Mai, một cô gái thành phố xinh đẹp, sắc sảo, luôn tự hào về sự hiện đại và khéo léo của mình. Cô kết hôn với Nam, một chàng trai hiền lành, nhưng điều khiến Mai ái ngại nhất là mẹ chồng, bà Lan, một người phụ nữ quê mùa, ăn nói mộc mạc, quanh năm chỉ quen với ruộng vườn. Mỗi lần bà Lan lên thăm, Mai không giấu nổi sự khó chịu khi thấy mẹ chồng mặc áo cũ sờn, tay chân lấm lem, hay mang theo những túi rau củ quê nhà mà cô cho là “chẳng hợp với căn hộ sang trọng”.
Mai thường nói với chồng: “Mẹ quê quá, anh bảo mẹ đừng lên đây nữa, em ngại với bạn bè.” Nam chỉ cười, nhẹ nhàng bảo vợ: “Mẹ thương tụi mình, em đừng để ý.” Nhưng Mai không quan tâm, cô luôn giữ khoảng cách, thậm chí đôi lần buột miệng chê bai mẹ chồng trước mặt người khác.
Cuộc sống của Mai tưởng chừng hoàn hảo khi cô mở một cửa hàng thời trang cao cấp. Với gu thẩm mỹ tinh tế, cửa hàng của Mai nhanh chóng thu hút khách thượng lưu. Cô tự tin vay ngân hàng một khoản lớn để mở rộng kinh doanh, tin rằng mình sẽ thành công rực rỡ. Nhưng vận may không kéo dài. Một đối thủ cạnh tranh xuất hiện, khách hàng dần thưa thớt, hàng tồn kho chất đống. Chẳng bao lâu, cửa hàng của Mai rơi vào cảnh nợ nần chồng chất. Ngân hàng thúc ép, bạn bè từng thân thiết quay lưng, Mai rơi vào tuyệt vọng. Cô giấu Nam, không muốn chồng lo lắng, nhưng đêm nào cũng mất ngủ, ôm mặt khóc vì sợ mất tất cả.
Một buổi chiều, bà Lan bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà. Như thường lệ, bà mang theo một túi vải cũ kỹ, bên trong là ít rau củ và một gói gì đó bọc giấy báo. Mai bực bội, nghĩ thầm: “Giờ này mẹ còn mang mấy thứ quê mùa này tới làm gì?” Nhưng bà Lan nhìn cô, ánh mắt hiền từ, nói: “Con trông tiều tụy quá. Mẹ nghe Nam kể chuyện cửa hàng của con rồi. Mẹ không giúp được gì nhiều, nhưng mẹ có cái này, con giữ lấy.”
Bà đưa cho Mai gói giấy báo. Mai miễn cưỡng mở ra, nghĩ chỉ là ít tiền lẻ bà tích góp. Nhưng cô sững sờ khi thấy bên trong là một cuốn sổ tiết kiệm, ghi số tiền lên đến vài trăm triệu đồng. Bên cạnh đó là một tờ giấy nhỏ, nét chữ run run của bà Lan: “Tiền mẹ dành dụm cả đời, bán đất vườn hồi xưa. Con là con dâu mẹ, mẹ thương như con ruột. Dùng nó mà vực lại cửa hàng, đừng để bản thân khổ.”
Mai chết lặng. Cô không ngờ người mẹ chồng mà cô luôn khinh khi lại âm thầm dành cả gia tài để cứu mình. Những lời chê bai, những lần lạnh nhạt với bà hiện lên trong đầu, khiến Mai bật khóc nức nở. Cô quỳ xin lỗi mẹ chồng, nhưng bà Lan chỉ xoa đầu cô, nói: “Mẹ không giận. Miễn con sống tốt là mẹ vui rồi.”
Từ đó, Mai thay đổi hoàn toàn. Cô học cách trân trọng mẹ chồng, không còn coi thường những giá trị giản dị. Với số tiền bà Lan cho, Mai vực dậy cửa hàng, nhưng quan trọng hơn, cô học được bài học về lòng bao dung và tình yêu thương vô điều kiện. Mỗi lần nhìn mẹ chồng lặng lẽ làm vườn, Mai thầm cảm ơn vì đã có một người mẹ thứ hai, người đã dạy cô rằng giá trị thật sự không nằm ở vẻ bề ngoài, mà ở trái tim.