nhìn thấy em b.é tím t.ái chui ra, tôi đã ngất xỉu. Một l.úc sau tôi tỉnh lại, nghe mọi người nói là mấy người phải giữ tay chân nó để bác sĩ xử lý tiếp những công đoạn sau. Chưa gì nó đã đòi con để coi m.ặt, chắc sợ đi đem đi đâu m.ất hay sao”, bà Tuyền kể lại.

Ngồi kế bên, nghe mẹ kể lại chuyện mình s.inh con, chị Hương cười ngây ngô, lâu lâu lại quay sang nhòm m.ặt con g.ái nhỏ sát bên.

Mẹ khờ đ.ẻ được con tiên, được con g.ái cưng “b.áo đáp”
Gia đình gặng hỏi, chị Hương cũng ú ớ kể lại được chuyện gã trai cùng làng xâm hại mình. Đó là một người đàn ông quen biết với hai em trai của chị Hương, thi thoảng qua nhà chơi, ăn nhậu. Người này cũng nhận là có “ăn ở” với chị Hương.

Bà Tuyền kể, gia đình kh.ông truy cứu, cũng sợ chòm xóm nói này nói kia, gây tổn thương. Thời điểm b.é Ngân vừa s.inh ra, gia đình bên nội cũng tới nhìn nhận, hứa trợ cấp 300 ngàn/tháng t.iền sữa tã. Ba chị Hương (khi đó còn s.ống) b.ức x.úc cự cãi, vậy là người ta bỏ luôn, kh.ông nhìn nhận, cũng kh.ông chu cấp cho b.é Ngân nữa.

Thời điểm đó, cũng có người gợi ý xin b.é Ngân về nuôi, chị Hương nghe loáng thoáng đã p.hản ứng rất dữ dội. Dù kh.ông thể nói rành rọt, chị khăng khăng đòi giữ lại con. Đến giờ, b.é Ngân đã 14 tuổi, dễ thương, th.ông minh, lanh lợi.

Chị Hương và b.é Ngân có những cách thể hiện t.ình cảm mà kh.ông cần nói ra

Cô b.é chia sẻ, vì mẹ kh.ông bình thường nên kh.ông có những hành động thể hiện t.ình cảm như ô.m h.ôn, chăm sóc con, cũng kh.ông biết nói lời t.ình cảm với con. “Nhưng con biết mẹ thương con lắm.

Hồi con nhỏ, mẹ đưa võng cho con ngủ trưa, đút cơm cho con ăn. Con đi đâu xa như về quê bà n.goại là mẹ thức chờ con về mới ngủ. Sáng cũng là mẹ kêu con dậy đi học vì sợ con ngủ quên. Có t.iền bà con cô bác cho hay kiếm được, mẹ cũng để dành, đưa cho con ăn bánh”.

Dù chân tay yếu ớt, chị Hương vẫn cố gắng l.àm những việc trong khả năng như chụm lửa bếp, lau nhà, nhặt rau, xỏ kim… Chị cũng nhận lặt ớt, l.ột vỏ me thuê. Lặt cuống ớt được trả công 1 ngàn/ký, l.àm cả ngày chị cũng kiếm được khoảng 20 ngàn.

Chị Hương có thể l.àm một s.ố việc nhà đơn g.iản

Còn b.é Ngân, ngoài giờ học và dịp hè, con b.é đi l.ột tô.m thuê ở xưởng chế bi.ến, được trả công 5 ngàn/kg. Ngân khoe, mỗi ngày b.é cũng l.ột được chục ký tô.m.

S.inh ra trong hoàn cảnh éo le, cô b.é nói cũng từng bị bạn học chọc ghẹo, nhưng dần kh.ông quan tâm nữa. “Con cảm thấy vui vì mình được s.inh ra, vì mẹ yêu thương con theo cách của mẹ. Con kh.ông thấy xấu hổ vì mẹ bị khuyết tật, chỉ muốn cố học giỏi, sau này đi l.àm có t.iền nuôi mẹ”, Ngân lạc quan nói.

https://soha.vn/co-gai-kho-bi-ga-trai-cung-lang-xam-hai-de-roi-van-khong-biet-minh-co-bau-14-nam-sau-huong-qua-ngot-198240530170126253.htm