Tôi tên là Linh, 28 tuổi, làm kế toán cho một công ty xây dựng. Lương tháng vỏn vẹn 8 triệu. Không nhiều, nhưng cũng đủ để tôi trang trải những chi phí cá nhân và phụ thêm một phần cho gia đình chồng.
Tôi và Huy – chồng tôi – cưới nhau sau gần hai năm yêu đương. Lúc còn yêu, anh chiều chuộng, luôn tỏ ra tâm lý. Nhưng lấy nhau rồi, tôi mới nhận ra anh là mẫu đàn ông “nghe lời mẹ tuyệt đối”.
Mẹ chồng tôi, bà Thoa, ngoài 60, tính tình cứng rắn, kỹ lưỡng chuyện chi tiêu. Từ lúc tôi về làm dâu, bà luôn cho rằng: “Lương con dâu là phải góp vào quỹ chung, mới là người có trách nhiệm.”
Hôm đầu tiên đi làm về, tôi rụt rè đặt lên bàn 2 triệu:
— “Con gửi mẹ chút tiền ăn uống ạ.”
Bà nhìn lướt qua, hỏi:
— “Lương con được bao nhiêu?”
Tôi thật thà:
— “Dạ, 8 triệu mẹ ạ.”
Bà gật gù, rồi lạnh lùng nói:
— “Thế thì mỗi tháng con đưa mẹ 7 triệu rưỡi. Còn 500 ngàn giữ mà tiêu cá nhân. Ở trong nhà này, ai cũng phải góp phần như thế.”
Tôi sững người. Bà nói như thể tôi chỉ là người trọ nhờ. Tôi quay sang nhìn chồng, mong được bênh vực. Nhưng Huy chỉ nhíu mày, rồi buông một câu:
— “Thôi em đưa mẹ đi, coi như phụ gia đình. Có thiếu gì anh lo cho.”
Tôi cười buồn. Lương tôi không cao, 500 ngàn còn chẳng đủ tiền đi lại. Nhưng tôi vẫn nín nhịn. Gửi tiền xong, tôi tự cắt luôn cà phê sáng, không dám mua son mới, thậm chí phải xin bạn bè đồ cũ.
Ba tháng trôi qua, mẹ chồng vẫn đều đặn đòi đúng 7,5 triệu. Tôi bắt đầu thấy nghẹt thở. Nhìn bà thì không thiếu thứ gì, thậm chí còn mua thêm bộ bàn ăn mới. Trong khi tôi phải nhịn ăn trưa để đủ tiền đi xe buýt.
Đỉnh điểm là hôm đó, công ty tôi cắt giảm thưởng. Lương còn 7 triệu. Tôi rón rén đưa 6 triệu, nói dối:
— “Mẹ ơi, tháng này công ty em bị trục trặc tài chính…”
Bà không nghe hết câu đã đập tay xuống bàn:
— “Không đủ tiền đưa mẹ thì nghỉ việc đi! Làm gì mà lương bèo thế?”
Tôi nuốt nước mắt vào trong. Cả tối đó không ai nói với tôi một lời. Mẹ chồng thì lườm nguýt, còn chồng thì thản nhiên ngồi chơi game.
Tôi ngồi trong phòng, nhìn vào cuốn sổ ghi chi tiêu: tiền lương, tiền xe, thuốc cho ba mẹ ruột, chút quà cáp khi có đám giỗ… Tôi đã chẳng giữ được gì cho mình.
Và rồi tôi quyết định: Mình cần lên tiếng.
Sáng hôm sau, tôi gom hết can đảm, bước ra bàn ăn, nơi bà đang chuẩn bị bữa sáng. Tôi đặt phong bì xuống, nói rõ ràng:
— “Thưa mẹ, từ tháng này, con không gửi tiền nữa. Con cần tiết kiệm cho bản thân.”
Bà ngẩng lên, sững người:
— “Cô vừa nói cái gì đấy?”
Tôi bình tĩnh, chậm rãi nói tiếp:
— “Con lương tám triệu, không phải cái máy in tiền. Con làm dâu, không phải làm thuê.”
Năm chữ ấy – ‘Không phải cái máy in tiền’ – khiến bà sững lại. Không khí lặng đi vài giây. Bà định phản ứng, nhưng tôi đã đứng thẳng, ánh mắt dứt khoát. Tôi không còn là cô con dâu rụt rè, im lặng như trước nữa.
Chồng tôi nghe thấy, từ phòng bước ra, gắt lên:
— “Em nói kiểu gì đấy với mẹ?”
Tôi quay sang, dịu giọng nhưng kiên quyết:
— “Em nói sự thật. Nếu anh thấy em không xứng đáng, thì em có thể ra khỏi nhà này.”
Căn nhà im phăng phắc.
Hôm sau, tôi chuyển về nhà ba mẹ ruột tạm thời. Một tuần sau, Huy gọi, giọng dịu lại:
— “Mẹ bảo, nếu em về thì không cần gửi tiền nữa. Mẹ cũng… hơi quá.”
Tôi im lặng.
Tôi biết, cuộc sống hôn nhân không chỉ cần tình yêu, mà còn cần sự tôn trọng. Khi người ta xem ta như một chiếc ví, thì đó không còn là gia đình.
Kết:
Không phải cứ là con dâu thì phải nhẫn nhịn vô điều kiện. Ai cũng có giá trị, có sức lao động, và có quyền được giữ lại một phần cuộc sống cho riêng mình. Bước qua giới hạn của sự chịu đựng, tôi mới thấy: đôi khi, im lặng không giúp ta được yêu thương hơn – mà chỉ khiến người ta quen với việc lợi dụng mình.